Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Tớ sẽ chăm chỉ hơn

Lâm Y Khải vừa đến chỗ bàn Mã Quần Diệu, Tống Nhiên liền nhìn sang, hắn bày ra vẻ mặt tò mò như thể sắp đón chờ cậu trổ tài làm ảo thuật.

Tống Nhiên đẩy kính hỏi: "Lâm Y Khải, ông tìm tôi có chuyện gì sao?"

Lâm Y Khải im lặng khom lưng cúi đầu, thò tay vào hộc bàn Mã Quần Diệu mò mẫm. Xung quanh có vài đôi mắt ngó đến, tiếng ồn ào trong lớp ngưng lại, sau đó đón chào một trận ầm ĩ hơn cả.

Mặt Tống Nhiên lộ vẻ thích thú: "Lão Mã bảo ông mang đồ cho cậu ấy hả?"

Lâm Y Khải không thèm để ý, cậu lấy ly rồi đi ngay.

Tống Nhiên: "..."

Lần trước hai người họ hòa hợp lắm mà, sao bây giờ cậu ấy lại ngó lơ hắn rồi? Tống Nhiên có nghĩ bể đầu cũng không ngờ Lâm Y Khải ngó lơ hắn là vì người nào đó yêu cầu cậu, mà cậu còn ngoan ngoãn nghe theo.

Lâm Y Khải vừa rời khỏi lớp học, Dương Tùng đã đuổi theo bắt tay cậu lại.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Mặt Dương Tùng cứ như thấy quỷ: "Hạ Thủy nói Mã ..."

"Hành Tây!"

Hạ Thủy vội chạy ra đóng cửa sau lớp lại, cẩn thận chú ý tới các học sinh lớp khác trên hành lang, cô nhỏ giọng nói: "Là Ba chấm thủy, đừng gọi bậy."

Dương Tùng: "..."

Ba chấm thủy? Mẹ nó có ám hiệu luôn hả?

Hạ Thủy cảnh cáo Dương Tùng: "Đừng rước phiền cho Tiểu Khải."

Dương Tùng ha một tiếng: "Tôi rước phiền bao giờ?"

Hạ Thủy lầm bầm: "Nãy ở trong lớp nếu tôi không ngăn ông lại thì ông đã bước tới rồi chứ gì?"

Dương Tùng ăn quả đắng, cậu ta đá chân lên cửa sau phát ra tiếng "rầm" khiến mọi người trong lớp kinh ngạc kêu lên.

Lâm Y Khải đỡ trán: "Được rồi, chỉ dạy kèm thôi mà người này phản ứng dữ hơn người kia, cứ như tôi lén hai người đi kết hôn không bằng."

Dương Tùng nói: "Tôi nhắc ngài Khải một câu, ngài còn mấy năm nữa mới đến tuổi hợp pháp."

"Đúng đó ngài Khải." Hạ Thủy nghiêm mặt: "Bình tĩnh đi."

Lâm Y Khải: "..."

Dương Tùng vừa nghĩ tới Hạ Thủy là người nói cho mình biết tin này là tức giận, cậu ta hệt như nàng dâu bị ruồng bỏ: "Tại sao tôi không phải là người biết đầu tiên?"

Hạ Thủy làm động tác "đa tạ".

Dù Dương Tùng đã muốn bùng nổ nhưng vẫn không quên làm bộ làm tịch, cậu ta nghiến răng đau đớn nói: "Người anh em, tôi cần một lời giải thích hợp lý."

Lâm Y Khải đáp: "Lúc tôi nói cho Hạ Thủy biết, ông đang thất tình."

"Tôi thất..."

Dương Tùng nghẹn họng, mặt mũi xanh mét không nói nên lời.

"Không nói chuyện này trong trường, về rồi nói sau." Lâm Y Khải nhìn hướng lầu văn phòng, đi ra hành lang: "Tôi đi đưa ly nước, hai người vào lớp trước đi, không cần chờ tôi."

Dương Tùng đi theo, nhìn ly nước màu xanh lam trong tay cậu hỏi: "Ông đã bỏ tiền học phí mà còn làm chân chạy vặt cho cậu ta?"

"Gì mà chân chạy vặt." Lâm Y Khải đá cậu ta: "Ông không biết giúp đỡ bạn bè sao?"

Dương Tùng giễu cợt: "Vì sao không nhờ Tống Nhiên cùng bàn đưa? Không nhờ lớp phó? Không nhờ lớp trưởng Ngữ văn ngồi bàn sau?"

Lâm Y Khải chỉnh tóc mái: "Ai đưa không được, cậu ấy nhờ tôi thì tôi đưa, đâu phải chuyện gì to tát, ông đừng gào nữa được không?"

Vài học sinh lớp khác nhìn ra ngoài hành lang.

Dương Tùng hung tợn rống: "Nhìn mẹ gì!"

Những ánh mắt lập tức biến mất.

Dương Tùng vuốt mái tóc ngắn cũn chọt tay: "Dù sao tôi với tên kia bất hòa, có cậu ta thì không có ông đây."

Lâm Y Khải "ồ" một tiếng: "Bảo trọng."

Dương Tùng: "..."

"Đệt, ông có nghe tôi nói gì không?"

Dương Tùng chỉ vào bóng lưng người anh em đang xuống lầu, lua một tràn với Hạ Thủy như chó bự kêu gâu gâu: "Bà nghe cậu ấy nói gì chưa? Cậu ấy bảo ông đây bảo trọng, hơn mười năm còn không bằng chưa tới hai mươi ngày, tôi đệt."

Hạ Thủy nhìn cậu ta thắm thiết: "Ông nên vào giới giải trí."

Dương Tùng giơ tay quệt môi, nhíu mày đáp: "Anh biết mình đẹp trai nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, đừng đổi chủ đề."

Hạ Thủy lắc đầu rồi lại gật đầu, gật gật rồi lại lắc, khuôn mặt đầy vẻ suy tư triết lý cuộc sống: "Nói thế nào đây, con người ông có thể biến bất cứ nơi đâu thành sân khấu, lúc nào cũng nóng rực lửa, chưa từng luống cuống, do dự hay lùi bước."

Nói xong một câu so sánh, cô vỗ vai Dương Tùng: "Nói tóm lại ông là một người hiếm có."

Dương Tùng: "..."

"Nghĩ theo góc độ của tôi đi?" Dương Tùng dựa vào tay vịn cầu thang, đút hai tay vào túi quần.

"Góc độ nào của ông?" Hạ Thủy hỏi: "Góc độ nương nương chính cung sợ thất sủng?"

Dương Tùng làm bộ bỏ đi.

"Không giỡn nữa, không giỡn nữa." Hạ Thủy nghiêm túc: "Ông tự tin lên, tình hữu nghị mặc tã không phải ai thích là vượt qua được, ông vẫn là chính cung như cũ."

"Đây chẳng phải lời thừa thãi sao?" Dương Tùng nhíu mày: "Sao tên đó dạy kèm cho Tiểu Khải?"

Sắc mặt Hạ Thủy lập tức thay đổi: "Ý ông là Tiểu Khải nhà chúng ta không xứng?"

"Xàm xí! Cậu ấy có gì mà không xứng?" Dương Tùng bao che con mình một câu, hít một hơi rồi nói tiếp: "Ý tôi là có cả đống người xếp hàng chờ tên kia nhưng không tới lượt ai, thế mà chuyện ngon lành lại đến lượt Tiểu Khải?"

Hạ Thủy không thấy có vấn đề gì: "Người khác không phải Tiểu Khải."

Dương Tùng híp mắt: "Theo lý của bà là tên kia đang để ý Tiểu Khải nên không đồng ý với ai, chỉ đồng ý với một mình cậu ấy?"

Hạ Thủy vò đầu bứt tóc: "Ông đang nói tiếng người mà sao tôi nghe không hiểu gì hết."

"..." Dương Tùng nói: "Tôi sợ Mã ..."

Hạ Thủy sửa lại: "Ba chấm thủy."

Dương Tùng trợn trắng mắt: "Được, Ba chấm thủy."

"Tôi sợ Ba chấm thủy có mục đích khác với Tiểu Khải, dạy kèm chỉ là vỏ bọc."

Hạ Thủy bối rối: "Mục đích gì? Lừa tài lừa tình? Không thiếu mấy cô gái nhà giàu theo đuổi Ba chấm thủy, với học thức và ngoại hình của cậu ấy, chỉ cần cậu ấy muốn thì ngoắc tay là câu được, vả lại Tiểu Khải là con trai, Ba chấm thủy làm gì được?"

"Tôi không thể nói cho một tên mê sắc như bà nghe được, tôi phải đề phòng." Dương Tùng bẻ khớp ngón tay kêu rốp rốp: "Nếu Ba chấm thủy dám lộn xộn, tôi sẽ băm cậu ta."

——

Lâm Y Khải vào văn phòng vừa đặt ly nước xuống chưa kịp nói gì, Mã Quần Diệu đã lấy bút chỉ một tờ giấy thi.

"Tự ước tính điểm Toán của cậu." Mã Quần Diệu tiếp tục chấm bài: "Không hiểu thì hỏi tôi."

Lâm Y Khải nhìn sang, đó là bài thi đạt điểm tối đa, chỗ họ và tên có viết ba chữ Mã Quần Diệu đầy uy lực và gọn gàng.

"Lớp trưởng lo cho điểm của tớ à?"

"Đừng nói nhảm."

"..."

Lâm Y Khải lén nhìn Mã Quần Diệu, trước khi thi anh không nói gì về chuyện thi cử với cậu, trong lúc thi càng không nhắc đến, bây giờ thi xong lại nhắc. Anh sợ nhắc tới sẽ gây áp lực cho cậu sao?

Lâm Y Khải độc thoại: "Lớp trưởng làm gì cũng có tinh thần trách nhiệm như thế à?"

Mã Quần Diệu nghiêng đầu: "Cậu thầm thì cái gì đấy?"

Lâm Y Khải chỉ vào giấy thi của anh: "Chữ cậu rất đẹp."

Mã Quần Diệu gõ cây bút trong tay xuống mặt bàn: "Tôi bảo cậu làm gì?"

Lâm Y Khải thấy hành động này vừa nghiêm khắc vừa gợi cảm: "Đối chiếu điểm thi."

Mã Quần Diệu cho cậu một ánh mắt, còn cậu thì?

Lâm Y Khải yên lặng xách một cái ghế đến bên cạnh Mã Quần Diệu, định ngồi xuống thì nghe anh nói: "Đi đóng cửa lại."

Thế là Lâm Y Khải đi đóng cửa.

Lâm Y Khải đối chiếu đáp án với bài thi Mã Quần Diệu: "Phần I trắc nghiệm tớ nắm được 45 điểm."

"Sai ba câu."

Mã Quần Diệu nhìn Lâm Y Khải qua khóe mắt, bắt gặp khuôn mặt cậu viết rõ mồn một dòng "mình giỏi quá đi", đôi môi mỏng mím chặt của anh khẽ cong lên: "Không tệ."

Lâm Y Khải được khen càng vui hơn, giọng điệu thoải mái hơn hẳn: "Tớ chỉ chắc đúng bảy câu thôi, còn lại không biết, nào ngờ đúng được chín câu."

Mã Quần Diệu dời ánh mắt về: "Trước tiên cứ để câu sai ở đó, có thời gian tôi sẽ giảng cho cậu, phần II thì sao?"

Lâm Y Khải nhìn xuống tờ giấy: "Phần điền vào chỗ trống hình như đúng."

Mã Quần Diệu lại nhìn mặt cậu: "Hình như?"

"Tớ nghĩ thế." Lông mày Lâm Y Khải xoắn tít lại: "Có một chỗ tớ không nhớ rốt cuộc mình có đổi đáp án không."

Mã Quần Diệu nói: "Cậu đối chiếu phần tự luận cuối rồi cho tôi biết tình hình chung."

Lâm Y Khải cẩn thận xem sáu câu hỏi lớn mà Mã Quần Diệu làm.

Mã Quần Diệu gỡ nắp bút, lâu lâu lại xoay nó.

Văn phòng yên tĩnh, ánh tà dương đổ xuống bàn. Hai thiếu niên ngồi bên nhau, một người tập trung vào giấy thi, nhìn đến dòng nào sẽ bất giác đọc dòng đó, còn một người hững hờ nghe giọng nói bên tai.

Một lúc sau, Lâm Y Khải đặt tờ giấy xuống: "Không ước tính điểm được." Cậu chỉ vào câu áp chót: "Cái câu này, đáp án tớ ra giống cậu nhưng khác bước giải, tớ viết nhiều lắm, chi chít một đống."

Nói xong, cậu chán nản bĩu môi: "Bài tớ làm không được gọn gàng lắm, chữ còn xấu, chắc chắn điểm sẽ bị ảnh hưởng."

Mã Quần Diệu xoay nắp bút: "Biết hạn chế của mình thì tìm cách khắc phục."

Lâm Y Khải chợt nảy ra một ý định: "Nghỉ hè tớ luyện chữ?"

Mã Quần Diệu phớt lờ cái tính nghĩ đến cái gì là muốn làm cái đó của cậu, ra hiệu cho cậu xem câu áp chót: "Cậu viết cách làm bài này cho tôi xem."

Lâm Y Khải ngạc nhiên hỏi: "Bây giờ sao?"

Mã Quần Diệu hỏi ngược lại: "Khó lắm à?"

"Có hơi khó." Lâm Y Khải xấu hổ nói: "Tớ vừa nghĩ vừa giải, sau đó là tính thử lại, tớ không chắc mình còn nhớ quá trình không."

Mã Quần Diệu vặn mở nắp bút: "Vậy lúc học kèm rồi nói sau."

Lâm Y Khải sợ sẽ thấy vẻ mặt anh thất vọng nên dè dặt nói: "Lớp trưởng, tớ chắc chắn mình được 45 điểm phần trắc nghiệm, câu điền vào chỗ trống không chắc coi như sai, bốn câu còn lại tớ giải đúng, có thêm 16 điểm, vậy là 61 điểm."

"Mấy câu hỏi lớn tiếp theo, ngoại trừ câu này, có hai câu cậu từng đánh dấu, tớ đã ôn đi ôn lại nhiều lần, không mắc lỗi nên sẽ không mất điểm. Môn Toán lần này tớ có thể đạt trên tiêu chuẩn."

Mã Quần Diệu không đáp lời.

Lâm Y Khải lập tức hoảng sợ cụp mắt, vô thức dùng tay vò một góc giấy, nhỏ giọng nói: "Tớ sẽ chăm chỉ hơn."

Mã Quần Diệu nhìn cậu: "Lâm Y Khải, cậu vò nhăn giấy của tôi."

Lâm Y Khải run cả người: "Xin lỗi xin lỗi."

Cậu vừa áy náy nói xin lỗi vừa vuốt phẳng lại.

Mã Quần Diệu nắm chặt cây bút, nhíu mày: "Được rồi, đừng vuốt nữa."

Lâm Y Khải quay đầu, Mã Quần Diệu nghiêng mặt lấy bài thi khác ra cúi đầu chấm điểm.

Lâm Y Khải dần bình tĩnh lại, cậu chợt nhận ra điều lạ: "Không phải lớp trưởng khát sao? Sao cậu không uống nước?"

Mã Quần Diệu vô cảm đáp: "Tôi đang bận, không có thời gian uống."

Lâm Y Khải "ồ" một tiếng, vẫn thấy có gì đó sai sai. Khi cậu nhìn trộm Mã Quần Diệu đến lần thứ tư, anh đặt bút xuống cầm ly nước lên, mở nắp uống một hớp. Bây giờ Lâm Y Khải mới có cảm giác đúng.

Không lâu sau, Mã Quần Diệu chấm xong một bài rồi đột nhiên mở miệng: "Môn Toán là môn cậu yếu nhất..."

Lâm Y Khải nín thở chụm hai chân, ngồi thẳng lưng, cúi đầu xuống hệt học sinh tiểu học bị giáo viên gọi tới nói chuyện, thấp thỏm chờ lời phê.

Mã Quần Diệu im lặng khoảng năm giây, trầm giọng nói: "Cậu đạt được trên mức yêu cầu, tôi rất hài lòng."

Lâm Y Khải nhẹ nhàng thở ra, hai tay nắm chặt mất tự chủ run không ngừng, khóe mắt hơi ửng đỏ, cậu rất muốn nghe Mã Quần Diệu nói câu này, bây giờ Mã Quần Diệu đã thỏa mãn cậu rồi.

Nỗi lo lắng tích tụ trong lòng Lâm Y Khải tan biến trong phút chốc, cả người trở nên rạng rỡ tràn đầy sức sống, tản ra một luồng sáng thu hút ánh nhìn.

Mã Quần Diệu xoa xoa ngón tay: "Nếu cậu có ôn các môn khác như môn Toán..."

"Có!" Lâm Y Khải không kiểm soát được âm lượng, lúc bừng tỉnh thì nóng bừng mặt vì xấu hổ.

Mã Quần Diệu bóp mi tâm: "Đứng ngoài hành lang cũng nghe thấy giọng cậu."

Lâm Y Khải căng thẳng liếm môi: "Tớ sẽ đi ngay."

Nói là vậy nhưng cậu không nhấc mông khỏi ghế, không muốn đi. Lâm Y Khải sốt ruột cắn môi, cậu phải lấy cớ gì để ở lại lâu thêm chút đây?

Mã Quần Diệu bỗng đứng dậy với lấy cây bút mực trong hộp đựng bút, một xấp giấy thi đã chấm vốn đang được chồng gọn gàng bị anh va phải nên bị lệch, anh ngồi xuống trở lại.

"Lâm Y Khải, cậu giúp tôi chỉnh lại chồng giấy thi đi."

———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com