Chương 3: Cung đường dẫn tới những vì sao - 1
Có một cách để tận dụng tối đa cuộc sống, đó là hãy xem nó như một cuộc phiêu lưu.
Đã từng có một bậc danh nhân đưa ra quan niệm về hành trình cuộc đời như thế.
Mỗi con người là một cá thể độc lập với các đặc điểm tâm lý, nhân cách cùng vô vàn yếu tố đa dạng, do đó mà sự tác động của mỗi cá thể ấy vào thế giới khách quan nhằm kiến tạo cuộc sống của bản thân vì lẽ ấy đồng thời không giống nhau.
Tuy nhiên, việc tận dụng cuộc sống một cách ít tối thiểu nhất luôn là một lựa chọn được đặt vào tầm ngắm. Nhìn nhận chúng như một cuộc phiêu lưu, nghe thật khôi hài và thú vị làm sao. Ấy vậy mà lại trở thành một giải pháp cơ đấy.
Hẳn là những người cầu khiến một cuộc đời tẻ nhạt và trầm lặng sẽ không thích điều này, vì cụm từ "phiêu lưu" mang lại sức nóng nhiệt huyết luôn trong trạng thái sự bốc cháy được duy trì mạnh mẽ đến khôn lường chăng?
Có lẽ là không.
Việc tận dụng cuộc sống dưới lăng kính phiêu lưu, nếu con người bỏ qua góc độ xem xét như vừa đề cập thì không cần bàn tới. Tất nhiên, việc xem cuộc sống như một cuộc phiêu lưu không nhất thiết phải bó buộc trong lựa chọn tận dụng cuộc sống. Có điều, ý nghĩa của sự phiêu lưu dưới góc độ tận dụng mà bất kỳ đối tượng nào tác động lên cuộc đời họ lại mang tính chủ thể cao ngất ngưởng.
Có người nhìn nhận sự phiêu lưu là một thú vui giải trí, do đó tận dụng tối đa cuộc sống gần như là tương đương với việc lấp đầy những niềm vui hay kích thích giật gân, hoặc xa hơn là vượt ra khỏi vùng an toàn của bản thân. Khoái cảm từ ấy dâng trào qua từng chặng của cuộc đời, tựa như một con đường nhiều cực trị tung hoành trên đồ thị vậy.
Mặt khác, cũng sẽ có người dàn trải sự phiêu lưu ấy xuống mặt gương phẳng lặng. Cô độc, nhạt nhẽo và thẳng tắp một cách dị thường, thậm chí là khác biệt so với quy luật chung của thế giới khách quan, song chỉ cần họ nhận định điều đó vẫn là một thú vui đáng để cảm nhận và trải nghiệm, thì như vậy là đủ.
Và sự dàn trải phẳng lặng đối với từng chặng đường trên hành trình của cuộc đời ấy, chính là điều mà Igor Petrovich Vorobyov hướng đến.
"Nhân dân Leograd anh hùng, một khi đã uống là không biết đến say!
Tươi đẹp vô cùng, chính là đất mẹ Prus' quang vinh vĩ đại này!"
Vừa khởi động xe, một khúc hát ngợi ca tình ái quốc của đài truyền hình địa phương ngẫu nhiên vang lên. Giai điệu đầy khí thế và hào hùng từ đài phát thanh cứ như vậy mà du dương khắp cabin, triệt tiêu một phần tiếng động cơ hầm hố của KAMAZ đang thống trị con đường quốc lộ Đông - Tây dẫn tới các quận ngoại thành phía Tây Krushtopol.
Igor vẫn chưa hoàn hồn. Cậu không kịp nghĩ ngợi thấu đáo đã bị ông bác kia tóm cổ lôi lên xe. Định thần được một lúc, Igor mới chợt nhận ra rằng lão tài xế cho quá giang một đoạn khá xa mất rồi.
"Cảm ơn bác vì đã cho tôi đi nhờ"
Vừa gãi đầu trong vô thức, Igor vừa miễn cưỡng quay về phía bác tài ở kế bên. Ông lão đang hòa mình theo điệu nhạc và lẩm nhẩm lời bài hát trước vô lăng. Khi thấy cậu trai mặc quân phục ngồi kế mở lời, ông liền vặn nhỏ âm lượng loa đài ngay tắp lự.
"Đừng cả nể. Ngày hôm nay, ta và cậu là những vị vua mới trỗi dậy thống trị mọi cung đường của cái thành phố này. Cần tới đâu thì hãy đánh tiếng với ta một câu"
Lão tài xế khẳng định chắc nịch.
"Ô, nãy giờ cao hứng quá nên ta quên xừ vụ tên tuổi. Cậu là ai và đến từ đâu thế, chàng trai trẻ?"
"Tên tôi là Igor. Igor Petrovich Vorobyov. Trước đây tôi từng là quân nhân tại ngũ phục vụ ở Dmitrivosk, sau đó chuyển về Saint Petersburg từ hồi đầu năm"
"Dmitrivosk à? Ta có nhiều cạ cứng ở đó lắm đấy. Hầu hết toàn mấy tay lái được thuê chuyên chở hàng hóa viện trợ tới các khu vực nơi chiến sự diễn ra thôi. Hễ tới mỗi dịp Vệ Quốc, bọn ta thường gặp mặt và tổ chức đua xe tải ở đó. Đáng buồn là đã hơn bốn năm trôi qua rồi mà vẫn chưa có cơ hội tụ tập, âu cũng vì tình hình chiến sự ở đó ngày một phức tạp"
Nằm ở phía nam vùng Liên Bang Đông Ural, Dmitrovsk hiện vẫn đang là điểm nóng diễn ra các cuộc giao tranh ác liệt với các phiến quân ly khai. Tình hình chiến sự đã leo thang tại đây từ cách đây bốn năm trước, và chỉ mới gần đây mới bắt đầu có dấu hiệu hạ nhiệt. Ưu thế hiện đang nghiêng về phe địch với hơn một nửa diện tích nước cộng hòa Qazakstan thuộc Prus' bị chiếm đóng. Trước khi thỏa thuận ngừng bắn tại khu vực này được ký kết, Igor đã sớm bị điều chuyển về thủ đô Saint Petersburg. Cậu về đó lưu trú một thời gian trước khi nhận lệnh chuyển công tác đến Krushtopol.
"Hân hạnh được làm quen. Tên ta là Zakhar. Zakhar Fyodorovich Fedchenkov. Nếu có dịp quay trở lại đó, hãy tìm tới mấy tay đồng nghiệp của ta đang làm việc ở nhà máy sản xuất vũ khí và gửi lời chào hỏi tới họ giùm ta luôn nhé. Chỉ việc nhắc tới tên kèm địa danh là bọn họ sẽ nhận ra ngay thôi, bởi ta sinh ra và lớn lên ở Cộng hòa Qazakstan mà. Khà khà khà!"
"Tôi sẽ ghi nhớ điều đó", Igor ậm ừ cho qua.
Thật khó để tưởng tượng tới việc quay trở lại Dmitrivosk, bởi lẽ Igor hoàn toàn không có bất kỳ kí ức nào tốt đẹp trong thời gian sinh sống và làm việc ở đó. Để đáp lại lão tài xế tên Zakhar, Igor chỉ đành ậm ừ đồng ý cho qua chuyện.
"Cậu đang vội à?"
"...Vì cớ gì mà bác lại nghĩ vậy?"
Igor chau mày nhìn đối phương. Ông nhún vai, đại khái thể hiện rằng câu hỏi vừa rồi chỉ là suy đoán xuất phát từ suy đoán cá nhân.
"Chẳng có gì. Trong lúc ta nói chuyện thì cậu trông căng thẳng thấy rõ. Ô! Hay là do lão già này nhiều chuyện quá chăng? Hay tại chủ đề bàn luận đối với cậu thiếu hấp dẫn"
"Không hẳn. Có lẽ do tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Vả lại, sáng nay tôi còn chưa bỏ bụng bất cứ thứ gì".
"Vậy à? Ta cứ ngỡ cậu là cái kiểu đàn ông dồi dào năng lượng, không biết đến mệt mỏi là gì. Ý ta là, cái cơ thể vạm vỡ này ấy".
Vừa nói, Zakhar vừa vỗ vào ngực Igor vài ba cái bằng mu bàn tay trái trong khi tay còn lại nắm vô lăng.
"Cứng cáp, đồ sộ, hệt như một khối bê tông vậy. Hẳn là việc huấn luyện trong môi trường quân đội vô cùng khắc nghiệt"
"Con người mà, trên đời này làm gì có sinh vật nào không biết đến mệt mỏi, kiệt quệ"
"Ha! Ấy thế mà lại có một thứ quái đản như vậy tồn tại trên đời đấy, cậu trai à"
Nói đên đây, nét mặt của bác tài xế dần trở nên u ám.
"Cậu thấy đấy, thời gian gần đây lũ khốn đen đúa quái thai đó lộng hành khủng khiếp. Cuộc chiến chống lại đám phiến quân đang bao vây ở chiến trường phía Đông Nam cũng khốc liệt không kém, cứ đà này sớm muộn gì thì không chỉ mỗi nước Prus' mà cả thế giới cũng dần đi tới bờ vực diệt vong mất..."
Chứng kiến bác tài xế già từ lúc chiếc xe KAMAZ bắt đầu lăn bánh trên con đường quốc lộ trống vắng tiến về thành phố cho tới giờ vẫn luôn miệng rôm rả, hào hứng trò chuyện bỗng thay đổi tâm trạng, sự bất an dần dà hiện lên trong tâm trí Igor. Bởi lẽ, cậu cảm nhận được sự căm phẫn tột độ đang dồn nén qua cặp mày nhăn nheo cùng đôi mắt trợn trừng hướng về phía trước.
Tiếng thở của bác tài già cũng trở nên thô lỗ theo nét mặt. Hệt như tiếng phì phò của một con trâu mộng với cặp sừng nhọn hoắt, hùng hổ chĩa về phía kẻ thù vậy.
Phẫn nộ thôi là chưa đủ. Có lẽ nó còn chất chứa nhiều hơn thế. Oán hận, khinh miệt và ghê tởm đến tột cùng.
Đối tượng mà Zakhar vừa nhắc đến và làm cho ông vô thức bày ra bản mặt khó coi đến vậy, hẳn Igor cũng đã thấu.
"Xin lỗi, chúng ta nên tránh nhắc tới nó. Thực sự không đáng để ta nhọc sức mà phẫn uất".
Sau khi tiết chế mớ cảm xúc hỗn độn, Zakhar quay trở lại là một ông bác hào sảng lúc đầu. Ông ngẫm lại, và thấy lối hành xử có phần thô lỗ với người mới gặp lần đầu, chỉ đành quơ tay vỗ nhẹ vào vai vị khách quá giang ngồi kế nhằm trấn an cậu.
"Vậy là hiện giờ cậu không vội. Ta đề xuất ghé vào khu vực rìa thành phố trước, tìm một chỗ để thưởng thức bữa sáng và bàn về nơi mà cậu sẽ đến. Có một nơi mà ta muốn giới thiệu với khách phương xa mỗi khi họ đến với thành phố này. Cậu thấy được không?"
"Tôi ổn, hãy làm theo ý bác đi"
Để tới các quận trung tâm Krushtopol từ bến xe phía Tây nằm ở khu vực ngoại ô thành phố này sẽ mất khoảng một tiếng trên xe hơi khi men dọc theo đại lộ Đông Tây.
Quang cảnh khu vực ngoại ô trên đoạn đường này thật ảm đạm. Hai bên đường quốc lộ mà chiếc KAMAZ đi ngang qua không tồn tại bất cứ khu đô thị nào có người sinh sống. Bên ngoài cửa sổ xe, đôi khi lại có một vài toà nhà đổ nát ở phía xa xa nằm co cụm nhau lọt vào tầm mắt Igor. Chúng bơ vơ giữa đồng cỏ vàng héo úa trải dài đến bất tận, dưới cái bầu không khí mịt mù bụi bặm đan xen những tia nắng yếu ớt, chống chọi lại với từng cơn gió hanh thổi từ sa mạc Urumsi xa xôi từ phía Đông Nam vào đất liền.
Thật cô độc và sầu thảm làm sao. Tựa như chính hình bóng Igor của những tháng ngày trước kia vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com