Chương 5: Phạt
[ mỗi chap trên 10 sao sẽ lên chap mới nha ]
Nhìn mặt thầy Yong đỏ phừng phừng, ngực phập phồng cũng đủ hiểu thầy đang tức giận như thế nào.
– Các em biết mình đã mắc những tội gì không ?
Ai chứ riêng Off là vẫn cợt nhả được, nghe thầy nói ảnh lầm rà lầm rầm trong miệng :
– Bọn em chưa kịp thống kê ạ.
May mà thầy không nghe thấy. Cái anh này, đến chết vẫn không bỏ được cái tật bông phèng, mà cũng vì cái tật bông phèng nên mới chết.
Với một lô một lốc tội : đọc bài, quay cóp, xé sách... mức phạt thầy đề ra cho cả tổ vẫn còn nhẹ nhàng chán : trực nhật lớp và quét dọn cả sân sau.
.....
– Ác mộng ! Ác mộng ! Đúng là một cơn ác mộng !
PP nhảy chồm chồm trên bàn rồi la hét om sòm. Cả bọn cũng bắt chước PP chạy đi chạy lại trên ghế, trên bàn cho bõ tức. Đằng nào cũng phải trực nhật lớp, bẩn thêm một chút cũng không sao, tí dọn luôn thể !
Nhỏ Goy buồn xo ngồi trên ghế giáo viên, mãi sau mới dưỡn dẹo đứng dậy để phân chia công việc cho mấy đứa tổ viên rắc rối.
– Bạn Billkin và bạn PP lau cửa sổ nha, bạn Off và Gun lau bàn ghế và cạo vết bút xóa trên bàn, bạn Tay quét lớp.
Vừa nghe thấy tên mình, Tay liền ôm đầu rên rỉ :
– Ôi, mình bị thiếu máu, làm việc tí là chóng mặt hà !
– Sao vừa nãy mày nhảy sung lắm mà ? Tính đùn việc hả, quét lớp đi !
Billkin không hiểu từ lúc nào đã lẳng cây chổi về phía Tay. Biết không thể trốn, Tay đành ngậm ngùi cầm cây chổi, lướt lướt vài đường. Thỉnh thoảng đang quét, Tay bỗng dừng lại, giương cây chổi lên, múa như điên dại, la hét ầm ĩ : "Anh là Hoàng Phi Hồng ! Anh là Phương Thế Ngọc ! Anh là Trương Vô Kỵ !".
– Anh là một thằng điên !
Billkin đứng ngoài cửa thò đầu vào, nói dõng dạc. Cả lũ ngán ngẩm nhìn Billkin lại quay sang Tay rồi cho qua. Thôi, đầu óc nó không bình thường, chấp chi cho mệt.
Rốt cuộc đứa nào đứa nấy cũng tự động làm việc, không để tổ trưởng nhắc. Duy chỉ có PP là không thèm làm việc của mình mà đi giành việc của người khác :
– Goy để tớ lau bảng cho ! Giẻ bẩn lắm, cậu đừng đụng vào.
Billkin dòm vào, nghe vậy thì tức lắm, việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng. Mà Goy là con gái nên cũng được ưu ái lau mỗi cái bảng thôi còn gì, lát cả hai phải xuống quét cái sân to đùng kia kìa !
Billkin chẳng nói chẳng rằng, xách cổ PP ra cửa sổ rồi giật cái giẻ lau bảng trên tay PP, thảy cho Goy, mắt nhìn PP chằm chằm :
– Mày lo lau cửa đi, mỗi đứa một việc, sớ rớ vào việc người ta chi ?
Goy mỉm cười ý nhị rồi tự động lau bảng, PP nhìn Billkin một hồi rồi khinh khỉnh quay đi. Cho người ta ga lăng tí không được sao ? Cái bảng tí hin, lau một phút là xong chứ gì ?
...
Cuối cùng hai đứa cũng yên lành làm việc. Nhưng cái yên lành cũng chỉ kéo dài được hai phút, sau đó lại chí chóe ngay.
Billkin và PP đứng đối diện nhau qua lớp kính cửa sổ, Billkin đứng ngoài lớp, PP đứng ở trong. Chẳng hiểu nghĩ gì, PP đột nhiên mở bung cánh cửa, đập thẳng vào mặt Billkin nghe một tiếng ''cốp'' thảm thương. Billkin nhăn nhó, ôm mặt đau đớn. PP thấy vậy thì khoái chí lắm, chàng ta ngửa cổ lên trời cười khành khạch, báo được thù vụ giẻ lau bảng mà.
Billkin cũng không chịu thua, ngay lập tức túm lấy cánh tay đang thò ra ngoài của PP mà kéo mạnh. PP la lên bài hãi, mặt dính vào khung sắt cửa sổ, bẹp dí :
– Mày làm gì thế ? Biết đau không hả ? Bỏ tay tao ra !
– Mày chẳng vừa đập vào mặt tao còn gì ? Đau lắm chứ bộ. Xin lỗi tao đi thì tao bỏ !
– Không ! Còn khuya ! Á... á... á...
PP càng nói, Billkin càng kéo mạnh hơn. Lát bỏ ra, tay PP dài thêm vài centimet thì đừng hỏi tại sao.
– Ờ, có chí khí ! "Em xin lỗi đại ca, lần sau em không dám thế nữa !". Nói đi tao tha !
– Đồ đục nước béo cò ! Quân đê tiện !
– Quá khen quá khen ! – Billkin cười giả lả rồi tiện tay giật thêm một cái làm PP hét lên đau đớn.
– Để–để tao nói. E–em xin lỗi đại ca, lần sau em không dám thế nữa~
Mấy đứa kia đứng nhìn màn ''em – đại ca'' ngọt xớt của hai đứa thì cười như điên như dại. Tay ôm bụng, thở chẳng ra hơi, mãi mới thốt nên lời :
– Thôi, tha cho nó đi mày !
Billkin nghe cũng xuôi xuôi. Trước khi buông tay PP, chàng ta còn tranh thủ giật nốt mấy phát cho thêm phần vui vẻ. Goy đang lau bảng cũng vội vã vứt toẹt cái giẻ ra sàn, chạy lại chỗ hai đứa, mặt khó đăm đăm :
– Hai bạn này rối đội hình quá, khỏi làm nữa, xuống dưới dọn sân sau đi !
PP và Billkin nhìn nhau, gầm ghè một lúc rồi cũng hậm hực đi xuống dưới lầu. Goy thở phào nhẹ nhõm, trông mấy đứa này mệt quá ! Nhưng vừa thở ra, chưa kịp hít vào thì Goy đã mém xỉu. Đập vào mắt nhỏ tổ trưởng gương mẫu là cảnh Off và Gun đang chăm chỉ dùng dao lam cạo bàn mà không quên thổi phù phù làm mùn bắn tung tóe vào mặt nhau. Lớn đầu rồi mà còn nghịch dại ! Không tách hai đứa này ra thì không xong. Goy trân trối nhìn toàn cảnh một hồi rồi nhịp nhịp tay lên mặt bàn :
– Bạn Gun xuống dưới phụ hai bạn PP và Billkin quét sân đi !
– Tớ cũng xuống. – Off hí hửng giơ tay.
Goy nghiêm mặt, đanh giọng lại :
– Không được ! Cậu ở trên lớp. Tụi mình phải làm nhanh, còn lớp chiều học nữa mà. Các cậu cứ chơi hoài như vậy đến bao giờ mới xong ?
Cả Off và Gun đều xị mặt ra. Xuống thì xuống, chấp một mắt, một cái sân với bọn này chẳng xi nhê !
- Quét xong lớp rồi nè ! Hai bạn đi đổ rác đi.
''Hai bạn'' Tay và Off mặt chảy dài ra cả thước. Gì chứ, có cái thùng rác mà phải xách từ tầng ba xuống tầng một, lát lại phải xách từ tầng một lên tầng ba, bộ muốn giết người sao ? Nhưng việc tổ trưởng giao, lẽ nào lại không làm. Tay chống cằm nghĩ ngợi một lúc rồi ù té chạy.
– Bạn Tay không được trốn việc nha ! Đứng lại !!!
Không đợi nhỏ tổ trưởng hét đến lần thứ ba, Tay vội vã quay trở lại, trên tay cầm một sợi dây dài không biết moi ở đâu ra, mặt mày hí ha hí hửng :
– Nè, Off, mày buộc cái này vào thùng rác rồi thả xuống. Thằng Gun đổ xong thì mình kéo lên. Đỡ phải đi lại nhiều !
Nhỏ Goy chợt phì cười vì sự láu cá của tổ viên ; Off thì mừng quýnh, cuống cuồng buộc buộc, thả thả.
Gun đứng dưới sân để hứng cái thùng rác mà Off đang treo lơ lửng. Off thì nổi tiếng hay giỡn rồi, chàng ta dứ dứ cái thùng, lúc kéo lên, lúc thả xuống, không cho Gun túm lấy. Gun tức lắm, cứ đứng ở dưới mà chửi đổng lên. Càng chửi, Off càng trêu tợn.
Tay đứng ngoài nhìn vào, bực mình không để đâu cho hết. Tay đi chầm chậm ra chỗ Off đứng, tay cầm cái kéo, giả bộ cắt cắt mấy đường tạo thành những tiếng lách cách nghe rất vui tai.
– Mày có tin tao mà cắt sợi dây này thì thằng Gun ăn đủ không ?
– Mày dám ? – Off mặt đỏ phừng phừng, gầm ghè trong cuống họng.
– Mày không đưa cái thùng này cho nó là tao cắt thiệt đó !
Mặt Tay coi bộ rất nghiêm túc, Off cũng hơi hãi. Ai chứ thằng này dễ nó làm thật lắm. Nhìn Tay một hồi, Off cười nhăn nhở :
– Nể mày, tao thả.
Cuối cùng, Gun cũng túm được cái thùng rác sau bao phút khổ sở, chật vật ; làm gì mà bắt cặp với Off Jumpol là tiêu rồi !
Nhưng mọi sự rắc rối vẫn chưa dừng lại ở đó. Cuối sân trường, chỗ để xe rác, Billkin và PP đang thi nhau hét hò ỏm tỏi :
– Tao nhận xe này, mày lấy cái kia !
– Ok ! Đích đến là chỗ thằng Gun đứng !
Vừa dứt lời, mỗi đứa đều hùng hục đẩy cái xe cút kít của mình, đua xe (rác) mà. Tiếng bánh xe va vào đá sỏi lộc cà lộc cộc, rác trong xe bắn hết ra ngoài, lát lại phải dọn mệt đây. Vừa gồng mình phóng, hai đứa vừa gào rú :
– Hãy xem sức mạnh ''mui trần một bánh'' của anh. Chú thua đi !
– Mày ăn quả mơ hơi to đấy ! Đại ca đây mới là vô địch thiên hạ !
Chẳng hiểu ''vô địch thiên hạ'' hay ''vô địch đâm bậy'' mà cả hai đứa đều đâm sầm vào gốc cây ; bánh xe văng ra, thân xe bẹp dúm. Hai đứa nhìn nhau bài hãi rồi chẳng ai bảo ai đều tự động lẳng hai cái xe cút kít đã méo mó thảm hại vào thùng rác lớn của trường, sau đó phủ lá khô lên, len lén giấu đi. Ai hỏi thì giả làm mặt ngố : "Ô, em có biết gì đâu ?". Nhà trường mà phát hiện ra thì chết chứ chẳng chơi !
Phải đến quá trưa, tổ bốn mới hoàn thành công việc của mình. Làm thì ít mà chơi thì nhiều, kết quả lại chẳng ra sao, nhưng như thế cũng là cố gắng lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com