Chương 34
"Đúng là cảm động đến rơi lệ!" Ngoài cửa ngôi miếu nát có một bóng đen đang đứng, người nọ đứng ở trước đầu gió, hân hoan vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lại khiến cho người khác cảm thấy bị chế giễu vô cùng.
Tuy rằng Tô Tùy không nhìn thấy khuôn mặt người nọ, nhưng gã biết người này, nói ngay: "Là ngươi!"
Bóng đen không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ là nói: "Nếu ta là ngươi thì đã sớm đầu nhập vào bên chống đối người nọ, hà tất phải ăn khổ thế này."
Tô Tùy hừ lạnh: "Đồ nhu nhược như ngươi, chúng ta khinh thường!"
Bóng đen không giận mà cười: "Đồ nhu nhược? Ha ha ha ha, các ngươi không nhược, cho nên các ngươi phải rơi vào kết cục như thế! Ngu không ai bằng!"
"Ngươi có gan vũ nhục Giáo úy!" Thủ hạ của Tô Tùy lập tức hoành đao, thủ thế.
Bóng đen không để ý tới bọn họ, vung tay lên, Tô Tùy bắt lấy vật kia —— là một bình thuốc.
"Ngươi!?" Tô Tùy không hiểu nổi mà kinh ngạc trợn mắt.
Bóng đen ung dung nói: "Các ngươi chết thì không còn gì thú vị. Ta cũng muốn nhìn xem Tiêu Chiến có thể tẩy sạch oan khuất của các ngươi hay không."
Giọng vừa dứt, bóng đen cũng hóa thành hư vô.
Tô Tùy bắt lấy bình thuốc, không biết nên nói gì. Thủ hạ bên cạnh gã lại đặt câu hỏi: "Giáo úy, thứ này rốt cuộc là gì?! Trước đó ở Thanh Kinh, hắn cứu Tần Mạnh ra trước chúng ta cũng thôi đi, còn trợ chúng ta giết đám người Đổng Vi, sau lại giết quan viên biết tung tích chúng ta ở Kim Châu, lại giúp chúng ta thoát khỏi truy sát của An Hành Súc và Hồ Tưởng. Rốt cuộc là người này tốt hay xấu?"
Ánh trăng mơ hồ tịch mịch, đầy trời pháo hoa mừng tết. Tô Tùy chậm rãi lắc đầu, sao gã biết được người bí ẩn này rốt cuộc từ xó nào đi ra.
******
Hôm sau, ánh mặt trời vừa lên, Triệu Quyết ở Vương Môn sửa sang lại tin tức tra ra được từ vụ ám sát hôm qua.
Vương Nhất Bác lại hỏi trước: "Vàng đưa vào nhà kho Hình bộ rồi?"
Triệu Quyết sững người, nén giận nói: "Đã chuyển vàng tới kho Hình bộ cả đêm, một thỏi cũng không sót."
Vương Nhất Bác hơi hơi gật đầu, kêu Triệu Quyết nói chính sự: "Sau khi Trương Cao tỉnh lại, gã cũng không biết sao mình trở thành tay chân lũ kia, theo như gã nói, đầu tiên là gã rơi vào tay một kẻ áo đen, sau đó mới thành tay chân lũ kia."
"Kẻ áo đen?" Vương Nhất Bác hơi hơi trầm ngâm mới nói: "Vẫn là kẻ đến từ trong cung lần trước?"
Triệu Quyết nói: "Không nhất định. Lần trước người nọ ngụy trang thành khất cái, nhắc nhở Tiêu thượng thư, rồi sau đó lại ở Kim Châu dẫn đầu đoàn ám sát. Tuy đã được một thời gian, chúng ta vẫn không biết người này rốt cuộc là nanh vuốt trong cung hay là mật thám phụ tá An Hành Súc."
"Thế mà còn không biết?" Vương Nhất Bác lộ ra ý cười lạnh, "Là người của cả hai bên thôi."
Người trong cung, cũng là người của An Hành Súc.
Triệu Quyết hiểu rõ, lại nói: "Thích khách đêm qua hình như liên quan đến Trung Ninh quân..."
Vương Nhất Bác hỏi: "Minh bài Tiêu Trang vẫn chưa tra ra đang ở đâu sao?"
Triệu Quyết lắc đầu: "Minh bài các tướng sĩ năm đó đều đã bị thu lại theo quy củ, nhưng không có của Tiêu Trang."
"Vậy thì khó rồi." Vương Nhất Bác u sầu hạ đuôi lông mày, nếu không có minh bài, "người nọ" tất nhiên sẽ không mở miệng nói ra chân tướng. Thật ra hắn cũng không sợ phải đụng chạm binh khí với Tiêu Đình, chỉ là nếu có thể giảm thiệt hại tướng sĩ, tất nhiên tốt hơn.
Triệu Quyết nói: "Không phải ngài dây dưa dụ dỗ Tiêu thượng thư à? Thuộc hạ thấy ngài đang làm rất tốt, chẳng lẽ Tiêu thượng thư còn chưa muốn nói minh bài ở đâu?"
Vương Nhất Bác bị nghẹn, đâu phải là tại Tiêu Chiến không nói, mà là tại hắn chưa hỏi.
"Công tử..." Triệu Quyết thử hỏi, "Ba năm, cũng sắp bốn năm rồi, đừng nói ngài bận rộn bày tỏ cõi lòng, đến bây giờ vẫn chưa hỏi đấy nhé?!"
"..." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Triệu Quyết, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngươi đoán đúng rồi đó."
"..."
Triệu Quyết đực mặt, hết nhẫn nại nổi nói: "Ngài rốt cuộc nhìn trúng y chỗ nào?!" Lòng có xúc động, không thể không hỏi.
"..." Vương Nhất Bác trầm ngâm một lúc lâu mới nói: "Nhìn trúng y gặp qua ta khóc, còn chưa gặp qua nụ cười thật của ta lúc vinh hoa."
Triệu Quyết giật giật mắt, mấp máy môi không nói nên lời.
"Đúng rồi, thi thể mấy thích khách đó không cần đưa đi Hình bộ." Vương Nhất Bác dặn dò.
Triệu Quyết lại giật mình: "Công tử, thi thể mấy thích khách đó đã bị tiểu tư của Tiêu thượng thư đưa người tới nâng đi rồi."
"..."
Gì mà nhanh vậy...
Tiêu Chiến hôm nay không mặc quan bào đi Hình bộ, toàn bộ quan viên đều nghỉ phép, chỉ còn để lại vài người trông coi, không cần mặc quan bào rườm rà.
Ngục tốt thấy một người mặc áo choàng tím sậm đi tới, kinh ngạc ngẩng đầu, trông thấy khuôn mặt bình tĩnh cự người của Thượng thư đại nhân thì lập tức hành lễ: "Đường bộ đại nhân sao không ở trong phủ ăn tết, lại còn tới nơi này ạ?"
Đặc biệt là đại nhân ngày nào cũng mặc quan bào, đột nhiên đổi thành y phục bình thường, nhìn sợ quá chừng.
Tiêu Chiến nói: "Thi thể thích khách đưa tới sáng nay để đâu?"
Ngục tốt sửng sốt, sau đó nói: "Bẩm đại nhân, thi thể quá nhiều, không đủ chỗ để ở phòng ngỗ tác nên đều đặt dưới địa lao." Sau đó lại nói, "Vương đại nhân đêm qua cũng có đưa tới thích khách Trung lang tướng Trương Cao, đại nhân muốn thẩm vấn sao?"
Tiêu Chiến lắc đầu: "Không cần. Người của Vương đại nhân đã thẩm Trương Cao hôm qua, ngươi chờ xem khẩu cung có gì, lưu tại nơi này, ghi lại hết khẩu cung quan trọng, lập tức đưa bản quan."
Ngục tốt lập tức gật đầu: "Hạ quan lập tức viết."
Tiêu Chiến không hề hàn huyên, lập tức đi tới địa lao ngục tốt nhắc tới.
Đêm qua, y ở bên cạnh nhìn đám người của Vương Nhất Bác giao thủ với thích khách, trong lòng có nghi hoặc —— thân pháp của những người này lúc lui xuống, có nét tương tự với bộ hạ cũ của phụ thân hắn.
Y biết người của Trung Ninh quân có liên quan tới mấy nữ tử kia ở Kim Châu, nhưng vẫn chưa dám khẳng định bởi vì không có bằng chứng cụ thể.
(Nhớ Chiến Chiến nhặt được mảnh vải đỏ không? Biết được là nhờ vào mảnh vải đấy.)
Tùy tiện vạch y phục của một thi thể, Tiêu Chiến lật thi thể lại, phát hiện sau cổ và xương sống lưng người này không có hình xăm.
"Không có hình xăm của Trung Ninh quân, chẳng lẽ không phải Trung Ninh quân?" Tiêu Chiến như rơi vào ngõ cụt, chẳng lẽ Trung Ninh quân cũng không có tham gia vào án ở Kim Châu, chỉ có trú quân Tây Xuyên của An Hành Súc âm thầm tham gia?
Tiêu Chiến trước sau vẫn không yên tâm, đơn giản kiểm tra từ đầu đến chân xác chết. Y tháo tóc thích khách ra, ánh mắt lướt qua đường ngôi tóc. Đầu ngón tay phất mở tóc thích khách, rốt cuộc phát hiện ra manh mối trên đỉnh đầu gã. Thứ bị che giấu ở dưới lớp tóc trên đỉnh đầu là một chỗ nhỏ bị cạo, có chữ xăm —— Trung.
Cổ tay run rẩy, không khỏi ngẩng đầu lên hít một hơi sâu.
Đại Ninh, niên đại Hưng Nghi, chủ soái Trung Ninh quân là phụ thân y, khi đó trên toàn bộ tướng sĩ đều sẽ xăm một chữ Trung. Mà từ khi phụ thân y chết trận, bá phụ Tiêu Đình đã thay đổi quy củ này, dần dần đổi thành chữ Tín.
"Ai ngờ là bộ hạ cũ của phụ thân tác loạn..." Tiêu Chiến không tin nổi mà ngơ ngẩn một hồi lâu.
Một thân ảnh màu nâu đỏ ánh vào hốc mắt, y nghe thấy một thanh âm quen thuộc: "Tiêu thượng thư, mới sáng sớm ngươi đã nhìn chằm chằm thi thể rồi phát ngốc, lại không thèm tới nhìn ta, thật khiến người khác thương tâm."
Ngước mắt, rõ ràng là Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống dưới ánh mắt Tiêu Chiến, vừa dùng mắt xem xét thi thể vừa nói: "Thôi, nếu ngươi không muốn cùng ta ngắm trăng ngắm sao, ta đây liền bồi ngươi đi ngắm thi thể. Cũng vẫn rất lãng mạn đúng không?"
"..." Tiêu Chiến rũ mi, "Ngươi thật sự quá rảnh rỗi rồi."
"Ta rảnh khi nào." Vương Nhất Bác dùng mắt xem thi thể, "Chiến Chiến, ngươi cho rằng những người này bao nhiêu tuổi?"
Ánh mắt Tiêu Chiến dừng ở trên gò má thi thể, sau đó lại muốn dịch tầm mắt xuống dưới, nhưng chưa gì đã bị Vương Nhất Bác dùng tay che lại, nghe thấy đối phương bất mãn nói: "Không được, ngươi còn chưa nhìn ta trần truồng, không thể nhìn bọn họ."
"..." Tiêu Chiến véo vào xương cổ tay hắn, dốc toàn lực bẻ tay hắn xuống, lạnh lùng nói: "Bản quan làm quan ba năm, đã gặp qua vô số thi thể áo rách quần manh, nam nữ già trẻ đều như nhau."
Vương Nhất Bác xoa cổ tay mình: "Vậy ngươi thấy thân hình ta so với họ thì thế nào?" Vương Nhất Bác tự mình cảm thấy cơ thể mình rất phi phàm, chờ khen.
Tiêu Chiến lại phun ra một câu: "Xấu."
"..."
Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn y, cảm thấy người này đúng là mắt mù. Hắn đứng dậy xoay một vòng, tay dài chân thẳng, thân hình thon thả, chỉ nhìn lướt qua đường cong thôi cũng đã biết bên trong rắn chắc khỏe mạnh, không phải là một cái bình hoa chỉ biết ăn chơi.
"Ngươi nhìn kỹ lại xem." Rồi sau đó từ trong lồng ngực lấy ra một cái ống lưu ly dài bằng một lóng tay, Vương Nhất Bác không nhịn được nói: "Chiến Chiến, nếu mắt ngươi cũng bị bệnh, ta cho ngươi mượn thuốc nhỏ mắt."
Tiêu Chiến lười để ý đến hắn, lo nhìn nhóm người này. Gò má bọn họ trắng bệch, mỗi người đều mang vẻ u ám, hẳn là người không hay ra ngoài sáng. Nhưng khóe mắt có dấu vết phong sương, mu bàn tay thô ráp, biểu lộ rằng bọn họ ăn không ít khổ.
"Những người này ít khi ra ban ngày, trốn Đông trốn Tây, thậm chí là phải trải qua những ngày bị đuổi giết, cho nên mới trông âm u như vậy."
"Vừa nhìn là biết hay bị kẻ thù đuổi tận giết tuyệt." Vương Nhất Bác phụ họa.
Trong đầu Tiêu Chiến chợt có một suy nghĩ xẹt qua, chậm rãi rũ mi, trong lòng nhớ lại một số việc liên quan trọng trong quá khứ.
"Vương đại nhân, đi thôi."
"Ngươi không nhìn nữa?"
"Nhìn nhiêu đó đủ rồi."
Ra khỏi lao ngục, thấy ánh nắng chan hòa nhảy nhót, hai bóng người sóng vai đi trên con đường tuyết vắng người.
Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi: "Chiến Chiến, không phải minh bài của tướng sĩ Trung Ninh quân các ngươi đều sẽ bị thu hồi về sao? Tại sao ngươi vẫn giữ minh bài của mình?"
Lặng lẽ tới đây đánh úp, rốt cuộc hỏi thứ này sao? Thứ Vương Nhất Bác muốn quả nhiên không phải minh bài của y. Dù đã sớm đoán được, nhưng trong lòng y vẫn như rớt xuống động băng như cũ, xương cốt lạnh lẽo.
Tiêu Chiến đạm nhiên cười đáp: "Theo lệ thường là phải thu hồi về, nhưng không phải để tiêu hủy."
Vương Nhất Bác hơi kinh ngạc, những đội quân khác thu minh bài về đều sẽ nung chảy, "Vậy thì tại sao?"
"Có vài tướng sĩ chết trận sa trường, thi thể không toàn vẹn hoặc là không tìm được, nếu tìm ra minh bài sẽ đưa nó về lại gia quyến của họ, dùng nó để lập mộ chôn y phục và di vật, xem như là một cách an ủi thương nhớ đi."
Lời nói tới đây đột nhiên im bặt. Tiêu Chiến cũng không hoàn toàn nói rõ ý nghĩa của việc thu hồi minh bài.
Vương Nhất Bác hiểu rõ: "Cũng là một ý kiến hay, khó trách gia tộc ngươi có thể cho ra đại chủ soái, giỏi thu thập quân tâm."
Đối với đánh giá này, Tiêu Chiến không nói bất kì lời bình nào.
Nhưng Vương Nhất Bác bỗng nhiên dừng lại bước chân, kéo lấy ống tay áo y, vẻ mặt giả vờ tức giận: "Khó trách ngươi thoải mái hào phóng đưa minh bài của ngươi cho ta! Dù gì ngươi cũng còn sống, không cần phải lập mộ chôn y phục và di vật, có giữ cũng vô dụng, không bằng bố thí cho ta, còn có thể tống cổ ta. Thứ hai là mượn thứ này làm ta áy náy, khẳng khái chia một nửa vàng Kim Châu cho ngươi!"
Nhớ tới ngày đó ở Kim Châu, Tiêu Chiến ở dưới huyệt đạo trào phúng hắn tính kế sâu xa, Vương Nhất Bác lại càng tức giận đến giậm chân, nói tiếp: "Trong chúng ta rốt cuộc ai mới là lòng đầy tâm cơ, tính kế sâu xa?!"
Sắc mặt Tiêu Chiến vẫn như thường, qua một hồi lâu vẫn không thấy dao động, chỉ là nhìn Vương Nhất Bác giận dỗi trừng mắt, âm thầm không phục y. Sau đó, y chậm rãi mở miệng nói: "Tất nhiên là ta lòng đầy tâm cơ, tất nhiên là ta mưu kế không bỏ."
Hắn vốn còn cho rằng Tiêu Chiến sẽ phản bác trách cứ hắn, vậy mà tình thế lập tức quay ngược thành trời và đất. Vương Nhất Bác cứ như bị Tiêu Chiến đâm một lỗ vào lưỡi, lời nói mất hết.
Nhìn nhau không nói gì, Vương Nhất Bác vậy mà lại từ từ cong môi cười mãi không dừng. Tiêu Chiến không còn lời gì để nói, thầm nghĩ người này chắc bị dọa tới mức khờ luôn rồi.
[Hết chương 34]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com