Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Tiêu Chiến vẫn đứng ở ngoài phòng, y ở trong sân nhìn tuyết rơi rồi lại hoa rơi, vạn hoa phất xuống, tuyết đọng thành băng.

Y nghĩ, nếu Vương Nhất Bác tới đây nhưng cơ quan vẫn chưa mở ra, hoặc là không có dấu vết thể hiện cơ quan bị mở ra, có lẽ, y thật sự có thể tin tưởng Vương Nhất Bác.

"Chỉ mong, trời toại nguyện người." Tiêu Chiến bẻ xuống một cành mai trong tuyết, tâm nguyện giấu kín trong bóng đổ từ hoa mai kia.

Một bộ huyền bào như vẩy mực, cứ như chất chứa màn đêm thế gian này. Vương Nhất Bác không phải là không thích mặc màu sáng, chỉ là hắn cảm thấy trên đời này có Tiêu Chiến thanh phong nguyệt bạch, là tuyết trắng xen lẫn vào màu đen của hắn, cũng đủ rồi.

Hắn đi tới trước bàn tròn, Vương Nhất Bác lại phát hiện Tiêu Chiến đang ở ngoài sân.

Dù xanh tuyết trắng, người như ngọc thụ.

Tiêu Chiến hơi hơi cúi đầu, đang suy tư thì nghe thấy Vương Nhất Bác trong phòng gọi: "Ta mới nói ai nhặt dù này lên, ta sẽ không để yên, Chiến Chiến ơi Chiến Chiến, ngươi thật đúng là có tim bằng như sắt, muốn không yên ổn ở chung với ta."

Thân hình đen tuyền, vốn nên an tĩnh áp bách như màn đêm tinh tú, người lại như một hài tử, tính cách trẻ con thích giận dỗi.

Nắm chặt cán dù, Tiêu Chiến xoay người, một lần nữa quay về phòng ngồi.

Vương Nhất Bác pha trà cho y, lá trà trong ấm từ từ nở ra, mùi hương thanh dịu lan tỏa bốn phía.

Hắn pha trà xong thì nhìn thẳng Tiêu Chiến, trong mắt không hề có chút chột dạ, hỏi: "Kế tiếp, chúng ta sẽ tới nhà Lư lão hay là xử lý đám người bị giam?"

Tiêu Chiến phóng mắt nhìn sắc trời, nhẹ nhàng nói: "Xử lý đám này trước. Tội trạng Lư lão là tự nhận, chỉ cần y theo lời khai của lão mà hành sự thôi."

Vương Nhất Bác nhạt nhẽo bảo: "Cũng đúng, dù sao ngươi ở đâu, ta ở đó."

Tiêu Chiến uống trà, vị trà lan trên lưỡi, không khỏi nhớ tới chén chè kia trong kinh phủ, đó là lần đầu Vương Nhất Bác đi quá giới hạn. Đột nhiên trà trở nên vô vị, nhạt như nước.

Ánh mắt Vương Nhất Bác dừng ở trên tay nắm tách của y, bỗng nhiên lại nhìn chằm chằm môi vừa uống trà của Tiêu Chiến, vẻ mặt mang chút ý cười, lại vài phần nghiêm chỉnh, hỏi: "Trà chỗ này chắc không như chén chè ta đưa cho ngươi, không đến được tâm ngươi nhỉ?"

Lại cùng nghĩ về một chuyện.

Tiêu Chiến cảm thấy tách trà cực nóng, nhanh chóng buông nó ra, thần sắc vững như Thái Sơn, nói: "Vương đại nhân, nếu ngài nhàm chán thì có thể đi cùng thị vệ ngắm tuyết."

"Ta không bận, cũng không nhàm chán." Ý cười Vương Nhất Bác ẩn hiện, "Nếu Chiến Chiến nhàm chán, chúng ta thật ra có thể suy xét về thứ tốt mà Lý Hoài Ân tính hối lộ ta, thế nào?"

Ánh mắt Tiêu Chiến mất hết sự nhẫn nại: "Vương tiết độ sứ, thỉnh ngươi đi cùng thị vệ ngắm tuyết, giúp ta chỉnh lý mọi việc. Tái kiến."

Trong lúc nhất thời, mọi âm thanh đều im tiếng.

Vương Nhất Bác nhìn chăm chú Tiêu Chiến, dường như khảm người này vào trong mắt. Đáy mắt ngăm đen, nói không rõ cảm xúc. Hắn chợt đứng dậy tiến gần tới Tiêu Chiến, động tác mau lẹ tới mức không ngăn kịp, dùng tay mạnh mẽ nâng cằm Tiêu Chiến.

Thừa dịp Tiêu Chiến không kịp phản ứng, một chốc kinh ngạc không rõ, hắn cúi đầu xuống chạm vào, môi răng dùng mọi cách dây dưa, dốc hết tâm lực.

"Ta chờ ngươi, cùng nhau ngắm tuyết."

Người đi rồi, thân ảnh cũng dần dần mất đi, cảm giác trống trải cũng tràn ngập gian phòng.

Tiêu Chiến rũ lông mi, không lại truy tìm bóng lưng màu đen kia nữa.

Y đứng dậy đi về hướng tủ đựng y phục. Mở ra tủ đồ, thấy y phục bị xê dịch bên trong, có vết tích người mở ra hay không, không cần nói cũng biết.

Trong căn phòng trống rỗng vang lên tiếng cười như có như không của Tiêu Chiến. Tiếng cười cực kỳ nhỏ, cực kỳ nhỏ bé yếu ớt, nghe không ra buồn vui yêu giận, nhưng lại khiến cho căn phòng trống này càng thêm hiu quạnh.

Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy, thật ra Vương Nhất Bác cũng không phải là hạng người trường tụ thiện vũ (*), thích luồn cúi lấy lòng, càng không phải là vũ phu oai hùng. Hắn rất quang minh lỗi lạc, gần như ngang ngược kiêu ngạo, rồi lại mơ hồ vô cùng, khó có thể nắm lấy.

(*) Trường tụ thiện vũ: Thành ngữ bắt nguồn từ cuốn "Hàn Phi Tử" có nghĩa là "người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa" hàm ý "có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công" dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.

Thứ Vương Nhất Bác muốn chưa bao giờ là minh bài của y, chưa bao giờ. Hai lần hắn mạo phạm kia, không hề ý nghĩa.

Sửa sang lại xiêm y, Tiêu Chiến thu hồi tất cả biểu cảm, ánh mắt lại lành lạnh ung dung như trước nay. Y đẩy ra cửa đứng ở đầu gió, ánh mắt hơi hơi dịch xuống, khóe mắt liền thấy cây dù xanh kia.

Vương Nhất Bác đạp tuyết đi mất, nhưng để lại cây dù cạnh cửa.

Y cầm dù lên, bung ra. Vương Nhất Bác nói hắn chờ mình, cùng nhau ngắm tuyết.

Chính sảnh ở phủ Thứ sử, trước sau hai mặt thoáng mát, gió cuốn tuyết bay vào trong sảnh, xoay một vòng.

Vương Nhất Bác ngồi thoải mái ở trên ngạch cửa, chân dài hơi hơi cong lên, gió thổi vào y phục, tuyết dừng ở trên sợi tóc rơi trên thái dương, rồi sau đó bị lò sưởi vừa được người khác mang đến làm tan đi.

Hắn đưa danh sách mới lấy được từ chỗ Tiêu Chiến cho Triệu Quyết, nói: "Thà rằng giết sai còn hơn bỏ sót."

Triệu Quyết lật lật, kinh ngạc cùng lửa giận nhảy lên lông mày, rồi sau đó nói: "Thuộc hạ hiểu rồi."

Hắn lại ngồi yên đó một hồi lâu, nhìn gió thổi tuyết bay phấp phới, xem mây đến mây đi, xem cây cối xen vào nhau ngoài sân. Dần dần bỗng nhiên lại đỏ hốc mắt, cả tâm cũng nóng bỏng, cứ như cục sắt bị nung trong lửa hồng.

Triệu Quyết đưa cho hắn lò sưởi tay, vài hạt tuyết đọng trên lò sưởi như mây, chốc lát liền tan thành nước ấm.

Vương Nhất Bác nhận lò sưởi, một tay nắm, rũ mi không nói.

Tiếng gió gào thét Triệu Quyết nghe lại thấy cực kỳ giống mười năm trước, bên trong trạch phủ Vương Môn quỷ khóc sói gào, người rớt xuống địa ngục có lẽ cũng chỉ như thế. Gã ấn bội kiếm bên hông, giọng nói thì thào bị gió đánh vào, nghe vô cùng lạnh lẽo: "Công tử, năm đó phụ thân ta đi Vương Môn cứu viện, dọc đường đi bị một đội quân tiên phong tinh nhuệ ngăn trở. Mọi người, ai cũng nói với phụ thân rằng đại thế đã mất, chỉ có thể tự bảo vệ mình. Phụ thân cũng nói, dưỡng quân ngàn ngày, dụng binh nhất thời. Vì báo ân với Tướng quân, không thể không băng qua núi đao, không thể không bơi qua biển lửa."

"Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, ta chỉ là hạng người vũ phu thô kệch, nguyện vì Tướng quân máu chảy đầu rơi, chết không luyến tiếc."

Ba trăm tướng sĩ, ba trăm khang nhiệt huyết, ba trăm đầu rơi máu chảy chỉ vì một người. Vì người mà họ gọi một tiếng Tướng quân, quyết biệt phụ mẫu thê nhi, đánh trăm trận khi còn sống, sau khi chết tội ác tày trời. Mưu nghịch, phản quân, ngàn ngàn vạn vạn bêu danh, để lại tiếng xấu muôn đời không ai rửa sạch. Không hề có người nhớ rõ bọn họ, không hề có người oán than thương cho tướng sĩ anh dũng, không hề có kịch hí văn chương khen ngợi tấm lòng son.

Vương Nhất Bác nhỏ thuốc lên mắt để cho không dễ bị bệnh đón gió rơi lệ. Âm thanh của Triệu Quyết đầy chua xót, nhưng yết hầu dù bị bóp nát vẫn quật cường như cũ mà bảo: "Quân tử chết vì người tri kỉ, rời Yên Kinh kiếm chỉ trời xanh (*). Bọn họ... đều là tri kỷ của phụ thân ta, là tri kỷ của Vương Môn."

(*) Quân tử tử tri kỷ, đề kiếm xuất Yến Kinh là một câu thơ trong Vịnh Kinh Kha của Đào Tiềm.

"Ta biết."

Âm sắc thánh thót, cảm xúc tan rã ở trong gió, theo gió bay đến thiên nhai phía Tây.

"Thiếu tướng quân." Triệu Quyết đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, cầm kiếm phụng ngang trán, nghiêm túc nói: "Thỉnh ngài cũng giết y, giết y!"

Vạn tuyết nhỏ vụn, gió thổi phần phật. Y là ai? Chỉ cần Vương Nhất Bác mở miệng, gió tuyết lập tức cứ chiếm mọi nơi quét vào trong phế phủ gã. Ngũ tạng lục phủ ngưng băng khiết sương, ngay cả mạch máu trong xương cốt đang chảy cũng trở nên cực hàn cực lãnh.

"Thiếu tướng quân." Triệu Quyết rung lợi kiếm, giọng điệu vẫn mang sát khí như cũ: "Ngài không cần giấu thuộc hạ nữa, ngài chưa bao giờ tính lợi dụng Tiêu thượng thư, từ ngày ngài hồi kinh, ngài đã không bao giờ nghĩ đến chuyện hạ độc thủ với Tiêu thượng thư. Ngài vẫn luôn đang lừa mình dối người."

Vương Nhất Bác cầm lò sưởi tay, cảm thấy không ấm áp chút nào, chỉ là sự hiu quạnh lạnh lẽo.

"Thiếu tướng quân!"

Từng lời của Triệu Quyết gần như moi từ tim ra, mang theo muôn vàn tha thiết cùng khổ sở: "Giết người thì đền mạng, cha thiếu nợ thì con trả, mặc dù không phải Tiêu Trang tự mình phát binh diệt Vương Môn, nhưng bá phụ cũng như cha, anh linh trên trời có thể thấy rõ. Ngài đừng để bọn họ thất vọng! Tiêu thượng thư và ngài là kẻ thù không đội trời chung. Thuộc hạ ngu dốt, xin ngài hãy giết Tiêu Chiến, sau đó lại giết Tiêu Đình."

Mi mắt Vương Nhất Bác rũ xuống dưới bốn chữ "giết Tiêu Chiến" nhưng hắn rốt cuộc lại không nói một lời mắng lại Triệu Quyết.

Hắn biết Triệu Quyết cũng như hắn. Khi phụ thân và mẫu thân Triệu Quyết nghĩ cách cứu viện Vương Môn thì bị tàn sát, cả Triệu gia bị giết chỉ còn lại duy nhất Triệu Quyết. Thiếu niên đầy ngập cừu hận, đầy ngập hận cũ, đầy ngập phẫn nộ, hắn hiểu.

Cho nên Vương Nhất Bác không mang bất kì tình cảm nào, đáp: "Ta biết."

Lời Vương Nhất Bác tản theo gió, bay về bốn phương tám hướng, lại vẫn có thể nghe từng chữ rõ ràng.

Tâm Triệu Quyết lại trầm xuống, gã không cảm nhận được quyết tâm của Thiếu tướng quân, nhưng gã vẫn có thể như phụ thân, vì Tướng quân đánh trận chết trận. Thiếu tướng quân không làm được, rào gai ngăn cản Thiếu tướng quân, gã sẽ thay ngài đánh đổ.

Gió cuốn bọc lấy tiếng ngâm nga nhỏ nhẹ, lọt vào bên tai người ở trường môn. Tiêu Chiến ấn ấn mày, cảm thấy bớt nhức mỏi, khoan khoái mấy phần.

Y đi ra trường môn, tiến vào phòng đọc sách. Phóng tầm mắt nhìn lại, thấy Vương Nhất Bác ngồi ở đầu gió. Triệu Quyết phát hiện y đã đến, thu hồi bội kiếm.

Tiêu Chiến y phục dính tuyết, rõ ràng lúc đi có bung dù, cuối cùng vẫn bị gió tuyết thổi cho cả thân lạnh lẽo. Y nở một nụ cười nhẹ như bông tuyết, nói: "Bản quan có việc muốn thương nghị với Vương tiết độ sứ, nếu Triệu thị vệ không có việc gì, có thể đi trước không?"

Triệu Quyết cong eo: "Tiêu thượng thư, thỉnh." Rồi sau đó đi ra từ cửa phía sau.

Tiêu Chiến đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, sóng vai ngồi chung với hắn, đầu ngón vân vê một hạt tuyết bảo, nói: "Ta có mấy vấn đề phải xác minh với Vương tiết độ sứ."

Không phải tìm kiếm đáp án, mà là thẩm tra đối chiếu đáp án.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu lẳng lặng nhìn y, hồi lâu mới nói: "Tại sao ngươi không bung dù tới? Y phục của ta đều là màu đen, không có bạch y cho ngươi thay." Hắn lại nhíu mày, ngữ khí có vẻ nghiêm túc: "Trước đó ngươi đã xối vài tràng tuyết, không sợ nhiễm phong hàn rồi chịu khổ sao? Thuốc trị phong hàn, cái nào cũng đắng."

Tiêu Chiến rút đi nụ cười của mình, biểu tình bình đạm: "Vương tiết độ sứ, với ta mà nói, trên đời này không có gì quá đắng."

"Phải không?" Biểu cảm Vương Nhất Bác cũng dần nhạt đi, "Có lẽ là ta quá dễ dàng ghen tuông, ngay cả đắng cũng muốn cướp ăn đi."

Tiêu Chiến thẳng thắn chuyển đề tài: "Vương tiết độ sứ, khi nào ngươi phát hiện được Dương Nhị Cẩu, tên thật của gã là gì? Là người ở nơi nào? Nơi chúng ta tới lúc vừa vào thành rốt cuộc là gì? Tào Giáo là người của ai? Vì ai mà phải chết? Lý Hoài Ân bọn họ làm sao có thể lén lút thu bạc, làm sao có thể trải qua những ngày cẩm y ngọc thực? Vả lại, huyệt đạo dưới phòng kia thông tới đâu? Vương tiết độ sứ phát hiện được nó từ lúc nào?"

"Ngươi có thể chậm rãi trả lời. Ta có đủ kiên nhẫn để nghe."

"Tiêu thượng thư, nhưng ta không có kiên nhẫn đáp." Lông mày đôi mắt Vương Nhất Bác bỗng nhăn lại, như bãi bể hóa nương dâu, hắn nói: "Không phải Tiêu thượng thư đã nói chuyến này, đương kim Hoàng thượng không cắt cử Đốc sát viện, cũng không sai khiến Nội thị tỉnh, Vệ Chính, Dương Phụng Tiên, Lại bộ thượng thư Dương Đỉnh, Công bộ thượng thư Thường Minh, Lễ bộ thượng thư Nhạc Chiếu... Những người này có ai không quyền cao chức trọng, có ai không có lợi ích cho ngươi tra án hơn ta, có ai không dùng tốt hơn ta, nhưng lại cố tình phái ta tới Kim Châu..."

"Phái ta tới cái Kim Châu đã rơi vào tay kẻ khác, chỉ bởi vì ta là chủ soái của trú quân Hà Tây? Bởi vì có hoài nghi không rõ với ta?"

"Hiện giờ ai cũng nói Tiết độ sứ lớn mạnh, sẽ không sợ ta lẻn vào nơi đây, bị người bí mật ám sát sao?"

"Ta chết cũng tốt, triều đình có thể thuận lý thành chương thu trú quân Hà Tây vào trong túi."

[Hết chương 19]

------------------------------

Lời tác giả:

Câu "Ta biết." không phải ý bảo công biết mình phải giết thụ, mà là biết có anh linh ở trên trời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com