Chương 2
Khung xe trên xe ngựa treo cung linh được điêu khắc, vốn là dùng để nhắc nhở thân phận, nhưng danh tiếng thái tử điện hạ quả thực không xem là tốt, khó khăn lắm mới có được chút khen thưởng sau chuyến đi trị nạn ở phía Nam, nhưng vì lúc trước trước điện thất lễ chỉ trích các lão thần cổ hủ trong triều, mặc dù công lớn hơn, nhưng rốt cuộc vẫn khiến người khác xem thường hắn, xe ngựa từ cửa cung một đường đi đến thị trấn, người qua đường không ngừng cảm thán.
Trên xe Vương Nhất Bác nhắm mắt, ngoại trừ lúc Tiêu Chiến lên xe có gọi hắn một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh hắn, kéo ống tay áo rộng che trên gối mình, có ý không đụng đến hắn, ánh mắt rơi trên cửa xe trước mặt, không biết đang nghĩ cái gì.
"Hôm qua là mười lăm." Hắn đột nhiên mở miệng.
Tiêu Chiến trước tiên à một tiếng, sau đó trả lời "ừm".
Vương Nhất Bác cuối cùng cũng mở mắt, nhìn Tiêu Chiến. "Thọ thần của thái hậu huynh chuẩn bị thế nào?"
"Thọ yến lần này ta chỉ phụ trách kiểm tra sổ sách, tối qua đã kiểm tra xong."
"Lễ vật của huynh thì sao?"
Tiêu Chiến nhận ra ngữ khí hắn không vui, chỉ đành thành thật trả lời: "Một bức họa Tiêu sơn hạ điểu."
"Tiêu dao dục dã, hạ điểu quy sơn." Vương Nhất Bác nhàn nhạt cười một tiếng. "Thái tử phi có lòng rồi."
Tiêu Chiến lúc đầu cho rằng Vương Nhất Bác sẽ không vì chuyện này mà so đo với y, nhưng bây giờ nghe thấy hắn khen mình ngược lại cảm thấy không đúng, chau mày nhìn Vương Nhất Bác một cái, thấy hắn đã không còn nhìn mình nữa mới nghiêng đầu qua một bên, xem như không nghe thấy vậy.
Xe ngựa đi đến Vọng Nguyệt lầu thì dừng lại, Vương Nhất Bác vén rèm xuống xe, Tiêu Chiến cũng liếc mắt nhìn ra ngoài. Vốn là tòa lầu náo nhiệt nhất toàn thành, hôm nay lại yên tĩnh lạ thường, không quá khó đoán bên trong là quang cảnh gì.
Tiêu Chiến trước giờ không nhúng tay vào việc triều chính của hắn, cũng không biết quá nhiều các mối giao thiệp của hắn, Vương Nhất Bác tự mình lên lầu, gia đinh lái xe qua hỏi Tiêu Chiến bây giờ có phải là về phủ không, Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, nói đến Hạc Thê trà lâu.
Vọng Nguyệt lầu đóng cửa, người đến trà lâu nhiều hơn ngày thường, Tiêu Chiến tìm một vị trí gần lan can lầu hai, thả rèm xuống, gọi mấy đĩa thức ăn nghe tiên sinh kể chuyện kể câu chuyện hôm nay.
Câu chuyện không thể ngày nào cũng đổi mới, hôm nay lại kể về quốc vận của Đại Châu Hạ quốc, kể năm Hạ Nguyên thứ mười tám, thái tử lúc đó mới năm tuổi đã bị đưa đến thuộc quốc để đổi lại binh mã nam cương bắc tiến, bảo vệ đất nước bình an. Cuối năm Hạ Nguyên thứ mười chín, hoàng đế lâm trọng bệnh nhưng thái tử vẫn ở nam cương chưa được triệu hồi, Nghi vương lên ngôi, tạm thời thay thế hoàng đế, mãi cho đến năm trước, thái tử mười tám tuổi về kinh, vốn phải mau chóng đăng cơ thành hoàng đế, nhưng đúng lúc quốc vận không thuận, mấy năm liên tục gặp thiên tai, chuyện này vẫn luôn bị gác lại, trong triều không ai nhắc lại nữa.
Trà lâu có người Tây Vực nghe kể chuyện, đội mũ vải màu trắng, bên trên khảm bảo thạch pha lê đủ màu, cổ tay và eo đều buộc dây đai bằng lông, thân thể cường tráng, nhất định không phải thương nhân.
Tiêu Chiến đếm đến năm, quả nhiên có người trong số những người Tây Vực đó không ngồi im được nữa, hỏi một câu với tiên sinh kể chuyện trên đài: "Đại Châu luôn trọng quốc lễ, thái tử về triều, đăng cơ là chuyện đầu tiên phải làm, tại sao lại kéo dài hơn một năm?"
Dưới đài có người cười, tiên sinh suy nghĩ một lúc, xua tay lắc đầu, biểu thị không thể trả lời. Có người trong lòng có quỷ, không chịu đi, bên cạnh có người to gan ghé sát tai hắn thì thầm một câu: "Thái tử vô quyền."
Vô quyền là không có năng lực kiểm soát, nay hắn là thái tử, nhưng ngày mai cũng có thể vào ngục. Khai triều ngàn vạn năm, sử sách từng nét ghi nhận, không ai không hiểu.
Câu chuyện hôm nay kể đến đây, tiên sinh trên đài đã không còn hứng thú, chuẩn bị chắp tay chào xuống đài. Tiêu Chiến từ lầu hai đi xuống, cung nhân bên cạnh mở đường cho y, nhưng y vẫn chưa đi, nói về hướng tiên sinh kể chuyện bên đó một câu: "Thời tiên sinh, câu chuyện hôm nay ông kể không tốt, mong ông cẩn trọng, suy nghĩ kỹ càng."
Thời Niên từ xa nhìn Tiêu Chiến, trên mặt y không có biểu cảm giận dữ, ngược lại rất ôn hòa, dáng đuôi mắt hơi nhướng lên, dường như câu nói lúc nãy không phải là một câu khuyên bảo mà chỉ là câu nói đùa giữa những người bạn với nhau.
Bộ dạng này của y đồng thời cũng lọt vào trong mắt người Tây Vực lúc nãy hỏi, hắn sững sờ đến khi người đã rời đi mới nhớ ra hỏi người lúc nãy nói chuyện là ai, có người trả lời hắn: "Đó là thái tử phi của thái tử đương triều."
"...Nam phi?"
Người trả lời hắn cười, Đại Châu mặc dù không thịnh hành đồng tính luyến ái, nhưng đây cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, trong hoàng tộc nam sủng nhiều vô số, vị này có thể ngồi lên vị trí thái tử phi cũng không dễ dàng, nhưng nếu nói sau này như thế nào, hắn lắc đầu, nói không ổn.
"Chậc đáng tiếc..." Người Tây Vực đó lầm bầm.
.
.
Sau khi Tiêu Chiến về phủ đã đi tây phòng, nghĩ lúc này Vương Nhất Bác chưa về, có vài lời tiện nói hơn.
Vị mỹ nhân Giang Nam đó quả nhiên sắc đẹp hơn người, chân mày lá liễu, đôi mắt sáng trong, nhìn thấy Tiêu Chiến bèn hành lễ với y, ngoài mặt nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn.
Tiêu Chiến vốn dĩ không cần đích thân qua, chỉ phong Bảo lâm mà thôi, Lam cô thay y xử lý là được. Thái tử phi xem trọng vẫn là đứa con trong bụng nàng, mặc dù không hỏi nhiều, nhưng lễ phong thưởng rất long trọng, ý tứ trong đó nàng hiểu hay không không quan trọng, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy nên làm mà thôi.
Đến tối, sau khi dùng thiện Tiêu Chiến lại mang bức tranh Tiêu sơn hạ điểu vẫn chưa vẽ xong ra, ngồi trước án dùng bút lông đuôi sói chấm mực đỏ vẽ phần chóp đầu của sếu đầu đỏ, đột nhiên có một thân ảnh đứng sau lưng y, giọng nói lạnh lùng truyền bên tai hỏi y: "Thái tử phi hôm nay đi đâu?"
Đầu bút Tiêu Chiến không ngừng. "Lãm Xuân các."
Trả lời dứt khoát lưu loát, vì tâm trạng của y không hề đặt trên vấn đề này một chút nào.
Vương Nhất Bác đứng bất động sau lưng y, đến khi bút lông của Tiêu Chiến đã thấm mực hai lần hắn vẫn đứng ở đó, Tiêu Chiến quay đầu nhìn hắn, mắt đối mắt với Vương Nhất Bác, hai người đều không nói gì.
Vương Nhất Bác mặt không biểu tình ngồi xuống, sát bên cạnh y, cầm lấy một cây bút lông sói khác vẽ lên tranh y, vẽ một con hổ con cạnh hòn đá trong bức tranh, thân hổ hai màu trắng đen xen kẽ, đồng tử sâu hoắm, dường như muốn cúi đầu xuống, lại tựa như vừa thức giấc, hạ bút nhanh nhẹn, sinh động như thật.
"Điện hạ thích tây phòng?"
Tiêu Chiến ở bên cạnh ngơ ngác một lúc lâu, tìm không được chủ đề nói chuyện, dứt khoát tìm một chuyện không nặng không nhẹ hỏi.
Vương Nhất Bác vẽ xong màu đen đổi một cây bút khác vẽ màu trắng, trả lời y: "Huynh nếu thích thì tự dọn qua."
Tiêu Chiến có được đáp án, cũng không hỏi thêm, mặc cho một bàn tay còn lại của Vương Nhất Bác từ từ ôm eo y, giam y trong lòng, tư thế này cực kỳ ám muội.
Vương Nhất Bác vẽ xong con hổ đó, bàn tay kia nổi lên ý xấu, hoàn toàn ôm chầm lấy Tiêu Chiến, sau đó nhìn chằm chằm y.
Tay Tiêu Chiến không biết đặt ở đâu, dứt khoát phủ lên cánh tay Vương Nhất Bác, mới động một chút, bàn tay đó đã bị Vương Nhất Bác nắm chặt lấy, như thể đang chơi đùa với một miếng ngọc trắng, lật qua lật lại ngắm nhìn.
Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác hôm nay rất kỳ lạ, theo lý mà nói, ngoại trừ gặp Vương Nhất Bác lúc dự yến lần trước và hôm nay ra, họ đã ba tháng không gần gũi như vậy, Vương Nhất Bác đối với y trước giờ không nhiệt tình, nhưng hôm nay lúc lạnh lúc nóng, cực kỳ bất thường.
"Hôm nay huynh đi đâu?"
Tiêu Chiến ngơ ngác, câu hỏi này hỏi hai lần.
"Sau khi xuất cung trước tiên đến Hạc Thê trà lâu, sau đó thì về, ngoài ra không đi bất kỳ nơi nào khác."
Vương Nhất Bác nhìn gương mặt ngoan ngoãn của Tiêu Chiến, từ trên eo kéo xuống ngọc bội có tua rua màu tím, dưới ánh mắt của Tiêu Chiến cột nó lên eo y.
Là ngọc bội sáng nay y đeo trên eo.
"Sứ thần Khiết Đan hôm nay vào kinh."
Tiêu Chiến vẫn mặc cho hắn ôm, nghe hắn nói.
"Miếng ngọc bội này của huynh rơi ở trà lâu, gia đinh muốn đưa đến cho huynh, bị vương tử Khiết Đan ngăn cản."
"Ồ." Tiêu Chiến đã đoán được đại khái, chỉ là không biết miếng ngọc bội tại sao đến cuối cùng lại rơi vào trong tay Vương Nhất Bác.
"Vậy điện hạ có gặp vị vương tử đó chưa?"
"Huynh muốn để hắn gặp ta?" Vương Nhất Bác hỏi ngược.
Tiêu Chiến cúi đầu, một dáng vẻ ngoan ngoãn, nói: "Sứ thần vào kinh là vì thọ thần của thái hậu, điện hạ và họ vẫn là trước tiên đừng gặp mặt thì hơn."
Hôm nay quả thực bảo cung nhân đi lấy ngọc bội, nhưng bộ dạng vương tử Khiết Đan hồn bay phách lạc làm Vương Nhất Bác không thoải mái, hắn không biểu hiện ra ngoài, vặn mặt Tiêu Chiến qua nhìn hắn.
"Thái tử phi tối qua ngủ muộn sao?" Ngón tay Vương Nhất Bác khẽ lướt qua mặt Tiêu Chiến, một bàn tay khác đã phủ sau gáy y, như thể một giây sau sẽ hôn lên đôi môi mềm mại của y, tư thế này, tư vị tình ái quá rõ ràng.
Tiêu Chiến nhớ lại đêm đầu tiên cùng Vương Nhất Bác trước khi hắn rời kinh vào ba tháng trước, ánh sáng trong mắt y ảm đạm, dần dần nguội lạnh như một hình nhân, mặc cho Vương Nhất Bác sắp đặt.
Vương Nhất Bác cũng nhận ra khác thường của y, không có động tác tiếp theo, nhưng tay vẫn không lấy ra, đôi môi muốn hôn từ lâu nay gần trong gang tấc, nhưng hắn không cử động.
"Tiêu Chiến, tối qua thiếu huynh sớm muộn cũng bù lại, huynh chuẩn bị cho tốt đi."
Vương Nhất Bác nói xong bèn đứng dậy tiêu sái rời đi, không hề có nửa phần ý tứ muốn lưu lại, Tiêu Chiến quỳ xuống theo hướng hắn rời đi hành lễ, nói:
"Thần tuân chỉ."
====
Truyện được đăng tải miễn phí tại tài khoản: Wattpad: diephuyen202
Các trang reup khác như truyenwiki1, truyen99, truyen4u,... đều là reup phi phép, mọi người xem ở trang chính chủ nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com