Chương 21: Công việc mới
Tại thành phố Hàn Bửu, trong một tiệm net cafe nho nhỏ, Mộc Dạ Linh đang ngồi chồm hổm bên cạnh Hoài Thương, ngẩng đầu nhìn cậu chăm chú chỉnh sửa tấm bằng điều dưỡng đề tên mình. Anh đặt cằm và tay lên bắp đùi cậu như một chú cún con:
- Thì ra đây là cách cậu làm giả lý lịch bảo vệ của mình à. Quả nhiên tôi đã thấy điều không đúng khi mới đọc nó lần đầu.
Hoài Thương dán chặt hai mắt vào máy tính và cố hoàn thành công việc trước khi hết giờ thuê máy, nhưng hơi ấm nóng bỏng nơi bắp đùi cứ làm cậu phân tâm. Cậu cúi đầu nhìn Dạ Linh tủm tỉm cười, bất giác thấy hai má mình nóng ran.
Dạ Linh hài hước nhìn cậu vội vàng quay đầu đi. Anh điểm ngón tay vào gò má đỏ hây, rồi áp cả bàn tay vào má cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, mơn trớn, hài lòng nuốt xuống vị hạnh phúc ngọt lành khi cậu nhắm mắt cọ má vào lòng bàn tay anh.
- Chúng ta thực sự sẽ đi làm điều dưỡng cho Hội thợ săn Ba Mười sao? - Hoài Thương vừa làm việc vừa đề cập nghi vấn vẫn luôn dằn trong bụng. - Em nghe nói hội này chuyên đi săn quái vật bên ngoài thành phố để đổi tiền thưởng. Không biết tại sao họ bỗng nhiên cần điều dưỡng. Anh không thấy việc này rất khả nghi sao?
- Cứ thử xem sao. Nếu như là lừa đảo thì chúng ta bỏ chạy là được. Dù sao chúng ta cũng không có tài sản gì đáng kể.
Nói đến đây, Dạ Linh bỗng kéo cổ áo cho mặt Hoài Thương để gần sát với mình. Chóp mũi hai người như có như không chạm vào nhau. Anh cười xán lạn:
- Hơn nữa họ còn bao phòng ở và tiền ăn, cái này người hưởng lợi nhiều nhất là cậu. Tôi đang lo cho cậu đấy, chứ tôi đâu cần thức ăn bình thường và sống thế nào cũng được.
Trái tim Hoài Thương đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu hít vào hơi thở của anh, thấy chân tay mình như muốn nhũn ra. Cậu vén lọn tóc dài của người nọ lên tai và nhắm mắt trao đi một nụ hôn nhiệt thành. Dạ Linh giữ một tay sau gáy người đối diện để càng hôn thật sâu. Tiếng lép nhép và rên rỉ nhè nhẹ tràn ra khóe môi, vờn quanh căn phòng. Hoài Thương hoàn toàn si mê trong ái tình đến mức trống rỗng đầu óc. Chỉ có vị hạnh phúc tràn trề tươi mát. Anh thích những lúc đối tượng của mình vui vẻ và vô tư như thế này. Những chiếc hôn không nên đi kèm với đau đớn mới phải.
Bỗng, có người vỗ vỗ sau lưng Hoài Thương làm cậu giật mình buông anh ra. Đó là cô nhân viên quán net. Cô bất mãn nhắc nhở:
- Hai cậu làm ơn giữ ý tứ nơi công cộng một chút. Nếu muốn thì bên kia đường có khách sạn.
Bấy giờ thì Hoài Thương mới nhận ra một số người khác trong tiệm đang trố mắt nhìn mình. Cậu xấu hổ đến mức muốn chui ngay xuống lòng đất và biến mất khỏi tầm nhìn của tất cả. Trái với tâm tình xoắn xuýt của Hoài Thương, Dạ Linh chỉ bật cười giòn giã. Anh đứng dậy xin lỗi cô nhân viên với thái độ hết sức chân thành, đến nỗi cô thấy mình đã nói hơi quá.
Sau khi cô nhân viên rời đi, Dạ Linh buộc gọn lại mái tóc đen dài của mình, đứng chống tay vào vách ngăn giữa hai máy tính, nhướn mày:
- Cậu sắp xong chưa? Mặc dù tạm thời cứu được mặt mày nhưng có vẻ mọi người còn phiền chúng ta dữ lắm.
Hoài Thương đảo mắt lướt qua những người mà Dạ Linh ý chỉ. Họ lén lút nhìn về phía anh với đôi mắt tò mò, ham muốn và ngượng ngùng, cái cảm giác mà cậu biết quá rõ. Cậu định nói với anh rằng không phải họ thấy phiền đâu, mà là muốn ngắm và tiếp cận anh đấy, nhưng lại thôi. Cậu không định tự tay kiếm thêm đối thủ cho mình.
Theo sự thúc giục của Dạ Linh, Hoài Thương nhanh chóng hoàn thành công việc. Cậu lưu tệp lại và ghé sang tiệm in. Mười lăm phút sau, trên tay Dạ Linh đã có tấm bằng điều dưỡng mới cóng và chân thật. Anh liên tục so sánh bản làm giả của mình với tấm bằng chính cống của trường đại học, không khỏi trầm trồ khen ngợi tài năng của Hoài Thương. Cậu được anh khen thì thích thú lắm, mừng rơn cả ngày.
***
Mộc Dạ Linh và Hoài Thương ngẩn ngơ đứng trước một ngôi làng nhỏ nằm giữa những vách đá dựng thẳng, mọc san sát nhau thành hình chữ U. Người ta đục những căn phòng lớn nhỏ vào bên trong núi và dựng nhà. Các phòng được che chắn bằng cửa gỗ. Yêu tinh đi qua đi lại giữa các phòng bằng những chiếc cầu treo đơn giản. Phía hai bên có cầu thang bằng gỗ đóng chắc vào vách đá, mở đường lên những tầng cao nhất. Khó có thể tin rằng cách vài chục cây số về hướng đông của thành phố Hàn Bửu hiện đại và sầm uất, vẫn tồn tại lối kiến trúc đơn sơ và mộc mạc như thế này.
Dạ Linh nhíu mày nhìn địa chỉ trên tờ tuyển dụng nhân viên điều dưỡng. Sau nhiều lần xác nhận, anh mới chắc chắn rằng mình đã đến đúng chỗ: căn cứ của Hội thợ săn Ba Mười. Dạ Linh ngẩng đầu nhìn một số yêu tinh tò mò cúi đầu nhìn mình, lớn tiếng hỏi:
- Ở đây tuyển dụng nhân viên điều dưỡng đúng không? Tôi phải làm gì...
Dạ Linh chưa kịp nói hết câu thì từ trên vách đá, một yêu tinh dang rộng đôi cánh chim ưng trên lưng, vun vút bay xuống. Gió lốc cuốn bụi mịt mù một vùng. Tiếng cười lanh lảnh của yêu tinh này vang lên khiến không khí trở nên sinh động hơn hẳn.
- Chào hai anh, tôi gọi đúng với nhân xưng của mọi người chứ? Tôi là Huỳnh Trang, hai người cứ gọi tôi như vậy. Tôi là hội phó hội thợ săn Ba Mười. Chính tôi tuyển các anh đấy.
Dạ Linh hứng khởi nhìn một phen từ đầu đến chân Huỳnh Trang. Trang mặc crop top màu tím và váy ngắn bằng da màu đen, đùi xỏ tất lưới, chân mang boot ngắn cổ đế cao hầm hố. Đầu Trang cột hai chùm tóc nhuộm tím nơi đuôi. Trông Trang hào sảng và năng động. Trang bá vai Dạ Linh và Hoài Thương, dẫn hai người lên lầu đến phòng họp chung để gặp hội trưởng.
Trong phòng là một bàn tròn lớn bằng gỗ với khoảng hai mươi ghế đẩu để xung quanh. Ngồi giữa là một yêu tinh hổ. Khác với các yêu tinh có hình dạng nửa người nửa thú khác, bộ lông vàng sọc đen mọc khắp toàn bộ cơ thể gã. Gã không chỉ có tai và đuôi, mà có cả một cái đầu hổ toàn vẹn. Khi gã đứng thẳng, các cơ bắp cuồn cuộn phồng lên khiến gã to lớn và đáng sợ như một con quái vật. Thấy Huỳnh Trang dẫn Dạ Linh và Hoài Thương đến, gã dí sát vào mặt hai người, nhe hàm răng sắt ngọn ra và đanh giọng hỏi:
- Hai người đến ứng cử làm điều dưỡng? Có kinh nghiệm bao nhiêu năm rồi? Có chịu cực khổ được không? Có sẵn sàng một mình nuôi dưỡng hơn chục người được không?
Hoài Thương rùng mình trước khí thế áp đảo của Quắc. Chỉ là phỏng vấn xin việc thôi mà cậu có cảm tưởng mình đang bị tra hỏi và chỉ cần sơ sẩy một chút thì sẽ bị gã ta nhai đầu. Đứng bên cạnh, Dạ Linh mỉm cười thân thiện, không chớp mắt nói dối:
- Được ba năm rồi. Khổ sở như thế nào cũng chúng tôi cũng chịu được, anh không phải lo.
Nói rồi, anh huých vào tay Hoài Thương, nhắc nhở cậu khoe ra tấm bằng đại học của mình. Hoài Thương vội vàng đưa giấy cho Huỳnh Trang:
- Đây, cô xem thử...
- Không phải cô. Đã bảo cứ gọi là Trang! - Huỳnh Tranh bỗng nhiên lớn tiếng làm Hoài Thương giật bắn người.
- Nhưng mà...
Như đoán được sự ngập ngừng trong ánh mắt liếc lên liếc xuống ngoại hình mình của Hoài Thương, Huỳnh Trang mỉm cười áp sát mặt vào cậu, búng một phát vào mũi:
- Tôi là người phi nhị nguyên giới. Không phải nam, cũng không phải nữ. Tôi biết cậu không cố ý, nhưng lần tới cứ gọi tôi là Trang, hiểu chưa?
Cái búng vừa rồi nhìn như nhẹ nhàng, nhưng đau đến mức Hoài Thương có ảo giác mũi mình đã bị búng gãy. Cậu ôm mũi lùi về sau mấy bước và gật đầu lia lịa.
Huỳnh Trang nhận lấy tấm bằng, đưa cho Quắc cùng xem. Mày gã nhíu chặt lại ra vẻ rất khó chịu làm Hoài Thương nơm nớp lo sợ trò lừa đảo của cả hai sắp bị lật tẩy đến nơi. Cậu không biết rằng hai người thủ thỉ nhỏ giọng với nhau:
- Nó viết cái gì vậy? Anh đâu có biết chữ. - Quắc nói.
- Là bằng đại học chuyên ngành điều dưỡng. Em không biết cái này có giá trị như thế nào nhưng nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp. - Huỳnh Trang đáp lời.
Quắc mất thiện cảm nhìn Hoài Thương đang đổ mồ hôi hột lo lắng, rồi liếc sang Dạ Linh vẫn mỉm cười tự tin và nhân hậu, thầm nghĩ trông anh có vẻ là người đáng tin cậy. Gã hỏi lại:
- Hai cậu phải đi chung sao?
- Đúng thế. Cậu ta là trợ lý của tôi. - Dạ Linh trả lời.
- Vậy nhận đi.
Quắc cuối cùng gật đầu, thu mình lại và đứng khoanh tay nhìn Dạ Linh ký hợp đồng. Anh đã có công việc mới ở thành phố Hàn Bửu một cách nhẹ nhàng và xuôi buồm thuận gió như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com