Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

30. NIỀM AN ỦI

Cửa phòng bệnh của Tiêu Chiến được mở ra, người bước vào là Tống Kế Dương và Vương Hạo Hiên. Lúc Trác Thành được Hải Khoan gọi báo cũng đã gọi cho hai người họ, Trác Thành một mình đến trước còn hai người mua thêm ít trái câycho cậu nên đến chậm hơn.

"Trác Thành, cậu ấy bị làm sao vậy? Mấy tháng không được gặp mặt đùng cái cậu lại nói Tiêu Chiến nhập viện, rốt cuộc xảy ra gì vậy?" Tống Kế Dương hối hả hỏi.

"Cậu từ từ bình tĩnh thôi, ngồi đi rồi tôi kể cho." Trác Thành đáp.

Vương Hạo Hiên kéo ghế cho Kế Dương ngồi, cũng sẵn tay để trái cây trên bàn rồi chăm chú lắng nghe cùng. Uông Trác Thành kể lại toàn bộ câu chuyện từ việc được Lưu Hải Khoan nói rằng vết thương trên người Tiêu Chiến là do bị Vương Nhất Bác đánh, việc Tiêu Chiến mang thai và tình trạng sức khỏe của cả hai đều yếu. Tống Kế Dương tức giận ra mặt, quát:

"Thật quá đáng mà, tôi thấy anh ấy không phải mất trí nữa mà là mất con mẹ nó cái não rồi."

"Có chắc là do anh hai làm không? Anh không nghĩ anh hai lại mất trí tới mức làm tổn thương người anh ấy yêu chứ." Vương Hạo Hiên nghe xong sự việc thật không thể tin được anh trai mình Vương Nhất Bác lại có thể làm như vậy.

"Lúc đầu anh Hải Khoan cũng không tin rằng anh ấy lại làm vậy, nhưng mà khi nói chuyện với anh ấy thì anh ấy không hề có câu nào chối cả, lúc tôi tới còn thấy họ đánh nhau." Trác Thành từ tốn giải thích.

"Anh, anh, anh." Tống Kế Dương quay lại nhìn người đằng sau bằng đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống.

"Hể, sao em lại nhìn anh như vậy hả? Anh làm gì sai đâu?" Vương Hạo Hiên bắt gặp đôi mắt đó đang nhìn mình chằm chằm chợt sợ hãi.

Tống Kế Dương đứng dậy, nắm cổ áo Vương Hạo Hiên ra sức lay mạnh "Anh còn muốn biện minh cho anh trai anh hả? Anh nhìn đi,  Tiêu Chiến bạn em đã bị anh trai anh hành hạ đến mức nằm một đống trên giường bệnh rồi kìa."

"Em bình tĩnh, bình tĩnh. Anh không có biện minh cho anh ấy, chỉ là...mọi việc hơi bất ngờ." Vương Hạo Hiên nắm lấy vai Tống Kế Dương cố trấn an.

"Bình tĩnh cái con khỉ, em nói ra anh biết sau này mà anh cũng đối xử với em giống anh trai anh thì em lập tức đá anh ra khỏi ra. Mãi mãi không gặp lại anh nữa." Tống Kế Dương tức giận nói.

"Thôi mà, em đừng nói dị. Anh tuyệt đối sẽ không giống anh ấy đâu, anh rất thương em mà." Vương Hạo Hiên ủy khuất, tự nhiên từ trên trời đâu ra rớt xuống một tai họa phải gánh.

"Sao biết được bây giờ anh có đang nói dối không đó chứ." Tống Kế Dương buông tay khỏi cổ áo Vương Hạo Hiên, quay người sang hướng khác.

"Anh không có mà, anh có thể hề." Vương Hạo Hiên bước tới trước mặt Tống Kế Dương, đưa bốn ngón tay lên muốn thề non hẹn biển.

"Không, không tin."

"Em đừng vậy mà, tin anh không."

"Không tin."

"Tin anh đi mà."

"Không tin, không tin, không tin."

Trong lúc đó, Uông Trác Thành ngồi một bên chứng kiến toàn bộ quá trình đôi uyên ương kia cãi vả "Bọn họ mấy tuổi rồi nhỉ, y như con nít vậy. Rồi tại sao mình lại phải ở đây nghe hai người họ lời qua tiếng lại chớ? Ai đó cứu tôi với, não tôi cần được giải thoát." Uông Trác Thành thì thầm.

Vương Hạo Hiên và Tống Kế Dương vẫn đứng một bên tiếp tục chuỗi câu chuyện 'tin và không tin' của họ, Uông Trác Thành ngồi nhìn họ lắc đầu và thở dài, thật muốn được cứu vớt khỏi đó. Bởi vì bị ảnh hưởng bởi tiếng ổn Tiêu Chiến dần dần tỉnh lại, vừa mở mắt cậu thấy trần nhà khác lạ rồi nhìn quanh thấy có người ngồi cạnh giường còn nghe tiếng của hai người khác.

Lúc này Uông Trác Thành quay lại thấy cậu đã tỉnh rất vui mừng, cẩn thận đỡ cậu dậy "Tiêu Chiến, cậu cũng chịu tỉnh lại rồi. Cậu làm mình lo lắm đó."

Nghe Tiêu Chiến đã tỉnh Kế Dương và Hạo Hiên cũng chịu ngừng nói, đi lại giường bệnh.

"Tiêu Chiến tỉnh rồi, không sao nữa rồi." Kế Dương nói.

Tiêu Chiến ngạc nhiên nhìn ba người họ "Sao mọi người lại ở đây, còn đây là...?"

"Cậu ngất xỉu hiện đang ở bệnh viện." Trác Thành nói

Tống Kế Dương nhìn cậu nghiêm túc nói "Tiêu Chiến, mình muốn hỏi cậu một chuyện."

"Chuyện, chuyện gì hả?..." Dường như cậu đã đoán ra được Kế Dương muốn hỏi gì, lời nói có chút ấp úng.

"Có phải...Vương Nhất Bác đánh cậu đúng không?" Tống Kế Dương hỏi.

Tiêu Chiến biết không thể giấu mọi chuyện được lâu, cũng sẽ có lúc phải nói lại nhưng cậu chưa nghĩ mọi việc lại đến ngay lúc này "Thật ra không phải anh ấy cố ý đâu, các cậu đừng hiểu lầm anh..." lời nói bị cắt ngang.

"Hiểu lầm? Tụi mình đều biết sau cuộc phẫu thuật kia anh ấy đã tạm thời mất một phần trí nhớ, nhưng mà không đồng nghĩa anh ấy có thể làm như vậy với cậu, cậu đừng có mù quáng chịu đựng tất cả. Đây không phải lỗi của cậu mà." Tống Kế Dương tức giận nói.

" Nhưng mà..." Tiêu Chiến muốn nói nhưng lời lại nghẹn lại ở cổ họng.

Uông Trác Thành nắm lấy tay cậu "Tiêu Chiến à, mình biết rõ cậu yêu anh ấy nhiều, vô cùng nhiều. Mà hiện tại mọi việc đã xảy ra như vậy cậu đừng cố chịu đựng nữa, cậu phải thật mạnh mẽ để bảo vệ bản thân."

"Mình muốn anh ấy mau mau nhớ lại...nhưng mà mình không biết phải làm sao cả, anh ấy...quên mình rồi, mình đau lắm." Cậu cúi mặt, nước mắt lần nữa lại sắp trào ra.

Trác Thành và Kế Dương nhìn bộ dạng cậu hiện tại đều rất đau lòng, cũng không biết khuyên làm sao cho cậu phấn chấn trở lại. Họ không nằm trong tình cảnh của cậu không hiểu rõ được tâm trạng của cậu, không biết được trong vài tháng qua cậu đã làm những việc gì, không hiểu được sự cố gắng, kiên trì chịu đựng của cậu. Suy cho cùng họ cũng chỉ là người ngoài cuộc, có vài lời nói an ủi lại sợ chỉ làm cậu thêm suy sụp tinh thần.

Hai người tới gần ôm lấy cậu, một cái ôm đầy sự ấm áp.

"Cậu còn có tụi mình mà, hãy tâm sự cho tụi mình nghe, đừng chịu đựng một mình nữa được không?" Trác Thành nhẹ nhàng nói.

"Đúng rồi đó, chúng ta là bạn bè, đã hứa không giấu nhau việc gì mà. Cậu mà buồn thì tụi mình cũng không vui được đâu." Kế Dương tiếp lời.

Nhận được sự ấm áp chân thành này, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu nước mắt của cậu đều không kìm chế nổi nữa mà bộc lộ ra ngoài. Tiêu Chiến ôm lấy hai người mà khóc nức nở, khóc cho tất cả những niềm đau cậu đã phải chịu đựng.

"Anh ấy, anh ấy không yêu mình nữa rồi...không yêu mình nữa." Cậu nức nở nói.

"Là lỗi của anh ấy hết, không phải do cậu." Trác Thành vừa vuốt lưng cậu vỗ về vừa nói.

"Anh ấy đánh mình, đánh mình rất đau, đau lắm." Nước mắt cậu tuôn như mưa.

"Đây cũng là lỗi của anh ấy, anh ấy không tốt với cậu, anh ấy là đồ tồi." Tiếp theo là Kế Dương an ủi cậu.

"Mình muốn, muốn anh ấy của lúc trước...muốn anh ấy yêu thương mình..."

Giây phút này đây Tiêu Chiến khóc như một đứa trẻ, khóc thật nhiều, những nỗi đau chất chứa trong lòng bấy lâu dường như đều được giải tỏa đi phần nào. Cậu đã có chỗ dựa là hai người bạn ở cạnh bên, không cần giấu diếm nữa, không cần âm thầm chịu đựng đau đớn. Bao nhiêu uất ức đều đã được trút hết ra ngoài, trong lòng cậu cũng nhẹ nhõm được đôi chút. Có Kế Dương và Trác Thành bên cạnh để cậu có thể dựa dẫm cậu cảm thấy cuộc sống tăm tối của mình đã được cứu vớt. Ba người ngồi ôm nhau thật lâu, không khí nghẹn ngào lại.

Vương Hạo Hiên đứng một bên nghe hết những nỗi lòng của Tiêu Chiến và đang vô cùng trách móc người anh trai của mình. Hạo Hiên từ nhỏ đã chứng kiến được quá trình anh trai mình yêu thầm Tiêu Chiến như thế nào, cũng hiểu rõ trong lòng anh trai Tiêu Chiến là người rất quan trọng, không ai có thể thay thế được. Ngày hay tin họ ở bên nhau Hạo Hiên vui mừng, vui cho anh trai sau bao năm cũng được hạnh phúc bên người thầm thương. Ngày biết tin anh trai gặp khối u ở não thì lo lắng, ngày anh trai phẫu thuật xong và biết được anh trai đã vô tình quên đi người mình yêu Hạo Hiên cũng tiếc cho họ. Hạnh phúc chưa bao lâu đã gặp nhiều thử thách, nhưng chưa từng Hạo Hiên nghĩ rằng mọi chuyện lại xảy ra đến độ như vậy. Bây giờ Hạo Hiên lo lắng sau khi anh trai khôi phục trí nhớ, nhớ được bản thân đã tổn thương người mình yêu tàn nhẫn ra sao nhất định vô cùng ân hận. Hạo Hiên cũng xót thương cho Tiêu Chiến, cậu đã yêu anh trai mình nhiều và cũng chịu nhiều tổn thương. Chung quy sự việc này lỗi lầm đều của Vương Nhất Bác.

"Anh dâu, mọi lỗi sai đều là của anh hai em. Em xin thay mặt anh hai xin lỗi, xin lỗi anh rất nhiều." Vương Hạo Hiên nhìn cậu mà nói, sau đó cúi người trước mặt cậu thể hiện sự xin lỗi.

Tiêu Chiến sau khi khóc xong giải tỏa được ấm ức chồng chất trong lòng bấy lâu, cậu gạt nước mắt lấy lại tinh thần. Thấy hành động của Vương Hạo Hiên, cậu vội nói.

"Không sao, không sao cả. Anh không trách ai hết, em đừng làm vậy anh thấy ngại lắm."

"Em biết anh sẽ không trách anh hai, nhưng mọi chuyện đều do anh ấy mà ra. Em thay mặt anh hai nói lời xin lỗi anh." Vương Hạo Hiên vẫn cúi người.

"Rồi, được rồi, bỏ qua đi." Cậu thở dài nói.

Vương Hạo Hiên lúc này mới đứng thẳng người lại.

"Cậu đói không? Để mình đi mua cháo cho cậu ăn." Trác Thành nói.

Cậu chán nản đáp "Mình không muốn ăn gì hết, mình ăn không dô."

"Không được, cậu phải ăn. Bây giờ cậu không ăn là hai sinh mạng chết đói đấy." Kế Dương nói lớn làm cậu giựt mình nhẹ.

"Cậu nói cái gì vậy? Mình không hiểu." Cậu ngơ ngác không biết vừa rồi Kế Dương nói có ý gì.

Cậu nhìn họ, cả ba người đều đang nhìn cậu mà cười mỉm. Cậu lại càng khó hiểu hơn, thắc mắc tràn đầy.

"Các cậu nói cho mình biết đi, dụ gì vậy? Tự nhiên mọi người nhìn mình cười là sao?" Trong đầu cậu đã có tận 1001 câu hỏi vì sao.

Cười qua cười lại, cười tới cười lui, cười tủm tỉm, cười ha hả thì cũng có người chịu lên tiếng, nói cho cậu nghe.

Kế Dương nắm bàn tay cậu rồi đặt lên bụng cậu "Tiêu Chiến, cậu có biết chỗ này hiện tại đang có một sự sống không? Đây là sự sống của một đứa bé non nớt chưa hoàn chỉnh, nó mới xuất hiện được 6 tuần thôi, còn rất yếu."

Cậu bỡ ngỡ, phân tích loạt thông tin vừa tiếp thu được. Trong bụng cậu có một đứa bé, là một đứa bé non nớt mới có mặt 6 tuần. Cậu khẽ vuốt bụng mình, cảm xúc dâng trào mãnh liệt.

"Mình...mình, thật sự có thai rồi?" Tiêu Chiến nhìn hai người bạn, giọng nói có chút run run, nghẹn ngào.

Kế Dương và Trác Thành gật đầu.

"Mình có con rồi, mình thật sự có con rồi." Tiêu Chiến tươi cười, vui mừng nói.

"Thế nên bây giờ cậu phải ăn gì đó để lấy sức, cậu khỏe mạnh thì con của cậu mới khỏe được." Trác Thành nói.

"Đúng rồi đó, tụi mình cũng không cho phép cậu buồn bã, suốt ngày cứ ôm u sầu nữa, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé đó. Cậu phải phấn chấn lên, vui cười mỗi ngày." Kế Dương góp lời.

"Được được, cảm ơn hai cậu quan tâm. Mình sẽ vui lên, không buồn phiền nữa, bây giờ mình có con rồi mình sẽ mạnh mẽ để còn bảo vệ con mình." Cậu vừa xoa bụng vừa mỉm cười.

Tiêu Chiến vui mừng đón chào đứa bé này, cậu vui, rất là vui. Đứa bé đến với cậu lúc cậu tuyệt vọng nhất, lúc cậu cảm thấy cuộc sống đầy rẫy đau thương. Ông trời đã ban nó đến bù đắp những nổi đau của cậu đã chịu. Giờ đây, đứa bé là sự sống, là động lực, là hi vọng, là niềm vui, là sức mạnh, là sự an ủi lớn đối với cậu. Cậu không cho phép bản thân gục ngã, yếu đuối thêm nữa, cậu phải thật mạnh mẽ, mạnh mẽ để bảo vệ cho sinh mệnh đang hiện hữu trong người. Ông trời đã tặng cậu món quà này thì cậu sẽ cố gắng hết sức giữ gìn, nâng niu món quà vô giá này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com