9. Lảng tránh
Trong những ngày tiếp theo, PP bắt đầu thay đổi. Cậu không còn xuất hiện mỗi buổi sáng với ly cà phê hay bánh ngọt cho Billkin nữa. Những lần trò chuyện cũng thưa dần, và khi Billkin rủ sang nhà học cùng, PP luôn viện đủ lý do để từ chối.
Thay vì ngồi cạnh nhau trong giờ như mọi khi, PP dần dần chọn ngồi cách xa hoặc kiếm cớ ra ngoài.
Dù muốn tỏ ra thoải mái, tự nhiên, nhưng trong lòng, PP chẳng thể che giấu sự khó chịu và hụt hẫng. Mỗi lần nhìn thấy Billkin và Lyn vui vẻ, nụ cười của họ chỉ càng khiến cậu thêm nặng lòng.
PP không biết phải đối diện với cảm giác này ra sao. Cậu nghĩ đến việc quên đi và trở lại như trước, nhưng hình ảnh Billkin và Lyn bên nhau vẫn luôn khiến cậu buồn lòng.
PP tự nhủ rằng cậu không có lý do để bận tâm, Billkin có quyền thân thiết với bất kỳ ai cậu ấy muốn, nhưng mỗi lần bắt gặp họ cùng nhau, một nỗi đau âm ỉ lại dấy lên trong lòng, nhắc nhở rằng cậu không thể xem Billkin chỉ là bạn một cách bình thường được nữa.
Sáng hôm sau, trong lớp học, khi Billkin đến gần và hỏi về bài tập nhóm, PP lạnh nhạt trả lời:
"Mày tự làm được mà, Billkin. Dạo này tao bận chút việc riêng, chắc không thể học cùng mày được."
Billkin thoáng sững người, đôi mắt ngạc nhiên nhìn PP.
"Có chuyện gì không thế?"
PP gượng cười, cố giấu nỗi buồn trong lòng. "
À không, chỉ là dạo này tao bận nhiều việc thôi, không cần lo đâu."
Cậu đáp ngắn gọn, tránh ánh mắt Billkin và quay đi ngay. Billkin im lặng một lúc, đôi mày hơi nhíu lại nhưng rồi cậu mỉm cười, như muốn xoa dịu không khí.
"Vậy nếu rảnh cứ báo tao nhé, tụi mình học chung vẫn vui hơn mà."
Dù cảm thấy lòng mình mềm yếu khi thấy ánh mắt thân thiết ấy, PP vẫn quyết tâm tránh xa, tự nhủ rằng khoảng cách sẽ giúp cậu quên đi cảm xúc rối ren. Nhưng rồi mỗi ngày trôi qua, việc cố tình lẩn tránh chỉ khiến cậu thêm tổn thương.
Billkin vẫn thân thiện, thỉnh thoảng ghé qua bàn PP với những câu hỏi và lời mời gọi quen thuộc, nhưng đáp lại là những lời nói cộc lốc và cái nhìn lảng tránh từ phía PP. Một hôm, sau giờ học, PP đang dọn đồ thì Lyn xuất hiện, nở một nụ cười nhẹ:
"PP, dạo này tớ thấy cậu không học cùng Billkin nữa, có chuyện gì sao? Tớ không muốn xen vào, nhưng trông cậu không vui chút nào."
PP giật mình, nhưng cố giữ bình tĩnh, mỉm cười đáp lại: "Không có gì đâu Lyn, chỉ là dạo này tớ bận chút việc riêng."
Lyn nhìn thẳng vào mắt PP, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc sảo:
"PP, tớ không chắc là cậu có chuyện gì, nhưng nếu cậu cần ai đó lắng nghe, tớ sẽ luôn ở đây. Cậu và Billkin vốn rất thân thiết, đừng để bất kỳ hiểu lầm nào làm rạn nứt tình bạn đẹp của hai người nhé."
Những lời của Lyn khiến lòng PP chùng xuống.
Cậu không biết phải giải thích sao với cô ấy, không biết nên đối mặt hay tiếp tục trốn tránh. Cậu chỉ biết rằng từ khi nhận ra tình cảm đặc biệt của mình, mọi thứ trở nên phức tạp hơn, như thể sợi dây kết nối giữa cậu và Billkin đã trở nên mong manh đến mức dễ tan biến.
Tối hôm đó, PP nằm trằn trọc suy nghĩ về những lời Lyn nói.
Cậu hiểu rằng việc tránh xa Billkin không phải là giải pháp tốt, nhưng cậu cũng không biết cách nào để đối diện với cảm xúc của mình. Cậu sợ rằng nếu tiếp tục gặp mặt, những cảm xúc này sẽ trở nên rõ ràng hơn, và điều đó có thể làm tổn thương cả hai.
Ngày hôm sau, PP hy vọng sẽ tránh mặt Billkin. Nhưng ngay khi bước vào lớp, PP đã thấy Billkin ngồi chờ ở bàn, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu.
"PP, mày sao thế?" Billkin hỏi ngay khi thấy cậu xuất hiện, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng. "Dạo này mày tránh mặt tao, có chuyện gì không?"
PP cười gượng, cố tình tỏ vẻ thản nhiên. "Có gì đâu. Tao chỉ là bận một chút thôi."
"PP, đừng lảng tránh nữa." Billkin bước lại gần, đôi mắt tràn ngập sự quan tâm. "Nếu mày có gì không vui, tao sẵn sàng nghe mà. Chúng ta là bạn thân, đúng không?"
PP im lặng, lòng cậu như thắt lại.
Nhìn vào đôi mắt chân thành của Billkin, mọi sự phòng thủ của cậu dường như tan biến. Cậu không biết phải nói sao để giải thích tất cả những cảm xúc phức tạp trong lòng mình. Một nỗi buồn lặng lẽ len lỏi vào lòng PP.
Cậu muốn giữ lời hứa ấy của Billkin, nhưng đồng thời cũng hiểu rằng có những khoảng cách mà cậu không bao giờ vượt qua được.
Việc giữ kín tình cảm trở thành cách duy nhất để bảo vệ tình bạn của họ, dù điều đó làm cậu dằn vặt mỗi ngày.
PP miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, "Ừ, tao biết mà."
Suốt những ngày sau đó, PP vẫn tránh mặt Billkin, nhưng dần dần cậu trở nên trầm lặng hơn, không còn lảng tránh rõ rệt nữa mà thay vào đó là sự im lặng dịu dàng xen lẫn với nỗi buồn không tên.
Billkin dường như cũng nhận ra sự thay đổi ấy, và dù không nhắc lại chuyện hôm đó, cậu vẫn ở cạnh PP mỗi khi có thể, cùng cậu học, cùng chia sẻ những câu chuyện thường ngày, như để giữ lấy phần nào sự thân thiết còn lại.
Hôm nay, giờ ra chơi Billkin cùng Lyn ra khỏi lớp, hai người cứ dính lấy nhau như một cặp đôi, PP nhìn theo 2 người ra tận cửa lớp, rồi quay lại nhìn xuống mặt bàn với nhiều luồng suy nghĩ khác nhau bủa vây lấy cậu.
"Ủa sao dạo này mày với Billkin giận nhau hả? Mắc gì mày nhét tao ngồi vào giữa 2 đứa chúng mày vậy?". Earn hỏi PP, kèm theo đó là 10 vạn câu hỏi vì sao dạo này PP xa cách Billkin thế.
PP lắc đầu: "Hả, không có đâu, tao bình thường mà, thích thì đổi thôi hehe"
Earn ném cái nhìn đầy nghi hoặc về phía PP, cô nghĩ thầm: "Mày mà không giận Billkin, tao là con mày".
Đã quá 15 phút ra chơi mà vẫn chưa thấy Billkin và Lyn quay lại lớp, PP không khỏi cảm thấy băn khoăn.
Cậu phân vân giữa việc có nên đi tìm họ để gọi vào lớp hay mặc kệ mọi chuyện. Lúc đầu, PP tự nhủ rằng đó không phải việc của mình, nhưng sự lo lắng và chút tò mò thôi thúc cậu bước ra khỏi lớp khi thầy giáo vẫn chưa vào.
Cậu chạy một mạch xuống sân trường, nhưng tìm quanh cũng không thấy ai. Một thoáng bực bội trỗi lên, PP thầm nghĩ: "Tại sao mình lại phải bận tâm đến chuyện này? Chỉ là bạn bè bình thường thôi, mày sao vậy, PP?"
Cậu quay bước định trở lại lớp, nhưng đột nhiên, một âm thanh yếu ớt vang lên từ phía lối thoát hiểm gần đó – tiếng khóc, nhỏ và nghẹn ngào. Dù rất khẽ, nhưng giữa không gian yên tĩnh, âm thanh ấy lại rõ ràng, khiến cậu khựng lại. Đó là tiếng khóc của một cô gái.
PP chần chừ một lát rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa lối thoát hiểm, ngó xuống cầu thang tầng dưới. Bên dưới, thấp thoáng bóng dáng của hai người.
PP nhíu mày, cố gắng quan sát kỹ hơn. Cậu bước thêm vài bậc, cẩn trọng không tạo ra tiếng động nào, rồi chợt nhận ra người đang đứng cùng Lyn không ai khác chính là Billkin.
Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng PP, sự tò mò xen lẫn bối rối và chút nặng nề, như thể cậu vô tình xâm phạm vào một khoảnh khắc riêng tư nào đó.
Cậu lặng lẽ ngồi xuống, bám vào lan can cầu thang, cố gắng giữ im lặng hết mức có thể. PP không biết nên tiếp tục quan sát hay quay đi, nhưng ánh mắt cậu cứ vô thức dõi theo hai người họ, lắng nghe cuộc trò chuyện đang diễn ra ở phía dưới.
PP như bị đông cứng khi bắt gặp cảnh tượng trước mắt – Billkin nhẹ nhàng ôm lấy Lyn, để cô tựa đầu vào vai mình và khóc nức nở. Đôi mắt của PP mở lớn, trái tim đập mạnh trong lồng ngực.
Tất cả những gì cậu nghe thấy lúc này chỉ là tiếng khóc như vỡ vụn của Lyn, những âm thanh lặng lẽ nhưng đầy day dứt vọng lên từ phía dưới, dội vào sự tĩnh lặng nặng nề của không gian xung quanh.
Billkin không nói một lời nào, chỉ im lặng vỗ về Lyn, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống, kiên nhẫn để cô chút hết nỗi lòng. Cậu ấy không cần lời nói, sự hiện diện lặng thầm của cậu dường như đã đủ làm chỗ dựa cho cô ấy.
PP ngồi sụp xuống, cảm giác như ai vừa rút cạn sức lực của mình.
Cậu cố căng tai để nghe, hy vọng có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉ có những tiếng nấc nghẹn ngào của Lyn xen lẫn sự im lặng vững chãi của Billkin.
Sự khó hiểu dâng lên trong lòng PP, khiến cậu vừa muốn rời đi, vừa không thể nào rời mắt khỏi hình ảnh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com