Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

9

Ký ức của những ngày tháng bên cạnh Vương Nhất Bác… Tiêu Chiến đã cố gắng chôn sâu, một chút cũng không muốn nhớ vì mỗi lần nhớ là thêm một lần đau.. nó đau lắm ….giống như một người nhìn mũi dao từ từ cắm sâu vào tim mình nhưng không thể kháng cự, cũng không thể rút ra, chỉ biết chịu đựng cơn đau mà tiếp tục sống. 

    Tiêu Chiến dù là theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng cũng đã và đang như vậy…. chỉ khác là tự cắm dao vào tim mình để trốn chạy, để chối bỏ.. nhưng…Tiêu Chiến đi đến bước đường cùng vẫn không thể ngừng yêu Vương Nhất Bác 

   Trong vô thức giữa giấc ngủ mệt mỏi khôn cùng, những ký ức hỗn loạn ùa về giống như từng đoạn phim rời rạc không liền mạch,  bắt buộc Tiêu Chiến phải đối mặt với cảm xúc thực của mình, đối mặt với nỗi sợ hãi đã khiến anh thêm một lần bỏ mặc bản thân trôi trong vô định. 

    Khung cửa kính phòng ngủ của ngôi nhà nhỏ ven biển không buông rèm, người bên trong có thể nằm trên giường nhìn ra hướng biển, bãi cát trắng và bờ đá trải dài.     

    Những ngày trên biển có mưa, cảm giác thường giống như một chiếc vòng vô cực, nước dù trải qua bao lần biến đổi hình dạng, vượt qua vạn dặm núi sông đến cuối cùng vẫn lại trở về với biển, con sóng nhỏ hình thành từ khơi xa vượt trăm ngàn hải lý vào bờ rồi lại cuốn ra khơi.  

     Trời bên ngoài lất phất mưa,  trong phòng lại không mở đèn lớn chỉ nhờ chút ánh sáng từ phía ngoài và trong nhà tắm hắt ra. Có tiếng người khàn khàn lẫn trong hơi thở dập dềnh như sóng biển. 

    “ Anh… Anh mở mắt ra… nhìn xem… chúng ta đang rất giống bãi đá và con sóng ngoài kia…”

  “ Ưm… Em…im… miệng…! “

  “ Anh! ..có phải rất thoải mái không…? “

  “ Cút.. ra khỏi người.. anh…! “

  “ Ha… Anh dám đuổi em…? 

 Chàng trai trán ướt đẫm mồ hôi, mái tóc dính bết vào nhau như vừa mới từ phòng tắm bước ra, đôi mắt to đen nhưng lúc này lại vô cùng mờ mịt, xương hàm bạnh ra cố gắng hít thở nhằm giảm bớt cảm giác đau thốn phía bên dưới, cơ thể tê rần bởi hàng ngàn sợi dây thần kinh đang căng lên hết mức, gần như không chịu được nữa. 

“ Nhất Bác.. ! … đau…a… em… chậm lại… “

“ Không thể…em là sóng biển… sóng nhất định… phải vỗ vào bờ…. “ 

“ Ư… Anh không.. chịu được nữa…! “

“ Anh… Anh nhìn em đi…. “

    Tiêu Chiến nằm ngửa trên giường , hai cẳng chân dài gác trên vai Vương Nhất Bác, các ngón chân cũng đã có quắp lại, bàn tay nổi đầy gân xanh ra sức bấu chặt xuống tấm ga giường nhàu nát, lưng cong lên, cơ thể cứ bị dội ngược về phía trên theo từng nhịp đưa đẩy càng lúc càng nhanh của người tự xưng mình là” sóng biển”. 

    Vương Nhất Bác sau một lúc không nhận được phản hồi đã dừng lại nhịp điệu của riêng mình, nhìn chăm chăm khuôn mặt ửng hồng bên dưới, khom người hôn xuống môi Tiêu Chiến thật lâu, mút nhẹ một cái rồi lại tiếp tục 

    “ Tiêu Chiến.. Anh nhìn em.. trả lời em..! 

    Tiêu Chiến không nhìn, cũng không thể trả lời, hơi thở càng về sau càng dồn dập đứt quãng, vòm ngực lại nâng lên, đầu ngửa ra sau, trái cổ nâng lên cao rồi nghẹn lại. 

 “ Ức…ư… . “

    Có tiếng gầm gừ.. có nhịp thở hắt ra trong bóng tối, cả hai cơ thể run lên, co giật… đôi bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác cũng cấu chặt bắp đùi của người bên dưới để lại những vết lõm hồng nhạt. Tiêu Chiến đã trải qua một lần cao trào trước đó đến lúc này chẳng còn gì, chỉ có thể bắn ra dòng nước màu trà nhạt, ấm nóng và mang theo mùi amoniac… căn phòng nồng nặc mùi vị trộn lẫn,  cơ thể cùng chăn ga gối nệm cũng trộn lẫn vào nhau thành một thể hỗn độn nhớp nháp. 

  Bên ngoài trời vẫn lất phất mưa… 
 Tiêu Chiến tỉnh dậy trước, anh nhìn ra ngoài cửa kính trời thật sự đã tối hẳn rồi, lần nào cùng nhau trên giường cũng là tình cảnh như này. Từng xentimet trên người từ lâu đều bị đối phương nhìn rõ, nên mệt rồi thì mặc kệ sự đời, cả hai lăn ra ngủ không tắm rửa cũng chẳng dọn dẹp, thân thể cứ vậy phơi ra. Tiêu Chiến khẻ quay lại, nằm đối mặt với Vương Nhất Bác, nương theo chút ánh sáng từ nhà tắm nhìn người lúc này vẫn còn say ngủ, một nửa bên mặt chìm trong bóng tối, hơi thở đều đều đôi mắt nhắm chặt, mái tóc nâu theo hướng gió cứ phất phơ nhè nhẹ, từ lần cuối cùng mệt nhoài Vương Nhất Bác ngả nghiêng xuống, ôm lấy Tiêu Chiến vào lòng, ngực áp lên lưng, chân gác lên đùi rồi giữ nguyên tư thế chặt cứng đó mà ngủ, cẳng chân lâu lâu lại giật giật, những động tác kịch liệt trước cao trào bây giờ làm các khối cơ co rút vì mỏi. 

  Tiêu Chiến bất giác mỉm cười, trong lòng có chút thoải mái nghĩ đến khuôn mặt lúc ngủ như chú cún con nhưng khi làm chuyện người lớn thì cứ như hổ báo vồ mồi.. tuy không nói ra nhưng anh rất thích cái tình huống mới phút trước phải dỗ dành, phút sau đã bị người nhỏ hơn cưỡi lên người mình làm loạn.

    Tiêu Chiến lúc này lại muốn được hôn nên đưa lưỡi liếm nhẹ lên môi người đang ngủ. Vương Nhất Bác vì bị liếm mà cựa mình tỉnh dậy, mắt chưa mở ra nhưng đã lật người lên đáp lại, hôn đến nỗi anh không thể khép miệng, bao nhiêu nước bọt tiết ra đều bị hút sạch. Tiêu Chiến bắt đầu khó thở, đập đập tay lên ngực Vương Nhất Bác muốn dừng lại, bàn tay sau đó  bị giữ chặt, mấy ngón tay được đưa vào miệng gặm gặm rồi mút như ăn kẹo làm đỉnh đầu anh tê rần. Tiêu Chiến nghe như kiến bò trong xương liền giật tay lại. 

   “ Em là cún hả… Gặm tay anh làm gì chứ  "

   “ Anh. Mấy giờ rồi?" 

     " Sáu giờ. Em ngủ thêm lúc nữa đi" 

   " Ưm…. Anh chọc em dậy rồi bảo em ngủ tiếp à…” 

       Vương Nhất Bác chống hai tay ngồi dậy, bật sáng đèn trên trần, đưa đôi mắt nhìn anh vẫn đang trùi trụi nằm bên dưới mình, lia nhẹ xuống vùng bụng vẫn còn dính cả tỉ tỉ đám con cháu của cả hai bây giờ đã khô cứng cười cười.... 

" Anh.... Anh còn mệt không?" 

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác 

   “ Làm lại… Lần này anh ở trên cho e thử xem có mệt hay không… “

    Nhất Bác vẽ lên nụ cười hiểm ác miệng gầm gừ rít qua kẽ răng. 

" Được...làm lại… em cho anh ở trên.. ." 

Cậu kéo anh lật úp xuống, nhe hàm răng cắm ngập bờ môn.g đầy đặn đang vểnh lên của anh, Tiêu Chiến bị úp xuống không thể chống cự chỉ biết la hét ầm ĩ, tay chân vẫy vùng loạn xạ. 

Sau một hồi náo loạn gà bay chó chạy từ giường xuống sàn với cơ thể trần trụi Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng không đùa nữa, dang hai tay ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau, siết thật chặt rồi hôn lên cổ, gặm cắn nhẹ trên vành tai, đưa đầu lưỡi vào trong tai liếm nhẹ làm Tiêu Chiến nghe như có tiếng nước chảy qua khe suối nhỏ. Cơ thể lại nóng bừng Tiêu Chiến cũng xoay người lại, lưng tựa vào tường, tay vòng lên ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, một nụ hôn thật sâu, ngửi được cả mùi hơi thở ấm nồng, phần thân dưới dán sát vào nhau đã bắt đầu cựa quậy, cả hai lôi nhau vào nhà tắm.. Vương Nhất Bác giử lời hứa… Cho Tiêu Chiến ở trên… Trong bồn tắm đầy bọt xà phòng, vòi sen hình chữ nhật cứ liên tục xả nước xuống, Tiêu Chiến ngồi trên người Vương Nhất Bác đầu ngửa ra sau nhấp nhô lên xuống làm nước trong bồn từng đợt trào ra có tiết tấu rất rõ ràng …. lúc cả hai chỉnh tề ra khỏi nhà tắm thì đã gần 8h tối. 

   Tiêu Chiến quấn chiếc khăn tắm ngang hông, đứng sấy tóc cho Vương Nhất Bác, một đường lông bụng chạy dài từ rốn xuống phía dưới rồi mất hút ở mép khăn. Vương Nhất Bác một tay ôm lấy anh, một tay men theo mép khăn luồn vào bên trong đùa giỡn làm Tiêu Chiến phải gầm gừ trong miệng mới chịu lấy tay ra rồi ngước lên nói nhỏ. 

   " Anh... Trời mưa lạnh hay mình đi ăn lẩu đi." 

   " Ừm... Được..." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com