Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28: Thẹn thùng

Lâm Y Khải về đến nhà liền bật máy tính gọi video với ba mẹ. Bên kia đang là buổi chiều, tầm mười bảy độ, Nghê Thanh đang ở chỗ chồng, bà đeo một chiếc khăn quàng màu xanh lam, mái tóc nâu xoăn hơi ướt, bà lại gần ống kính làm hiện rõ khuôn mặt xinh đẹp, làn da được chăm sóc tốt nên trông chẳng giống là mẹ của một đứa trẻ mười tám tuổi.

"Sao Y Khải gầy thế?"

Lâm Y Khải gầy là vì cậu đã rất cố gắng cho kì thi cuối kỳ nhưng cậu trả lời là: "Do ống kính có vấn đề."

Nghê Thanh nói: "Con chỉnh ống kính lại đi."

Lâm Y Khải: "..."

Bên kia màn hình, Lâm Minh Thành cầm tài liệu đi ngang qua, cười trên nỗi đau người khác: "Con cũng lừa mẹ con được?"

Nghê Thanh nghiêm mặt trách: "Em đang nói chuyện với Y Khải, anh xen vào làm gì?" Vừa dứt lời bà quay lại ống kính cười hiền với con trai: "Y Khải cứ kệ ba con, nói mẹ nghe, sao đang ở tuổi ăn tuổi lớn mà gầy rồi?"

Lâm Y Khải vuốt tóc mái: "Học thêm ạ."

Nghê Thanh nhíu đôi lông mày nhỏ: "Trước đây con cũng mời gia sư đến nhưng mẹ có thấy con sụt cân bao giờ đâu. Lần này con nói con mời cái cậu lớp trưởng mà học rất giỏi kia, sao hả, người ta ăn hiếp con?"

"Không phải, cậu ấy không ăn hiếp con, cậu ấy tốt bụng, có trách nhiệm với việc học của con lắm." Lâm Y Khải hiếm khi làm nũng: "Con nói nghiêm túc đó."

Thế là Nghê Thanh không biết nên để ý con mình vậy mà làm nũng với mình hay nên để ý con mình thật lòng với chuyện học hành.

"Lớp trưởng của con vẫn dạy kèm cho con trong kỳ nghỉ hè tới, cậu ấy đã đồng ý kèm con đến khi thi đại học." Lâm Y Khải nói: "Mẹ, sang năm con muốn làm bài tốt rồi thi vào trường con thích."

Nghê Thanh kinh ngạc: "Y Khải, con chắc chắn năm sau không ra nước ngoài sao?"

Lâm Y Khải chỉnh ống kính hướng về phía mình, cho mẹ thấy quyết tâm: "Dạ, con muốn ở lại nước."

Nghê Thanh ngồi lùi lại một chút, cầm ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm như muốn xoa dịu cảm xúc. Lâm Minh Thành đang giải quyết công việc bên cạnh nghe thấy hai mẹ con nói chuyện bèn bước tới: "Quyết định rồi?"

Lâm Y Khải gật đầu.

Lâm Minh Thành không nói gì, người trưởng thành đã ra quyết định thì nảy sinh hậu quả gì phải tự gánh, ông tôn trọng quyết định của con trai.

"Vậy thì con chiến đấu đi, phấn đấu đậu nguyện vọng đầu."

Nghê Thanh không đồng tình lắm với thái độ của chồng, họ đã chiến đấu chăm chỉ trong và ngoài nước bao nhiêu năm qua, thứ có trong tay là tài nguyên nên hoàn toàn có thể mở đường bằng phẳng cho con trai bước đi, con bà không cần chịu khổ, chỉ cần vui vẻ thôi.

Hai vai bà được chồng cố tình ấn xuống bóp hai cái, Nghê Thanh khựng lại nuốt lời định nói xuống.

Lâm Minh Thành vuốt mái tóc rối trên vai vợ, hỏi con trai: "Còn phí sinh hoạt không?"

"Còn." Lâm Y Khải đáp: "Trong thẻ còn vài chục nghìn tệ, tạm thời không xài hết."

Lâm Minh Thành chưa kịp nói gì Nghê Thanh đã cướp lời trước: "Thằng bé này có khờ không, không xài hết không biết giữ làm của riêng sao?"

"..."

Nghê Thanh: "Sau này đừng nói với ba số dư trong thẻ."

Lâm Minh Thành dở khóc dở cười: "Vợ à, em nói thế dễ làm con trai anh hiểu lầm. Con không có anh chị em, hai ta đều là của một mình con mà?"

Nghê Thanh hất tay ông, thì thầm với con trai: "Y Khải, ba con nói đúng, mọi thứ của ba mẹ đều là của con nên điều quan trọng nhất đối với con là phải vui vẻ."

Lâm Y Khải bóc kẹo táo ăn, cười đáp "dạ".

Thầy bói nói cậu trời sinh mệnh Kim, ba mẹ nhờ cậu mà thăng tiến sự nghiệp, thật giả không rõ nhưng khi cậu tầm năm tuổi, sự nghiệp ba mẹ đúng là tiến lên một nấc thang. Sau đó họ ngày càng có nhiều công việc, số lần ba mẹ ngồi cùng bàn ăn với cậu ít dần đi.

Họ chuyển nhà liên tục, từ biệt thự nhỏ đến biệt thự lớn, rồi khi cậu cảm thấy căn nhà quá rộng rãi vắng lặng, cậu tự ra ở riêng, nhoáng một cái đã thành người lớn.

Lâm Y Khải ngậm kẹo, lúng búng hỏi: "Công ty ba làm về cái gì?"

Lâm Minh Thành: "..."

Nghê Thanh cười nhẹ: "Y Khải biết mẹ làm kinh doanh thương mại phải không?"

Lâm Y Khải suy nghĩ một lúc: "Con không biết."

Nghê Thanh: "..."

Lâm Minh Thành với lấy hộp thuốc lá, ngậm một điếu lên miệng: "Còn định khoe khoang trước mặt anh à, tự lấy đá đập chân."

Nghê Thanh cho cậu biết phương hướng chính của công ty rồi hỏi: "Y Khải có trách ba mẹ không dành thời gian cho con không?"

Lâm Y Khải lắc đầu: "Không trách."

Nghê Thanh và Lâm Minh Thành không hẹn mà cùng nghĩ, bây giờ không nhưng khi bé chắc chắn có. Suy cho cùng thì khi đó là giai đoạn cảm xúc của trẻ đang dần hoàn thiện nên sẽ rất nhạy cảm, dễ để lại những thiếu hụt về tinh thần và thể lực.

Hai người là người thành công trong sự nghiệp, đồng thời cũng là người thất bại trong việc giáo dục con cái, họ không có cả thời gian lẫn sức lực để xoay xở. May là thằng bé chỉ xa cách họ vài năm, sau đó từ từ chấp nhận họ. Bây giờ có được một gia đình hòa thuận là điều rất đáng quý.

Hai vợ chồng bỏ lỡ quá trình con trai trưởng thành, họ đang cố gắng bù đắp khoảng thời gian trống vắng, cho cậu tất cả những gì cậu muốn, nếu cậu không thích sẽ không ép buộc.

Nhân sinh không thể song toàn, lúc con trai lên cấp ba, họ vẫn đang dựng kế hoạch khai thác thị trường nước ngoài.

Nghê Thanh buồn, bà không đeo mặt nạ dùng khi làm việc trước mặt con trai nên cảm xúc hiện rõ trên mặt. Lúc này bà không phải một người phụ nữ mạnh mẽ mà chỉ là một người mẹ bình thường.

Lâm Y Khải nhận ra bèn an ủi: "Con không sao nên mẹ đừng nghĩ lung tung. Trước khi lên cấp ba con thuê một căn hộ ba phòng nằm gần sông, phong cảnh đẹp lắm, hàng ngày có dì đến nấu ăn quét dọn, đồ con mặc toàn là đồ xịn, đây đều là ba mẹ cho con."

Nghê Thanh và Lâm Minh Thành khẽ nhìn nhau qua khóe mắt, đều không nói nên lời. Con trai hiểu chuyện như thế làm hai vợ chồng không khỏi xấu hổ, thân làm ba mẹ, họ vẫn còn nhiều khuyết điểm.

"Ba mẹ, con thật sự rất hạnh phúc, có người trạc tuổi con đã phải gồng gánh gia đình từ sớm..."

Lâm Y Khải không nói nữa, cậu sợ mình nói thêm mấy lời nữa sẽ khóc mất.

Trên đời có rất nhiều người bất hạnh, niềm vui tương tự nhau, còn khốn cảnh mỗi người mỗi khác.

Lâm Y Khải may mắn có ba mẹ khỏe mạnh, gia cảnh giàu có, không bệnh không tật, có bạn thân lớn lên bên cạnh, có người mình thích.

Mã Quần Diệu dùng cuộc sống của anh cho cậu biết, cậu nên trân trọng những gì cậu có, cố gắng đạt được những gì cậu muốn.

Lâm Minh Thành và Nghê Thanh bất ngờ, cảm xúc của con trai đã đa dạng hơn nhiều rồi.

"Tiểu Khải, cái cậu lớp trưởng của con..."

Lâm Minh Thành đột ngột lên tiếng.

Lâm Y Khải sửng sốt, cậu cắn nát nửa viên kẹo còn lại: "Sao ạ?"

"Ba chỉ đang bùi ngùi thôi." Lâm Minh Thành hút một hơi thuốc: "Năm lớp mười con nói muốn có gia sư, ba mời hai người cho con nhưng con đều không thích, về sau không mời nữa, ba mẹ tùy theo con, vậy mà thời gian dạo trước con im lặng tìm gia sư về, trông dáng dấp có vẻ ăn hợp."

Trong miệng Lâm Y Khải đầy ắp vị ngọt: "Bọn con học cùng lớp coi như có quen biết, trạc tuổi nên có chủ đề chung, chơi với nhau được."

Lâm Minh Thành nghe con trai nói hai đứa có thể chơi với nhau nên khá để ý, dù sao con trai ông có quá ít bạn.

"Xem ra con đặt mục tiêu cho mình, nỗ lực tiến về hướng đó có một nửa công lao là của cậu ấy."

Lâm Y Khải thầm phản bác trong lòng, không phải một nửa mà là mọi công lao đều là của cậu ấy, cậu ấy là mục tiêu con phấn đấu.

Lâm Minh Thành gãi cằm lún phún râu: "Thế này đi, trước khi con tốt nghiệp cấp ba, nhà mình mời cậu ấy đi ăn một bữa đàng hoàng, đến lúc đó nghe quan điểm của cậu ấy, trong tương lai nếu công việc cậu ấy cần gì cứ nói tự nhiên."

Nghê Thanh đồng ý kiến: "Đúng là một đứa trẻ ưu tú, thành tích xuất sắc, mẹ còn nghe nói thằng bé rất đẹp trai, nhiều cám dỗ xung quanh mà vẫn chống cự được, tính tự hạn chế mạnh thật."

Lâm Y Khải buột miệng nói: "Cậu ấy cái gì cũng mạnh cả."

Vừa dứt lời cậu lập tức đứng dậy rời khỏi máy tính: "Con đi uống nước chút."

Thật ra là cậu đang thẹn thùng.

Lâm Minh Thành và Nghê Thanh hết lời để nói, con trai đã tán thành đến mức đó rồi, thậm chí có thể tính là bảo vệ người ta, mới lạ thật đấy.

——

Trước khi đi ngủ, Lâm Y Khải lấy chiếc mũ lưỡi trai mà Mã Quần Diệu đội lần trước ra, cậu kề sát đến ngửi ngửi, sau đó ôm thỏ Bonnie ngủ. Lâm Y Khải mơ một giấc mơ, trong mơ Mã Quần Diệu đến ở cùng căn hộ của cậu, anh dạy kèm cho cậu, nấu đồ ăn cho cậu còn mỉm cười với cậu.

Không phải nụ cười nhạt nhòa khi gia đình nợ nần chồng chất, mà là nụ cười rạng rỡ trong sáng, đẹp đến mức thổn thức.

Sau đó Lâm Y Khải hôn lên mắt Mã Quần Diệu.

Trong giấc mơ.

——

Ngày hôm sau, Lâm Y Khải làm bài thi tiếng Anh và Vật lý rất thuận lợi, nhất là tiếng Anh. Dù Lâm Y Khải bỏ tiền để vào trường nhưng trường cậu vào chính là Nhất Trung, bản thân cậu thi đỗ mức điểm chuẩn mà người ta có thể dùng tiền để mua, thậm chí còn cao hơn mười mấy điểm so với điểm chuẩn.

Với số điểm đó không cần phải mua khi muốn vào trường cấp ba khác, cũng chẳng thể là số điểm dưới đáy.

Môi trường cạnh tranh của Nhất Trung quá kịch liệt, cách một vài điểm là đã kéo dài thứ hạng, học sinh giỏi đứng hàng top đầu có thể trở thành học sinh kém đứng hàng top dưới, Lâm Y Khải đương nhiên là học bọt*, tiếng Anh là thế mạnh duy nhất, điểm trung bình khoảng 120.

(*) Những học sinh có chỉ số IQ không đủ nhưng không chăm chỉ.

Lâm Y Khải không bao giờ lo lắng về môn tiếng Anh, cậu biết mình có thể tiến thêm nhưng cậu không làm được. Lần này Mã Quần Diệu đã vạch trọng điểm cho cậu, lại thêm cậu phát huy hơn bình thường nên chắc có thể đột phá 135.

Mặc dù điểm tiếng Anh 140 trở lên rất bình thường ở Nhất Trung, nhưng với cậu đó là một sự tiến bộ lớn, cậu phải cố gắng tiếp tục giữ vững.

Lâm Y Khải cảm thấy đối với riêng cậu mà nói, tổng điểm cuối học kỳ rất khả quan, có hi vọng tiến lên bốn mươi hạng.

——

Nhà trường cực kỳ nhân từ, học sinh thi xong là cho nghỉ, tiết tự học buổi tối không cần đến., kì nghỉ ngắn ngày chính thức bắt đầu. Mọi người tất bật dọn dẹp, thi học kỳ xong có người vui người buồn.

Lâm Y Khải đang nhàn nhã nghe nhạc.

Trước đây vừa tới kì nghỉ là cậu không vui, vì nghỉ tức là cậu sẽ không được gặp Mã Quần Diệu trong một quãng thời gian, chẳng qua lần này thì khác, Mã Quần Diệu vẫn sẽ dạy kèm cho cậu như bình thường trong kì nghỉ.

Lâm Y Khải nghĩ đến đây bèn cười tủm tỉm.

Dương Tùng và Hạ Thủy đang nói chuyện, hai người nhìn thấy cảnh này lập tức lộ vẻ kinh hãi trên mặt.

"Vãi chưa!" Dương Tùng làm lố nhảy ra khỏi ghế: "Thật kinh tởm."

"Kinh tởm cái đầu ông." Hạ Thủy nở nụ cười nhân hậu nhìn Lâm Y Khải: "Em trai nói cho chị nghe, em đi đường nhặt được tiền đúng không."

Dương Tùng hùa theo: "Đưa chú cảnh sát chưa?"

Hạ Thủy: "..."

Tâm trạng Lâm Y Khải không hề bị ảnh hưởng, cậu lấy một viên kẹo ra, nhếch khóe môi lên tạo thành một nụ cười: "Muốn ăn kẹo không?"

Dương Tùng và Hạ Thủy càng hãi hùng, sao cứ có cảm giác quỷ dị là đang được mời ăn kẹo cưới vậy?

Dương Tùng tặc lưỡi: "Anh bạn có chuyện gì vui chia sẻ với hai đứa bạn này đi?"

Lâm Y Khải gỡ tai nghe màu xanh lam xuống, từ tốn cuộn quanh máy MP4: "Nhặt được bảo vật."

Dương Tùng và Hạ Thủy đồng thanh: "Bảo vật gì?"

Lâm Y Khải cười: "Bảo vật vô giá."

Dương Tùng giao lưu ánh mắt với Hạ Thủy: Bị trúng tà hả?

Hạ Thủy: Hay ông bấm tay coi thử đi?

Trước khi hai người phản ứng lại, Lâm Y Khải đã cầm điện thoại đi ra ngoài.

Lâm Y Khải xuống dưới lầu nghe điện thoại, bật ra câu đầu tiên vô nghĩa: "Lớp trưởng đang chấm bài giúp chủ nhiệm sao?"

Mã Quần Diệu đáp: "Ừ."

Lâm Y Khải rẽ vào trong góc: "Cậu có thấy bài thi của tớ không?"

Mã Quần Diệu: "Không chấm lớp chúng ta."

Lâm Y Khải: "Ồ."

"Vậy thì chia bài thế nào?" Cậu tò mò hỏi: "Chỉ chấm trắc nghiệm phần I? Không chấm phần II?"

Mã Quần Diệu: "Đều chấm."

Lâm Y Khải lại ồ, chắc chắn Mã Quần Diệu có chuyện mới gọi cho cậu nên cậu ngoan ngoãn chờ. Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi vang lên chất giọng trầm của Mã Quần Diệu: "Nếu cậu có thời gian..."

Lâm Y Khải không chờ anh nói hết, đáp ngay tắp lự: "Tớ có thời gian."

Giọng Mã Quần Diệu toát vẻ bó tay: "Tôi còn chưa nói hết."

Lâm Y Khải lúng túng đỏ bừng mặt, cậu cúi đầu đá đá vách tường, lầu bầu nói: "Xé nháp, tớ chưa nói gì hết, cậu nói tiếp đi."

Mã Quần Diệu: "..."

Một lúc sau Mã Quần Diệu lại lên tiếng: "Nếu cậu có thời gian..."

Âm cuối kéo dài mãi không dứt khiến người ta nảy sinh viển vông vô hạn.

Lâm Y Khải nghĩ chắc cậu bị nóng ấm đầu rồi, nếu không vì sao cậu cảm thấy điệu bộ này mập mờ như thế. Cứ như khoảnh khắc tiếp theo cậu sẽ nghe thấy tiếng pháo hoa nở rộ.

Đương nhiên không có pháo hoa nào nở.

Mã Quần Diệu nói hết câu rồi, anh chỉ nhờ Lâm Y Khải lấy giúp ly nước. Máu nóng trên đỉnh đầu Lâm Y Khải tản xuống dưới, rồi lại xộc lên tụ hết trên mặt, viền mắt còn ứ máu nhẹ. Chỉ cần Mã Quần Diệu mở lời, tất sẽ có người đồng ý làm giúp anh chút việc nhỏ này, nhưng anh không nhờ họ cũng không nhờ Tống Nhiên ngồi cùng bàn mà chỉ nhờ một mình cậu.

Rất tốt, thật sự rất tốt.

Nơi ở nhỏ bé của Mã Quần Diệu hiện ra trước mắt Lâm Y Khải, cậu vừa nghĩ đến gia cảnh anh là chua xót trong lòng, may mà dù có đối mặt với hoàn cảnh khốn khó nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, nếu không cậu sẽ không bao giờ gặp được anh.

Mã Quần Diệu đã chịu đựng nhiều như thế, anh còn tiếp tục kiên trì nỗ lực tiến về phía trước, những gì anh muốn, một ngày nào đó chắc chắn anh sẽ có được.

Lâm Y Khải khụt khịt mũi định nói thì bị Mã Quần Diệu giành trước.

Mã Quần Diệu nói cho cậu biết: "Chủ nhiệm đi họp rồi, trong văn phòng chỉ có tôi."

Lâm Y Khải sững sờ, Mã Quần Diệu nói trước để cậu không cần căng thẳng sao? Nhưng cậu không sợ chủ nhiệm mà.

Mã Quần Diệu im lặng trong thoáng chốc, sau đó nhàn nhạt nói: "Lâm Y Khải, lúc cậu đến bàn tôi lấy ly, Tống Nhiên có bắt chuyện với cậu thì cậu không cần để ý, lấy ly rồi đi."

Lâm Y Khải ừ một tiếng, nghe anh gọi tên mình cách điện thoại mà tê rần lỗ tai: "Tớ biết rồi."

Mặc dù Lâm Y Khải muốn hỏi thăm chuyện Mã Quần Diệu dạy kèm người khác qua Tống Nhiên để so sánh xem, nhưng lần này cậu không định hỏi, chưa tới thời cơ vì cậu vẫn chưa quen Tống Nhiên. Huống hồ bây giờ đi gặp Mã Quần Diệu mới là chuyện quan trọng nhất.

Đầu dây bên kia không có âm thanh nào, Mã Quần Diệu chưa nói muốn cúp máy, Lâm Y Khải nóng lòng lấy ly cho anh, muốn nhanh chóng gặp anh nên không nhịn được phải hỏi: "Lớp trưởng còn muốn nói gì không?"

Một lúc lâu sau Mã Quần Diệu mới trả lời: "Không."

Cuối cùng anh lại cất giọng: "Nhanh đem ly nước đến, đừng nán lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com