Chương 237: Lựa chọn tốt nhất?
Cố Ngụy cắn răng, Trần Vũ rõ ràng đang ở trong trạng thái không được tỉnh táo, so với bình thường thiếu đi ba bốn phần cẩn thận, nhiều thêm bảy tám phần phóng đãng. Cố Ngụy nhìn chằm chằm cái cằm gầy gò của Trần Vũ, đột nhiên nghĩ, chẳng lẽ giữa anh và cậu chỉ còn lại nhu cầu về mặt sinh lý thôi sao? Anh vì muốn ép cậu mà áp dụng hình thức quan hệ mới, cuối cùng thì vây khốn cả hai người. Bây giờ đến anh cũng có chút dao động, phương pháp mà mình áp dụng, rốt cuộc có đáng hay không?
Trần Vũ đến sau nửa đêm mới tỉnh rượu, đây là buổi liên hoan đầu tiên của đội sau khi cậu trở về thành phố S. Mặc dù vấn đề sức khỏe vẫn chưa thông, nhưng dù sao Trần Vũ cũng là lập công trở về, cục trưởng Trương rất vui, sắp xếp ngay một bàn tiệc tẩy trần ngay trong căn tin cảnh đội, rượu là đợi lãnh đạo đi rồi mới lén lút xách vào, nhưng những người khác đều có công vụ trên người, cho nên mấy chai rượu kia trên cơ bản đều đổ vào bụng Trần Vũ. Trần Vũ xoa xoa mi tâm, cậu hình như vừa có một giấc mộng đẹp, hơn nữa cảm giác còn rất chân thật...
Trần Vũ ngồi bật dậy, nhìn sang người bên cạnh... Cố Ngụy? Sao Cố Ngụy lại ở đây? Đầu óc cậu có chút mơ hồ, giấc mơ vừa rồi...là thật? Trần Vũ ấn sáng màn hình điện thoại, soi lên lưng Cố Ngụy, cả người anh tím tím đỏ đỏ, eo và đùi là hai khu vực gặp hạn nặng nhất. Trần Vũ có chút ngây người, cậu không hiểu tại sao Cố Ngụy lại ở đây. Chẳng lẽ là bọn Tiểu Quách thấy cậu uống say cho nên mới gọi người đến? Nhưng cậu nhớ người đưa cậu về là Chung Nhiễm mà? Cố Ngụy hẳn là rất mệt, từ nãy đến giờ cậu tạo ra nhiều động tĩnh lớn như vậy mà anh cũng không tỉnh, Trần Vũ lại rón rén nằm trở lại, vừa mới nằm xuống, Cố Ngụy đã trở mình, rất tự nhiên gối lên cánh tay cậu. Trần Vũ ôm người vào lòng, đắp lại chăn cho anh, hai người đều là hành động theo bản năng, đối với họ mà nói, họ sớm đã thích ứng với sự tồn tại của đối phương. Trần Vũ im lặng ngắm nhìn Cố Ngụy ngủ, được nằm cạnh nhau thế này đúng là bình yên, đáng tiếc, cuộc sống bình yên này cậu không cho anh được.
Cố Ngụy hiếm hoi lắm mới không bị đánh thức bởi đồng hồ sinh học, "cún con say rượu" bản nâng cấp tối qua quá khó đối phó, cả người anh như sắp rời ra đến nơi, trước khi rơi vào trạng thái ngủ say, con cún ấy còn vùi đầu vào cổ anh cọ lấy cọ để. Tỉnh dậy trong cơn nhức mỏi, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là một đôi mắt cún trong veo chuyên chú, trong đôi mắt ấy có vài phần áy náy, vài phần vô tội, còn lại đều là yêu, khiến người ta không thể nào tức giận nổi. Cố Ngụy bối rối khép lại cổ áo sơ mi mở rộng, nhưng anh đột nhiên phát hiện, trên áo anh gần như chẳng còn cái cúc nào, không cần nghĩ cũng biết, là bị Trần Vũ kéo đứt. Cố Ngụy rất muốn lườm cậu, nhưng lại không biết phải giải thích về sự xuất hiện của mình thế nào, đành phải giả bộ bình tĩnh ngồi dậy, đi vào phòng tắm chỉnh trang lại một thân chật vật.
"Anh đừng nhúc nhích..." Trần Vũ nhìn động tác của anh liền biết, Cố Ngụy ít nhiều đã bị thương, cậu sải chân, trực tiếp bế ngang anh vào phòng tắm.
"......" Tâm trạng Cố Ngụy có chút phức tạp, anh và Trần Vũ giống như đang cùng nhau hát bài "Cắt không đứt, gỡ càng rối", rõ ràng còn yêu đối phương, nhưng lại không tìm được cách cân bằng mối quan hệ, thôi thì từ từ xử lý vậy, dù sao vẫn còn thời gian.
Bởi vì không có quần áo để thay, sơ mi thì bị Trần Vũ làm hỏng, Cố Ngụy không biết làm thế nào, chỉ có thể mặc quần áo của Trần Vũ. Ánh mắt anh quét qua mấy cái thùng giấy to ở góc phòng khách. Đây là chỗ đồ mà anh đóng gói đưa về, Trần Vũ đến bây giờ vẫn còn chưa tháo? Cố Ngụy vội vàng thu hồi tầm mắt, tiếp tục vùi đầu tìm quần áo thích hợp trong tủ đồ của Trần Vũ, nhưng tìm nửa ngày, ngoại trừ áo phông chính là đồ thể thao, Cố Ngụy mím mím môi, chỉ có thể tùy tiện tìm một bộ thay trước.
Trần Vũ ở bên cạnh chăm chú quan sát Cố Ngụy, ánh mắt cũng có chút phức tạp, lần trước Cố Ngụy mặc quần áo của cậu, là khi anh còn trong chương trình bảo vệ 24/7, để có thể tới gần anh, cậu còn đổ sữa tươi lên tấm đệm trong phòng ngủ chính, bây giờ nghĩ lại đúng là buồn cười. Kì thực cậu sớm đã thích Cố Ngụy rồi, chỉ là bản thân cậu không biết mà thôi. Kí ức như những thước phim quay chậm từ từ hiện ra trước mắt, khi đó họ làm sao nghĩ được sẽ đi đến ngày hôm nay.
"Em...mấy ngày nay..." Cố Ngụy ngập ngừng nửa ngày mới hỏi được thành câu, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại của Trần Vũ cắt đứt.
"Xin lỗi..." Trần Vũ nhìn điện thoại, là cục trưởng Trương, cậu sợ có liên quan đến nhiệm vụ lần trước nên đứng dậy ra ban công nghe điện thoại.
"......" Cố Ngụy buồn bã cong cong khóe miệng, từ bao giờ Trần Vũ ra ngoài nghe điện thoại cũng phải nói xin lỗi? Anh biết Trần Vũ có rất nhiều nhiệm vụ yêu cầu bảo mật, anh cũng sẽ không vì mấy cái này mà giận cậu. Tại sao Trần Vũ cứ luôn không hiểu? Cố Ngụy cảm thấy chuyến đi này của mình đúng là thất bại, vấn đề gì cũng không thể giải quyết, còn kéo bản thân vào, lăn lộn với một tên say rượu cả đêm. Anh đang làm cái gì vậy? Cố Ngụy đứng dậy đi ra ngoài...
"Ngụy Ngụy..." Trần Vũ nghe thấy tiếng mở cửa, kịp thời cúp điện thoại chạy vào, có phải cậu lại làm Cố Ngụy giận rồi không?
"...Em cứ làm việc đi, anh về đây." Cố Ngụy chỉ dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục đi ra ngoài.
"Ngụy Ngụy, xin lỗi, lúc nãy là điện thoại của cảnh đội, có chút nội dung cần..." Trần Vũ tưởng Cố Ngụy giận vì cậu ra ngoài nghe điện thoại.
"Anh căn bản không giận vì mấy cái điều lệ bảo mật của em! Trần Vũ em thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu?" Cố Ngụy đột nhiên quay lại hét lên một câu, từ lúc hai người họ quen biết đến nay, Cố Ngụy chưa bao giờ lớn tiếng với cậu như vậy, cho dù là lúc chia tay cũng chỉ là chiến tranh lạnh hờn dỗi, thời gian này anh và Trần Vũ nói chuyện chưa bao giờ ở cùng một kênh, họ rõ ràng rất ăn ý ở nhiều phương diện, tại sao trong chuyện này lại có bất đồng lớn như vậy?
"Em...hiểu." Trần Vũ muốn tiến lên kéo anh lại, nhưng lại bị anh giãy ra.
"Vậy thì đừng xin lỗi anh nữa! Anh không cần em xin lỗi." Cố Ngụy trừng mắt với cái con người khiến anh vừa yêu vừa giận, anh phải làm thế nào bây giờ?
"Ngụy Ngụy, tại sao...anh lại yêu em?" Trần Vũ nhìn vết hằn trên cổ tay Cố Ngụy, đây là dấu vết cậu để lại trong trạng thái say rượu tối qua, cậu không muốn anh bị thương, nhưng người làm tổn thương Cố Ngụy hết lần này đến lần khác, lại chính là cậu. Cho nên, Cố Ngụy tại sao lại muốn ở cạnh cậu?
"Em nói cái gì?" Cố Ngụy không dám tin vào mắt mình, họ ở cạnh nhau lâu như vậy, kết quả Trần Vũ chạy đến hỏi anh tại sao lại muốn ở bên cạnh cậu?
"Em chỉ là cảm thấy...em có lẽ không phải là sự lựa chọn tốt nhất." Trần Vũ mím mím môi, cậu biết câu này nói ra sẽ là kết quả gì, nhưng cậu vẫn muốn nói.
"Ha...Vậy em cảm thấy ai mới là sự lựa chọn tốt nhất? Cao Hi? Hay là Quý Hướng Hải?" Cố Ngụy thực sự tức muốn chết, từ sau khi Trần Vũ trở về, anh lãnh đạm, anh xa cách, anh vắt óc nghĩ ra hình thức quan hệ mới, đều là để ép Trần Vũ tiến thêm một bước, nhưng ai ngờ người này không những không tiến, mà còn lùi lại phía sau, cho nên, bây giờ cậu không chỉ muốn đẩy anh ra, mà còn muốn đẩy anh cho người khác?
Cố Ngụy cảm thấy sau khi cảm xúc chạm đến cực điểm thì con người sẽ trở nên tỉnh táo, nhưng anh đã không còn muốn nghe câu trả lời của Trần Vũ nữa, đó chắc chắn không phải đáp án mà anh muốn, vậy thì cần gì làm khó bản thân?Cố Ngụy nhìn thật sâu vào mắt Trần Vũ, sau đó xoay người bỏ đi, cứ tiếp tục ở lại chỉ có thể làm tổn thương lẫn nhau, hai ngày nay tạm thời cho bản thân bình tĩnh lại.
"......" Trần Vũ im lặng nhìn bóng lưng Cố Ngụy biến mất ở cầu thang, mùi hương cam quýt nhàn nhạt trên người anh dường như vẫn còn phảng phất trong không khí, một người yêu đến tận xương tủy như vậy, muốn buông tay đâu có dễ dàng...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com