Chương 34: Trước khi xuất chiến (2)
Khi Hội Ba Mười chuẩn bị xuất chiến, thì Kim Đan quyết định đến trước mặt Quắc và đề nghị giúp một tay. Huỳnh Trang buồn bực khoanh tay nói:
- Không ai cho không ai cái gì. Chúng tôi không muốn mang nợ bọn pháp sư đâu.
- Không. - Kim Đan ngừng một chút khi nhớ đến Dạ Linh và những điều mình được gợi nhắc. Mặc cảm tội lỗi và nỗi đau buồn lại giằng xé trong lòng. - Tôi chỉ giúp với tư cách một người bình thường thấy chuyện cần tương trợ.
Kim Đan điềm tĩnh trả lời khi nhìn thẳng vào mắt Huỳnh Trang. Trang còn định phản bác nhưng bị sự chân thành và kiên quyết của hắn làm nghẹn họng. Quắc giơ một tay lên ngăn Trang nói thêm điều gì và gật đầu đồng ý bổ sung Kim Đan vào lực lượng. Càng đông thì càng có lợi trước một đối thủ nặng ký và quỷ quyệt như Nhã Thy. Được đến sự cho phép, Kim Đan lại hỏi tiếp về chuyện của Dạ Linh:
- Vậy Dạ Linh cũng tham gia chiến đấu hay sao? Tôi sợ rằng anh ta không đủ sức, mất nhiều hơn được.
- Mộc Dạ Linh sẽ ở lại trông coi căn cứ một mình. - Quắc đáp. - Hoài Thương cũng nói y hệt cậu vậy.
Kim Đan nhẹ thở ra như trút được gánh nặng lớn. Hắn toang đi tìm Dạ Linh, thì nhanh chóng nhìn thấy Hoài Thương và Hồng Hồ quấn quýt bên cạnh chăm sóc cho anh. Nắm tay hắn siết chặt như cũng đồng thời bóp nghẹt trái tim. Đau đớn rả rích không ngừng. Hắn cúi đầu và thu mình lại vào một góc tường, nghĩ bụng rằng mình nên tránh anh thật xa, nhưng nỗi khao khát và nhung nhớ cuộn xoáy nơi đáy lòng không cho phép hắn rời đi một bước nào. Hắn nhiều lần tự nhủ như vậy là đủ, được ngắm nhìn anh đã là may mắn, nhưng tận nơi hoen ố của trái tim, hắn vẫn mong mỏi chạm đến càng nhiều. Chính sự mâu thuẫn không yên ấy cũng làm hắn đau khổ. Hắn nhìn anh mỉm cười dịu dàng, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt rung động. Anh ôm Hoài Thương và hôn lên trán động viên, rồi xoa đầu Hồng Hồ. Dáng vẻ yêu kiều và ấm áp ấy như liều thuốc chữa khỏi những vết nứt rạn và mục rữa trong lòng Kim Đan.
Dường như cảm thấy được tầm mắt quá mức nóng rực của hắn, Mộc Dạ Linh đến bên Kim Đan, bình tĩnh nhìn khuôn mặt sốt sắng và kinh ngạc của hắn. Kim Đan suýt chút nữa bỏ chạy vì sợ hãi, nhưng hai chân đã nhanh chóng mềm nhũn. Hắn dợm quỳ xuống bên anh, thì Dạ Linh đã đỡ hắn đứng thẳng dậy. Anh không xua đuổi hay buông lời cay độc nữa, mà chỉ đạm nhiên nhắc nhở:
- Kim Đan, cậu nên nhớ mình là một pháp sư có trách nhiệm và bổn phận bảo vệ xã hội loài người. Cậu quỵ lụy bám theo tôi mà bỏ bê công việc của mình như thế này còn ra thể thống gì? Tôi có nuôi dạy một đứa vô dụng vậy không?
- Dạ thầy, không có. Là con sai rồi. Con xin lỗi.
Kim Đan cúi gằm mặt và mím môi, người run bần bật. Cứ như thể hắn đã hóa thành thằng nhóc tám tuổi năm nào, ngoan ngoãn lắng nghe anh dạy dỗ cho nên người. Dạ Linh khoanh tay nhìn hắn một lúc lâu. Anh không có ý định ban phát tình thương cho tất cả mọi người, nhưng nếu như Kim Đan có thể thoát khỏi chấp niệm với anh, thì hắn sẽ tìm thấy hạnh phúc và an yên trong tâm hồn. Sau cùng thì, chính anh đã nuôi hắn suốt mười năm và dọn đường cho hắn vào Trường Thiên. Anh trải thảm cho tương lai hắn. Đáng lẽ hắn phải tiếp tục sống đĩnh đạc và sung sướng như anh mong đợi, chứ không phải vật vã vì tình như thế này. Dạ Linh thở dài:
- Mộc Kim Đan, nói cho ta nghe, ngày đó tại sao con không muốn trở về nhà nữa?
Đứa trẻ mới lớn nổi loạn muốn bỏ nhà đi, để rồi bây giờ khi đã trưởng thành thì ngoan cố theo đuổi anh đến cùng trời cuối đất. Dạ Linh tự hỏi rằng liệu đó có phải chỉ là sự hối hận không buông được của hắn. Cảm xúc hối hận phần lớn đến từ sự dang dở. Bởi vì không hoàn thành, bởi vì không thể thực hiện, không thể thay đổi nên mới hối hận. Anh thầm nghĩ, có lẽ cuộc điện thoại cuối cùng ấy đã ám ảnh Kim Đan mãi. Nếu hắn có cơ hội giải bày thì có lẽ sẽ buông được khúc mắc này.
Khoảnh khắc Kim Đan nghe được đầy đủ họ tên và một chữ "con" phát ra từ miệng Dạ Linh, tín hiệu não hắn đã ngừng mất vài giây vì quá đỗi vui sướng. Hắn vui đến nỗi cả người lâng lâng và chao đảo như say rượu, vui đến nỗi si mê nghĩ rằng khổ sở mười năm qua hoàn toàn xứng đáng. Nếu như ngay lúc này anh bảo hắn nhảy vào vạc dầu sôi, chắc hắn cũng không cần đắn đo một phút giây nào. Tình yêu cuồn cuộn căng phồng trong tim, trướng phình đến mức đau đớn. Cứ như thể hắn bị đánh tan nát thành vô số mảnh vỡ, rồi nhanh chóng nối liền lại thành một bản thân hoàn thiện hơn. Hắn nổi cả da gà. Mỗi tế bào đều gào thét ham muốn mãnh liệt như sắp bùng nổ. Tựa núi lửa ngủ đông lần nữa ùng ục phun trào, tựa biển sâu yên bình ào ào nổi sóng. Hắn nắm chặt ngực áo, ngơ ngác chặn lại trái tim đang chực nhảy xổ ra ngoài để chạy đến bên anh. Hơi thở trở nên gấp gáp. Mặt hắn càng cúi gằm để che giấu gò má ửng đỏ. Có lẽ Dạ Linh chưa từng dạy hư Kim Đan, mà bản chất hắn đã điên cuồng như vậy.
Mất một lúc phiêu bồng nơi cực lạc để Kim Đan nhận ra anh vừa hỏi mình điều gì. Tâm trạng bay bổng phút chốc rơi oạch xuống hố sâu. Hắn hoảng hốt nhìn vào mắt anh:
- Con chưa từng muốn như vậy. Con chỉ nhất thời giận dỗi mới bỏ nhà ra đi. Thầy... tha lỗi cho con được không...
Càng nói, giọng Kim Đan càng yếu ớt. Mất đi vẻ nghiêm trang của một pháp sư oai vệ, hắn bật khóc như một đứa trẻ khi Dạ Linh thở dài thườn thượt và xoa đầu hắn. Nước mắt cuốn trôi mọi oan khuất, chỉ để lại mảnh chân tâm sạch sẽ và thuần khiết. Cái tên Mộc Dạ Linh khắc vào da thịt và xương cốt, theo hắn mà trưởng thành. Kim Đan vội vàng lau nước mắt để trông không quá chật vật, sợ mọi người xung quanh đánh giá anh khi dễ hắn. Răng cắn chặt. Hắn cố nuốt nghẹn nỗi xúc động vỡ òa mặc cho cơ thể run bần bật đến rã rời.
Chứng kiến hắn như vậy, Dạ Linh nhận ra mình có ảnh hưởng mạnh mẽ đến Kim Đan nhiều đến mức nào. Anh là hạnh phúc, và cũng là nỗi dằn vặt vĩnh cửu của hắn. Một chấp niệm dai dẳng đã khảm nạm vào linh hồn. Anh thầm lắc đầu thương hại cho số phận của Kim Đan, lẩm bẩm:
- Đáng lẽ con đã có thể sống sung sướng và thành công hơn rất nhiều nếu không gặp phải ta.
Khi Kim Đan trắng bệch mặt định phản bác điều gì, Dạ Linh chỉ mỉm cười đặt tay lên môi ngăn không cho hắn nói nữa. Anh nhẹ nhàng gật đầu:
- Ta hiểu.
Tuy giận, nhưng Dạ Linh vẫn không nghĩ Kim Đan dám bỏ nhà đi luôn. Anh hiểu tính đứa trẻ mình nuôi từ bé chứ. Hắn không đủ can đam ấy, thậm chí còn ỷ lại vào anh rất nhiều. Cái đặc điểm này... giống với một người nào đó mà anh không nhớ rõ. Tự nhiên ý nghĩ này dấy lên, rồi nhanh chóng tan biến như chưa từng tồn tại.
***
Hội Ba Mười chuẩn bị cho cuộc chiến nhanh chóng và gọn gàng. Trước khi xuất phát, Quắc đã đứng trước cả hội, đọc một bài hịch ngắn để củng cố tinh thần mọi người. Giọng gã oang oang, khúc chiết và rõ ràng, chấn động vào tim người nghe. Dạ Linh nhìn thấy sự tin tưởng và tôn trọng tuyệt đối trong ánh mắt của các thành viên. Hơn ai hết, bọn họ biết gã không chỉ giỏi nói.
Mộc Dạ Linh vẫy tay chào Hoài Thương, Hồng Hồ và Kim Đan. Hồng Hồ đứng lại nhìn anh lâu hơn, đôi mắt ánh nỗi quyến luyến. Cậu lấy ra một bông hoa năm cánh trắng muốt, cẩn thận đặt nó lên tay anh. Dạ Linh tò mò nhìn bông hoa cục cựa chuyển động như có linh hồn. Từ đài hoa, vài dây leo tí hon lan rộng, quấn quanh khắp bàn tay anh. Dạ Linh phụt cười, hài hước nói:
- Tín vật đính ước sao? Đừng lo lắng quá. Đây không phải là chiến tranh. Các cậu sẽ lành lặn trở về.
Hồng Hồ lắc đầu. Dây leo quấn quýt cọ xát cổ chân Dạ Linh như làm nũng, bịn rịn không rời. Đôi mắt đen láy đã bớt đi vẻ u ám, mà lấp lánh những nỗi niềm chờ mong không nói thành lời. Dạ Linh hài lòng cảm nhận vị hạnh phúc nhợt nhạt tỏa ra, bèn đẩy Hồng Hồ nhanh chóng rời đi trước khi Huỳnh Trang bắt đầu phàn nàn vì thói lề mề của cậu.
Còn một mình ở lại căn cứ, Dạ Linh mệt mỏi nằm phịch xuống ghế đá dưới một góc cây cao lớn tỏa bóng râm mát rười rượi. Phải liên tục đối phó với nhiều người làm cả thân xác và tâm trí anh đều kiệt sức. Ít ra bọn họ đều hạnh phúc nên anh phần nào được no bụng. Chim chóc liệng cành và hót líu lo mang đến cảm giác bình yên như thể không hề có một cuộc đánh nhau dữ dội và có lẽ sẽ phải đổ máu chỉ cách đây vài chục cây số. Dạ Linh gối đầu tên tay, giương mắt nhìn tán lá xào xạc đung đưa trong gió, mông lung tự hỏi cảm giác hạnh phúc là như thế nào. Nó có vị ngọt ngào và ngon lành khó cưỡng, nhưng anh chưa bao giờ thực sự được cảm nhận nó. Nhìn cách ba người bọn họ và cả U Nguyên hưởng thụ cảm xúc ấy thì nó hẳn là dễ chịu lắm. Anh đặt tay lên tim mình. Nơi này vẫn đập bình thường, nhưng sao anh thấy nó trống rỗng kỳ lạ, giống như là đã bị thứ gì đó đục khoét hoặc đánh cắp.
Nhân lúc không có ai, anh bèn gọi U Nguyên đến để hỏi chuyện.
- U Nguyên, em có ở đây không?
Không có tiếng đáp lại. Thật bất thường. U Nguyên luôn xuất hiện bất cứ khi nào Dạ Linh cần, mà nay hoàn toàn biến mất. Anh bỗng nhớ lại việc U Nguyên từng nói rằng y bị vướng bận bởi cõi âm, tò mò không biết đó là chuyện nghiêm trọng như thế nào để y phải đầu tắt mặt tối như thế. Phải biết rằng U Nguyên đã cai quản cõi âm hàng nghìn năm rồi.
Trong lúc Dạ Linh đang đăm chiêu và lim dim mi mắt, thì từ xa, một con quái vật hình người cao lớn với thân hình cơ bắp và mục rữa, miệng lởm chởm răng nhọn hoắt, mắt trắng đục quái dị đang đờ đẫn bò đến.
***
Đôi lời: không ngờ bẵng 1 cái là gần 2 tuần chưa đăng chương luôn. Dạo này bận quá, chắc chỉ đăng được vào cuối tuần như thế này, xin lỗi các bạn đợi truyện nhé :(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com