Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Cậu cố tình à?

Trong lớp học, Tinh Trì nằm gục xuống bàn nhắm mắt lại. Cả đêm hôm qua thức cày game cùng bọn bạn, kết quả là sáng hôm nay tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng. Vậy mà chưa được bao nhiêu phút có người đến lay vai đánh thức cậu. Chất lượng giấc ngủ không được tốt, Tinh Trì ngẩng đầu định mở miệng chửi thì người kia đã nhanh hơn một bước. Cậu bạn với giọng đau khổ van xin:

"Tinh Trì, mày có thể đưa cốc trà sữa này cho 'chị ấy' giúp tao được không?"

"Tại sao tao là người làm việc này vậy?"

Sắc mặt cậu trầm xuống, gằn giọng hỏi.

Chiêu Nhật Khanh chắp tay thành khẩn Tinh Trì, nà nỉ ỉ ôi và khóc lóc đủ thứ:

"Xin mày đó, mày biết tao hay ngại mà, tao thích chị ấy lâu lắm rồi. Mày phải giúp người bạn yếu đuối đáng thương này của mày chứ hu hu hu. Nếu... Nếu mày không đưa cho chị ấy hộ tao, tao sẽ lăn ra đây khóc ba ngày ba đêm cho mà coi. Tao biết mày là người tốt, sẽ không bỏ mặt bạn bè đâu!"

Tinh Trì vò đầu bứt tóc, khó chịu nhận lấy cốc trà sữa, suốt ngày nghe cậu bạn lải nhải mãi về chị gái lớp trên. Hết khen xinh đẹp lại đến giỏi giang, body bốc lửa không thì chỉ có thể nghe cậu ấy hu hu hu hu, dùng nước mắt cá sấu để nhờ vả.

"Mày xứng đáng có được giải Oscar về màn diễn không hề giả trân này đấy, thằng ngốc."

Cậu đẩy ghế đứng lên, từng bước chân mang chút lười biếng đi về hướng cầu thang. Bước lên vài bậc thang, có anh học sinh lớp trên cùng lúc đi xuống. Hai người chạm mặt nhau, ánh mắt lưu ly nhạt màu của anh nhìn cậu. Tinh Trì ngơ ra một lúc mới hoàng hồn, nhớ ra việc mình định làm. Chỉ là không may, cậu bước qua bên qua bên trái, anh cũng di chuyển qua bên phải của anh nên thành ra cản trở lối đi của đối phương. Tiếp tục tận hai rồi ba lần, anh mất kiên nhẫn lên tiếng:

"Này cậu bạn nhỏ, cậu là cố tình à?"

Tinh Trì tinh thần không được tốt, lửa trong lòng bắt đầu bốc lên suýt nữa bóp nát cốc trà sữa trên tay. Cầu thang không nhỏ, đường đi còn lại nhiều như vậy cớ gì hai người cứ loay hoay mãi không ai đi được bước nào. Cậu hít một hơi thật sâu, nhích người qua một bên nhường đường cho người trước mặt, đồng thời nói:

"Tôi không có cố tình, mời anh."

Tinh Trì liếc Tiếu Thanh Hạ đánh giá anh từ trên xuống dưới, dáng người cao ráo gọn gàng, ngũ quan nét nào ra nét đó. Đôi mắt có phần lạnh nhạt không nhìn rõ tâm tư tạo cảm giác khó gần vô hình hiện hữu. Ngơ ra một lúc cậu nhớ lại cốc trà sữa đang dần tan đá trong tay, mới vội chạy lên lớp đưa cho cô chị mà bạn của cậu đã thích bấy lâu nay. Tinh Trì dĩ vốn rất dễ làm quen, tính tình phóng khoáng. Cũng vì thế cậu quen nhiều bạn bè, anh chị lớp trên, chuyện cậu xuất hiện trong lớp đã không có gì ngạc nhiên. Lạc Hoa Hoa ngó đầu ra khi nghe cậu gọi tên cô, trong đầu một dấu chấm hỏi không biết thằng nhóc này tìm mình làm chi. Đi ra trước cửa, cô hỏi:

"Nhóc Trì, chuyện gì vậy?"

Tinh Trì ngoài mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ, đưa lên cốc trà sữa sắp tan gần hết đá cho Lạc Hoa Hoa, nói:

"Nhật Khanh mua cho chị, chị nhận đi không thì cậu ta lại khóc lóc với em. Thế nhé, em về lớp ngủ tiếp đây."

Lạc Hoa Hoa còn bận xử lí tình huống, không biết có nên nhận hay không. Vì cô đang kiêng đồ ngọt, chưa kịp từ chối Tinh Trì đã đặt cốc trà vào tay cô rồi quay đi.

Tinh Trì bước tới cầu thang, thở phào một hơi như vừa giải quyết xong công việc nhàm chán này. Oan gia ngõ hẹp, trời xui khiến làm sao đó, cậu và anh lần nữa lại chạm mặt nhau. Nói thật, Tiếu Thanh Hạ không vừa mắt cậu bạn nhỏ này, chỉ là không biểu hiện ra nhiều quá. Tinh Trì nhìn vào đôi mắt nhạt màu đó chả hiểu vì sao ngẩn ra một lúc lâu, giọng nói của Tiếu Thanh Hạ đánh tỉnh cậu:

"Này nhóc con, cậu cố tình à?"

Câu hỏi khó khăn lọt vào tai Tinh Trì, cậu bất mãn trả lời:

"Tôi không có, mời anh."

Chắc do cơn buồn ngủ chưa nguôi làm tính khí cậu có chút bất ổn. Chân bước xuống bậc thang bị vấp, cả người Tinh Trì đổ nhào lên Tiếu Thanh Hạ đang cầm cốc phúc long đi lên. Cơ thể Tiếu Thanh Hạ không phải ốm yếu, có điều so với Tinh Trì, anh vẫn bé con hơn nhiều. Cả người cậu đè lên người anh, còn người anh thì va xuống nền gạch cứng, chắc hẳn phải đau lắm. Con ngươi của Tiếu Thanh Hạ mở to, đồng tử cơ hồ co rút lại, lửa giận trong lòng nổi dậy. Anh lập tức đẩy mạnh Tinh Trì ra khỏi người mình, cáu gắt:

"Cậu cố tình à?"

Tiếu Thanh Hạ đã lặp lại câu hỏi này ba lần từ khi chạm mặt với Tinh Trì, anh cảm thấy mọi hành động vừa rồi đều là cố ý. Tinh Trì cũng sững sờ không kém, chính cậu cũng đâu muốn, ngã đè vào người khác giữa thanh thiên bạch nhật này cũng đâu có sung sướng gì. Tinh Trì bất mãn lần nữa:

"Cái gì mà nãy giờ cứ 'cậu cố tình à?' mãi vậy? Anh không có câu nào tử tế hơn à? Tôi cũng đâu có cố tình ngã, tại anh cứ xuất hiện trước mặt tôi đấy chứ!"

Tiếu Thanh Hạ tức đến độ cả người đều run lên bần bật, không thể thốt ra trọn vẹn một câu.

"Cậu..."

Anh xoay người cởi bỏ áo khoác bị nước đổ ướt quăng mạnh vào thùng rác, đi thẳng đến nhà vệ sinh. Anh cố gắng ép mình phải bình tĩnh, cậu ta dám trả treo với anh giữa nơi đông người, điều mà trước đó chưa một ai dám làm. Có điều đây là lần đầu tiên anh nhìn gương mặt của người khác ở một khoảng cách gần như thế, hơn nữa lại còn là nam.

Tinh Trì ngượng chết được, không biết đã có bao người nhìn thấy. Cậu không hiểu, tại sao trên đời lại có một loại người như vậy cơ chứ, một chút lịch sự cũng không có. Từ trước đến giờ cậu luôn chúa ghét kiểu người hống hách coi thường người khác như vậy, chỉ muốn dạy cho kẻ đó một bài học đáng đời. Tốt nhất là đừng để cậu nhìn thấy anh ta thêm một lần nào nữa, nếu không...

Nếu không...

Cậu thở hắt ra, đi về lớp trước bao nhiêu con mắt tò mò hóng chuyện của biết bao học sinh, có cảm giác như mình đã đắc tội với một nhân vật tầm cỡ nào đó. Sáng hôm nay không tốt đẹp gì cho kham, nếu không muốn nói là vô cùng xui xẻo. Chiêu Nhật Khanh đứng trước lớp ngó qua ngó lại, nhìn phải nhìn trái đón Tinh Trì trở về. Hắn hồi hộp không biết crush của mình nhận lấy hay từ chối ly trà sữa. Thấy bóng dáng từ xa của Tinh Trì, hắn vẫy tay, hét lớn:

"Tinh Trì cục cưng, sao rồi? Chị ấy nhận chứ?"

Vừa dứt câu, Tinh Trì mặt đen xì lướt ngang không trả lời. Chiêu Nhật Khanh bám đuôi theo sau, lãi nhãi. Cậu đau đầu khó chịu, quay qua mắng:

"Nhận gì? Có gì mà nhận? Rốt cuộc mày hay tao thích chị ấy mà mỗi lần muốn tặng quà, đưa đồ đều tới tay tao vậy? Còn có lần sau ông cho mày biết tay!"

Chiêu Nhật Khanh bị Tinh Trì tặng cho một tràng đến đơ người luôn. Có lẽ hôm nay nắng quá nên cậu nóng. Bình thường Tinh Trì dễ tính dễ dụ lắm, nói chuyện ngon ngọt chút thì cậu chẳng phàn nàn gì nữa rồi. Vậy mà ngay giờ này phút này, Tinh Trì mắng Chiêu Nhật Khanh không đỡ vào đâu được. Chưa hết, cậu nói tiếp:

"Tại sao?! Đêm qua tao mới đốt nhang cho thần tài thổ địa ở nhà xong, thế mà hôm nay tao bị quật nhục không biết đội mấy cái quần cho đủ."

Thật ra hôm qua bố đi vắng nên cậu đốt nhang nhờ cho bố thôi.

"Trời ơi, nhắc tới còn nhục. Nhục không cách chữa, không chỗ trốn, không có hố để chui."

Cơ mặt Chiêu Nhật Khanh giật giật cứng nhắc, ấp úng e dè lên tiếng:

"Tinh Trì, có gì từ từ nói. Mày như thế tao không hiểu gì cả."

Tinh Trì che mặt đỡ trán:

"Không, mày không cần hiểu. Tại tao xui."

Chiêu Nhật Khanh á khẩu. Hắn chớp chớp mắt một cách ngây ngốc, từ đầu đến cuối không hiểu chuyện gì đã xảy ra, mà thực ra không biết lại càng tốt.

Ở nhà vệ sinh nam...

Tiếu Thanh Hạ liên tục tạt nước vào mặt mình, cố xoá đi cảm giác khi nãy ra khỏi đầu. Đôi mắt anh đỏ ngầu, mặt đanh lại. Đã lâu lắm rồi anh không nổi giận với ai đến mức như vậy, lần này thật sự chạm đến giới hạn của anh.

"Đáng ghét."

Tinh Trì nhớ đến cái áo khoác của Tiếu Thanh Hạ khi sáng vứt đi, định bụng sẽ đền lại chiếc mới nhưng không biết mở lời thế nào. Dù anh ta ăn nói có chút khó nghe nhưng ngã cũng là do cậu ngã, làm mất cốc nước của anh mà cái áo cũng theo đó mà đi luôn. Cái cách Tiếu Thanh Hạ vứt chiếc áo của mình vào thùng rác đầy ghét bỏ, Tinh Trì nhớ lại, cảm thấy xót cái áo quá thể.

Cậu ngoắc ngoắc Chiêu Nhật Khanh lại, hỏi:

"Mày biết trên lớp A2 có ai tên Tiếu Thanh Hạ không?"

"Tiếu Thanh Hạ? Chẳng phải là đàn anh siêu giỏi lớp trên đó sao? Nổi tiếng nhà giàu, học giỏi, đẹp trai. Để ý rồi à?"

"Nếu mày muốn, tao có thể giúp."

Chiêu Nhật Khanh bắt đầu nghĩ linh tinh mấy thứ vớ va vớ vẩn, cười nham hiểm. Tinh Trì cốc đầu hắn một cái.

"Hỏi mày chi bằng hỏi đầu gối!"

Tinh Trì lấy điện thoại, lên mạng xã hội tìm Tiếu Thanh Hạ. Vài người lớp cậu có theo dõi anh nên cậu nhanh chóng mò ra. Lướt sơ trang cá nhân của anh, Tinh Trì vô thức bật thành tiếng:

"Nhạt nhẽo cỡ này, ngập tràn tài liệu học tập, là người hay là máy vậy."

Miệng nói thế nhưng tay vẫn ấn follow, trong lòng nổi lên mấy trò trêu chọc anh trai. Dù sao cũng là acc clone, không sợ ai phát hiện cậu làm việc xấu. Giả gái cua anh, ý kiến này không tồi đâu. Tinh Trì mặt trước cảm thấy tội lỗi, mặt sau lại muốn nghịch ngợm trêu đùa người ta. Thôi bỏ đi, trên thế giới này tìm thấy ai có một mặt chứ.

Bên lớp trên...

Các học sinh trong lớp lần lướt thấy sợ hãi trước sát khí nổi bùng bùng xung quanh Tiếu Thanh Hạ, hẳn là bị vụ khi sáng làm tức đến hít thở không thông.

Mộ Hàn - cậu bạn cùng bàn của anh như bình thường hỏi thăm:

"Vào lớp muộn thế? Sao, cốc trà tôi cho cậu không ngon hả? Trông mặt đen sì cả lại thế kia."

Tiếu Thanh Hạ liếc nhìn Mộ Hàn bằng ánh mắt bén lẹm, gằn giọng trả lời:

"Không-có-sao."

Mộ Hàn lập tức im bặt. Vậy là ngon hay không ngon? Nhưng với vẻ ngoài đáng sợ như vậy, anh ta cũng chẳng dám hỏi gì thêm, lần lần lấy một quyển sách ra giả vờ đọc cho qua chuyện. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com