Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Tiêu Chiến không chịu được lâu tầm mắt của Vương Nhất Bác, rốt cuộc nghiêng đầu, đối diện với hai đồng tử sáng quắc kia.

Không có hận thù thấu xương như y nghĩ, thậm chí cả phẫn nộ cũng không có.

Ánh mắt đã không còn hình bóng của Tỏa Long Tĩnh, nhưng lại mơ hồ hiện ra sóng ngầm mãnh liệt. Tiêu Chiến bị dụ hoặc bởi sự sâu thẳm trong đó, tới mức quên tránh đi giọt nước nhỏ xuống từ trần hầm.

Trán hơi ướt, băng châu lăn xuống, nhưng trước khi kịp rơi xuống hầu cốt lại bị người khác dùng lòng bàn tay lau khô, một tia ấm áp lưu lại trên gò má lạnh lẽo

"Hóa ra Chiến Chiến ngươi thích xem thoại bản nghiệt duyên sao." Vương Nhất Bác nói cười vô cùng tự nhiên, "Ngươi sớm nói cho ta biết ngươi thích loại đó thì ta đã không diễn cái gì mà triền lang thâm tình thổ lộ, cứ xông thẳng vào quật mộ tổ tiên nhà ngươi, đến lúc đó ngươi hận ta tới mức răng ngứa, còn cần ta phải lì lợm la liếm sao."

"..." Tiêu Chiến nhìn kỹ hắn, Vương Nhất Bác như bức họa chân dung, một nét bút sai cũng không có, y liền nói: "Vương đại nhân, ngươi sẽ không thật sự phái người đi quật mộ tổ tiên bản quan đi?" Tự nhiên hơi lo lo.

"..." Vương Nhất Bác lui ra phía sau, lại giơ cây đuốc soi vách đá bên cạnh, thấy có thanh ngang khác mới ngoái đầu nhìn lại, lông mi khẽ nhúc nhích nói: "Tiêu thượng thư, không ngại đoán xem."

"Vương tiết độ sứ." Ánh mắt Tiêu Chiến đông lạnh, "Một tiếng Tiêu thượng thư này của ngươi, tám phần là thật." Dừng một chút, lại bực dọc nói: "Quay về sẽ tính sổ với ngươi!"

Nói xong, Tiêu Chiến dịch chuyển hai thanh xà ngang quẻ Tốn trên cửa động, hai thanh song song nghiêng thấp qua bên trái, cửa đá chậm rãi để lộ ra một đường cắt ở giữa. Sông ngầm mất chỗ chặn, có nước đánh úp tới.

Tiêu Chiến lập tức lui về phía sau tránh né, nhưng lại vẫn chậm một bước, toàn thân ướt sũng. Vương Nhất Bác cũng thế, lại buồn bã nói: "Tiêu thượng thư, muốn ta khen ngươi sao?"

"..."

Tiêu Chiến trầm mặt, không để ý tới hắn. Sau đó dịch chuyển các thanh ngang tượng trưng cho Càn, Đoài, Ly, Chấn, Khôn, Khảm, nước đã dâng tới eo, nhưng Tiêu Chiến vẫn đi sâu vào thạch đạo, Vương Nhất Bác theo sát sau đó.

Ở cuối đường, là tám cánh cửa đá.

Ở phía trên cửa đá vẫn có thanh ngang khắc hoa văn, Tiêu Chiến suy nghĩ một lát liền bắt đầu di chuyển thanh ngang đó.

"Không phải Tứ tượng, lúc nãy mới là Tứ tượng, đây là Lưỡng nghi." Vương Nhất Bác thình lình nói.

Tiêu Chiến lại nhìn thanh đá khắc vân kia, nhíu mày nói: "Không có dấu khắc theo Lưỡng nghi."

Đột nhiên, Vương Nhất Bác bắt lấy cổ tay của y, khiến y cảm thấy một mảng nóng bỏng. Tiêu Chiến phản ứng không kịp, chỉ cảm thấy da thịt bị quét qua, sinh cảm giác tê dại. Y cố gắng nhấc lên mi mắt, chưa đặt câu hỏi, Vương Nhất Bác đã mở miệng hỏi: "Kiếm Vô Yên của ngươi đâu? Sao không có ở trong tay áo này?" Nói xong, vội vàng muốn đi bắt một tay áo khác của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến lại nhanh hơn hắn một bước, kiếm ra khỏi vỏ, vỏ kiếm để ở ngực Vương Nhất Bác, "Thỉnh quân, tự trọng."

"..."

Vương Nhất Bác mỉm cười rũ mắt, thấy vỏ kiếm, liền dừng tay.

Nếu không có đường khắc, vậy thì chỉ có thể tự khắc lên.

Khắc quẻ tượng Lưỡng nghi xong, Tiêu Chiến mới nhận ra trên cửa đá có phủ một tầng bụi. Phủi nó ra mới thấy quẻ tượng Lưỡng nghi.

Lúc này, Tiêu Chiến tránh đi trước, nhưng lại không có thủy triều. Dòng nước đen cao tới eo bắt đầu chuyển động thành xoáy nước mang theo lực hút mạnh, hút Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vào sâu bên trong.

Vương Nhất Bác dùng một tay giơ cây đuốc, một tay nắm cổ tay Tiêu Chiến: "Đừng để lạc mất ta."

Tay trái của Tiêu Chiến cũng giơ đuốc, quay đầu liếc hắn một cái, không đáp lời, chỉ rút tay ra khỏi tay của hắn. Không nói không rằng, trở tay cầm lấy tay Vương Nhất Bác.

Hai người theo dòng nước đi về phía trước, ánh mắt Vương Nhất Bác dừng ở trên cổ tay bị ấm áp phủ lên. Mu bàn tay của Tiêu Chiến phản chiếu chút ánh sáng. Hai má của hắn rạng rỡ, tựa cười không cười, bỗng nhiên ra tiếng: "Chiến Chiến, ngươi đang tính đối tốt với ta một chút trước khi ta chết sao?"

"Không phải chính Vương đại nhân bảo sợ bị lạc sao?" Tiêu Chiến giơ cây đuốc, lần theo vách tường đá để đi.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên đi nhanh hơn một bước chân, đụng Tiêu Chiến một chút, kề tai nói: "Rõ ràng là ngươi sợ mất ta, nói dối."

"..." Tiêu Chiến im lặng, rảo bước nhanh hơn.

Đường ngầm này cũng không chỉ đi thẳng, có vòng cung tương ứng với chiều xoay của xoáy nước phía dưới, bởi vì nước tự chuyển động kéo họ đi nên hai người không tốn bao sức lực.

Đi đến cuối, có thể thấy được một bục đá, phía dưới bục đá không còn là vũng nước đọng dơ bẩn như cái hôm mà Gia Cát Loan tới mà là một cái giếng có miếng gỗ hình quạt che ở trên. Giữa hai miếng gỗ hình quạt có một khe hở, Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác đứng yên bên cạnh, cúi đầu vọng xuống, ở dưới vực sâu bị miếng gỗ che đậy kia là một hố xương trắng.

Chóp mũi ngửi thấy mùi mốc tanh tưởi, Tiêu Chiến rũ mi, "Vương đại nhân, phía dưới này táng bao nhiêu người?"

"Không phải Trịnh thứ sử đã nói rồi sao." Vương Nhất Bác chưa nhìn xuống vực sâu, "Nhà Đồ Khâm, thủ vệ Tỏa Long Tĩnh đều ở trong đó, có lẽ là còn có người của nhà Văn Nhân, ai đếm cho nổi."

Tiêu Chiến không phủ nhận, chỉ kéo Vương Nhất Bác giẫm lên miếng gỗ đi lên bục đá, trên bục đá kia vẫn là một cái quan tài nhỏ, trong quan tài chứa một phần tay chân bị cụt đã thối rữa, mùi tanh hôi bốc đầy nơi này.

Trước quan tài có một tấm gỗ, từ hình dạng thì có thể đoán là bài vị. Tiêu Chiến khom người nhặt lên bài vị, Vương Nhất Bác bắt đầu đọc: "Thần vị của vong phu Văn Nhân Nhiễm, góa phụ Đồ Khâm Phiên Phiên cung phụng."

Cuối cùng, Vương Nhất Bác chậc chậc hai tiếng, lại nói: "Trịnh thứ sử nói hai người này chưa thành thân, vậy mà Đồ Khâm Phiên Phiên đã tự cho mình là góa phụ. Tiêu thượng thư, ngươi nói xem, cái này có hợp lễ pháp không?"

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn hắn: "Không hợp."

"..."

Vương Nhất Bác bị nghẹn họng, rồi lại không phục nói: "Hèn gì ngươi tính sẽ cô đơn tới già cả đời, với tính tình này của ngươi, nên như thế."

Nghe vậy, Tiêu Chiến đang muốn gật đầu, rồi lại nghe Vương Nhất Bác nói: "May là trời giáng xuống một Vương Nhất Bác, miễn cho Tiêu Chiến lận đận nửa đời."

Tiêu Chiến không căng nổi da mặt, khóe mắt giật giật: "Vương đại nhân, sau này nhớ chẩn bệnh não cho kỹ vào."

Vương Nhất Bác lơ đễnh nói: "Chiến Chiến, ta còn có sau này sao?"

Tiêu Chiến theo tiếng xoay người, chằm chằm nhìn hắn: "Nếu vô số xác chết dưới đây bị xoáy nước đẩy ra khỏi giếng, dù cho ta có bị thiên đao vạn quả, cũng không dập tắt được phẫn nộ của dân chúng. Nếu chín đạo khác đều thừa nước đục thả câu, đừng nói một mình ta, mà toàn bộ trú quân Hà Tây đều phải chịu tai ương."

"Ngươi cảm thấy, ta còn có sau này sao?"

Tiếng vang chưa ngừng bên tai Tiêu Chiến, sau một lúc lâu y mới gằn giọng bảo: "Vương đại nhân, vẫn còn để ý chuyện này sao?" Ngữ khí dần dần trở nên oán giận, "Vương Nhất Bác, nếu ngươi thật sự để ý tới mạng của mình, thì đã không tới đây. Nếu đã tới rồi thì nói còn có tác dụng gì?!"

"Bây giờ chết, vẫn còn tốt hơn sau này trở thành địch với ngươi." Trong mắt Vương Nhất Bác tràn đầy ý cười, phong khinh vân đạm.

Tiêu Chiến buông ra cổ tay hắn, tay chân hơi uể oải, nhưng vẫn lật bài vị xem xét, phát hiện phía trên cùng bài vị có khắc chữ —— Kẻ giết ta, kẻ giết toàn tộc ta... mấy chữ phía sau đều đã mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy được một chữ "quân".

Lại là người trong quân, Tiêu Chiến nhớ tới ngày tết Nguyên tiêu khi y phát hiện bộ hạ cũ của phụ thân. Chẳng lẽ nhóm người đó đã tới đây...?

"Tiêu thượng thư!" Vương Nhất Bác bỗng nhiên kêu y, "Giúp ta giữ thứ này, ta đi xuống nhìn tình trạng thế nào."

Tiêu Chiến ngẩng đầu, liền thấy một hổ phách bội hình chữ nhật trên không, lập tức bắt lấy nó, đứng bên cạnh nói: "Vương đại nhân, phía dưới chỉ có thi thể nổi lềnh phềnh, không cần đi xuống làm điều thừa."

Có tiếng lưỡi đao xuất ra, Vương Nhất Bác đã cầm Đường đao thẳng tắp, cong môi cười: "Ai nói phía dưới đều là người chết, ta thấy còn có không ít người sống đấy."

Lời vừa vang lên, dưới lỗ thủng hình quạt đã có người nhảy ra, nhưng lại chưa vội giao thủ với Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến.

Đám người Tô Tùy cũng không có vận khí tốt, bọn họ đi theo bóng đen đến nơi này, bị bóng đen lợi dụng để giao thủ với đám người mai phục ở đây. Lúc đang đánh nhau kịch liệt thì lỡ chạm đến cơ quan, một đám người rớt xuống nơi sâu hơn của sông ngầm. Bọn họ còn đang muốn xông lên, miệng giếng đang mở lại khép một nửa, hai bên lại xông vào nhau, ở phía dưới chỗ sâu của sông ngầm đánh hai canh giờ.

Vừa nhảy lên được trên bục, nhìn thấy Tiêu Chiến, Tô Tùy lại lập tức vỗ tay cái bốp rồi nhảy xuống. Kẻ địch cho rằng đám người Tô Tùy muốn đánh tới chết mới thôi, bộ hạ Tô Tùy lại lập tức chạy trốn tứ tán, Tô Tùy lại còn làm gương cho mọi người, chạy đầu tiên. Gã nghĩ hiện tại còn chưa phải lúc Tiêu Chiến phát hiện bọn họ.

Tiêu Chiến híp mắt nhìn về phía bóng đen đang chạy trốn, tư thế vừa lui vừa thủ kia, y thấy rất quen. Sao cái đám người quen xưa này vừa thấy y lại chạy vậy? Chẳng lẽ bọn họ cũng tin vào lời phỉ báng y giết cha đoạt quyền?

Một người áo đen ngơ ngẩn một lát, vừa thấy Vương Nhất Bác, ánh mắt lập tức tỏa sáng. Người bọn họ chờ rốt cuộc tới rồi!

Giọng nói trầm thấp âm u vang lên: "Ai giết được Hà Tây tiết độ sứ Vương Nhất Bác, chủ nhân ta sẽ dùng tình huynh đệ đối đãi các ngươi!"

Một đám người hô to vang dội, chẳng mấy chốc đã khiến sĩ khí phấn chấn, dù cho ở dưới giếng tối tăm kia chỉ thấy được đôi mắt đỏ ngầu của họ.

"Chủ nào." Vương Nhất Bác khịt mũi coi thường, hắn nhìn chăm chú vào người đang kêu gọi: "An Hành Súc à, giết ta, chẳng lẽ ngươi còn không tự thân tới?" Hắn lại quét mắt qua nhóm thích khách, "Chủ tử các ngươi đích thân tới, các ngươi cũng không biết sao? Ha ha ha."

Tiếng cười cực kỳ châm chọc, vô cùng vang vọng.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhéo nhéo ấn đường, Vương Nhất Bác đang vội tìm chết à.

Rồi lại nghe Vương Nhất Bác nói: "Hà Tam, Hà Tử Mãnh, cũng tới đi." Hắn lại quay đầu nhìn Tiêu Chiến, "Chiến Chiến, ngươi và bá phụ ngươi, tính một phe, hay vẫn là tính hai phe?"

Tiêu Chiến trầm mặc một chút, nói: "... Tính hai phe đi."

"Ngươi đúng là rất quan tâm ta." Hai mắt Vương Nhất Bác chứa đầy vui mừng.

Tiêu Chiến quay đầu đi, không nhìn hắn.

Vương Nhất Bác giơ lên Đường đao, "An tiết độ sứ, người ngươi mong hình như không muốn hiện thân, ngươi đoán xem gã có phải đang muốn nhìn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?"

Kẻ áo đen kêu gọi tướng sĩ kia có cơ thể săn chắc, đầu trông bình thường, nhưng thích khách chung quanh lại tự giác nhường đường cho hắn. Lúc hắn bước đi đều có khí chất sát phạt quyết đoán của nhà binh, lúc đứng yên rồi thì gỡ vải che mặt xuống, là một đôi mắt hổ, cằm yến, diện mạo thuộc về dũng sĩ.

Tiếng của An Hành Súc lớn như chuông đồng: "Từ Nam ra Bắc đều đồn đại Hà Tây tiết độ sứ là một công tử ăn chơi, tùy tiện hoang đường, say mê tửu sắc, khuynh tâm Hình bộ thượng thư đương triều." Ánh mắt hắn xẹt qua Tiêu Chiến, sang sảng cười, "Bổn sử vốn còn cho rằng trong đó có trá, không muốn hợp tác cùng Dương công. Nếu không phải Hà tiên sinh lấy ra thành ý, tàn sát sạch sẽ một tộc Lư Hoành, bổn sử còn không muốn tới, suýt nữa để vụt mất cơ hội tốt."

"Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Trời không phụ ta!" An Hành Súc ngửa mặt lên trời cười to, cứ như đã nắm chắc thắng lợi, "Ban đầu ta còn không hiểu sao Tiêu Đình coi trọng Tiêu thượng thư, tại sao có thể dung túng nhi tử của cựu chủ soái là Tiêu thượng thư đây mượn thế lực Trung Ninh quân. Hóa ra Tiêu thượng thư không những có thể ở triều làm con tin, đánh giết thế lực do tứ phương xếp vào, còn có thể lấy sắc dụ dỗ một Tiết độ sứ! Nếu ta có chất tử tài giỏi như vậy, ta cũng giữ mạng của y, ha ha ha."

Dường như là An Hành Súc mới cười xong, Tiêu Chiến mới nhíu mày, Vương Nhất Bác đã biến mất, máu tanh chợt bắn. Một thủ hạ đứng ngay trước An Hành Súc, đầu mình hai nơi.

Vương Nhất Bác xoay xoay cổ tay đang nắm đao, "An Hành Súc, không biết dùng tốt đầu lưỡi của mình, không bằng giao cho bổn đốc, bổn đốc sẽ quẳng nó cho chó ăn."

[Hết chương 46]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com