Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34: Pháp sư tuyến sau - 3

Những người đến sau tuần tự lấy thức ăn từ quầy và ngồi vào bàn cùng nhóm Đội trưởng Pyotr. Konstantin và Lyudmila vẫn không thèm nhìn mặt nhau. Ngoại trừ Igor, mọi người trong nhóm vẫn tiếp tục ăn uống và tán ngẫu như thể xung đột giữa hai người đó là chuyện thường nhật.

"Hai người họ là vậy đấy"

Viktor ngồi kế bên hớn hở thầm thì vào tai Igor.

"Họ chẳng khác nào một cặp vợ chồng già nua. Những người bền bỉ nhẫn nhục với chính cuộc hôn nhân kéo dài nửa thế kỷ của mình. Anh cứ chờ mà xem, đến sáng mai thể nào họ cũng chóng nguôi giận"

"Vitya, bớt mồm mép giùm anh mày đi"

Konstantin ở kế bên nghe thấy liền nhỏ giọng nạt nộ Viktor. Lạ kì thay, cậu ta còn chẳng buồn phủ nhận những điều Viktor vừa nói.

"Đây chắc hẳn là đồng chí Igor Petrovich nổi tiếng mà Đội trưởng nhắc tới"

Người lính còn lại trong nhóm bốn người chờ Vasilisa và Lyudmila hộ tống Igor về đơn vị mới bắt đầu màn chào hỏi. Cậu nhổm người lên khỏi ghế ngồi và chìa tay về phía Igor, bỏ qua động tác chào của quân đội.

"Thiếu uý Svetoslav Pavelovich Koshechkin. Hân hạnh chào đón anh về đội chúng tôi"

"Trung uý Igor Petrovich Vorobyov từ Lữ đoàn Saint Petersburg. Tôi mong quá trình hợp tác và hoạt động cùng cậu và mọi người trong đơn vị sẽ diễn ra suôn sẻ"

Igor thận trọng bắt tay Svetoslav. Cậu thầm đưa mắt dò xét bề ngoài cậu ta, từ trên xuống dưới không sót chi tiết nào.

Một thanh niên mảnh mai với vóc người rắn chắc. Tóc đen. Mắt bạc, đuôi mắt nhọn. Da ngăm nhẹ. Thái độ cởi mở, xen thêm khí chất cứng cỏi trong từng cử chỉ. Và hơn cả, thật may là lòng bàn tay Svetoslav không đột ngột bốc hoả như cấp trên của cậu ta. Khi Svetoslav chủ động đưa tay trước mặt Igor, cậu cứ ngỡ người đàn ông này định ra vẻ thị uy năng lực ma pháp với cậu theo cách mà Đội trưởng Pyotr đã làm, song điều đó đã không xảy ra. Svetoslav chỉ là một sỹ quan thường nhân, tương tự Konstantin và phần còn lại của lực lượng biên chế quân đội.

"Chờ đã nào"

Lyudmila bất ngờ lên tiếng lần đầu sau trận cãi vã với Konstantin. Cô nàng tư lự nói, mặt hơi ngoảnh về phía Đội trưởng Pyotr.

"Petya, anh nói đây không phải lần đầu tiên anh gặp Igorushka. Hai người quen biết nhau từ trước à?"

"Ồ, phải"

Trước thắc mắc của đồng đội, cốc trà lạnh mà Pyotr đang nhấm nháp trên tay từ tốn đáp xuống tấm mặt bàn bong tróc:

"Chúng ta nên bắt đầu kể từ đâu đây, Vitya?"

"Dạ?"

Ngồi ở phía đối diện Đội trưởng Pyotr, Viktor trong tư thế tay thoăn thoắt đưa từng thìa thức ăn lên miệng chợt ngưng lại. Hai mắt cậu nhóc trợn ngược. Khoé môi méo xệch. Biểu cảm hoang mang tột độ hiện rõ trên gương mặt non nớt.

"Trước khi đội ta về đến đơn vị, nếu anh nhớ không nhầm thì chính miệng nhóc đã bảo có chuyện muốn nói với bọn anh".

"Ồ...", Viktor ngập ngừng. Ánh mắt khẩn khoản của cậu nhóc chĩa về phía Igor.

Về phía Igor, ngay lúc cậu bắt gặp tín hiệu của Viktor, đôi vai cậu liền buông thõng xuống. Cậu thấy thằng nhóc này thật quá đỗi phiền phức. Vả lại, Igor và những người ngồi ở đây sẽ cùng hoạt động cùng đơn vị trong một thời gian dài; do đó, việc che giấu mâu thuẫn hay hiểu lầm giữa những người trong đội càng không nên được khuyến khích.

"Viktor. Anh không biết vì sao cậu lại do dự mỗi khi nhắc đến cuộc xung đột giữa hai ta trên phố Orkhov, song nếu cậu không thể thuật lại thì cứ việc giao vai trò đó cho anh".

Nghe vậy, mặt Viktor đanh lại. Cậu nhóc nhíu mày đầy khổ sở, sau đó vô thức buông ra một hơi thở dài đầy bất lực rồi quyết định: "Được rồi. Để em nói thì vẫn hơn".

Câu nói đó của Viktor khiến những người còn lại trong nhóm ngoài cậu nhóc và Igor trong chốc lát đều bật nảy một dấu chấm hỏi to tướng ngay trên đầu. Họ nhìn hai người với biểu cảm hoài nghi tột độ.

Vậy là Viktor kể lại tất tần tật về những sự kiện đã diễn ra trong lần đầu gặp Igor. Về cuộc đụng độ bất đắc dĩ giữa hai người trên phố Orkhov. Về đứa bé gái tên Katerina. Về thứ ma vật lắm lời mà Viktor đã truy lùng và ra tay kết liễu. Về vết thương ẩn sau lưng áo Igor. Về việc hai người đến một quán bar tên Bloody Flag trên phố Imyarek, quận Dorgomsky. Và cả việc đội Pyotr đã cho Igor quá giang một đoạn đường đến Tổng bộ Quân khu 5 ở quận trung tâm Andropovsky. Qua giọng kể của Viktor, câu chuyện kéo dài trong vòng nửa tiếng kèm vài ba lời giải thích cặn kẽ ngoài lề. Mọi người ai nấy đều chăm chú lắng nghe. Họ á khẩu. Đó quả thực là một câu chuyện dài, bất chấp một thực tế rằng hàng đống chi tiết trong sự kiện Viktor vừa thuật chỉ kéo dài trong vòng vài tiếng đồng hồ của một ngày cận đông tầm thường như bao ngày khác.

Câu chuyện của Viktor đã giải đáp được thắc mắc của Vasilisa và Lyudmila về việc đội Pyotr đã trực tiếp giao thiệp với người đồng đội mới từ trước, đồng thời xoá tan nghi vấn của Đội trưởng về sự hiện diện của Viktor ở một khu vực khác nằm ngoài địa giới tuần tra của toàn đội hồi chiều.

"Này người mới, mọi chuyện đúng như những gì Viktor vừa nói ư?", Konstantin quay về phía Igor, trong khi tay chỉ về phía Viktor.

"Ờ", Igor gật đầu. "Tôi còn ngỡ là thằng nhóc đã kể với đội anh từ trước rồi cơ".

"Vì nó mà đêm nay cả đội bị cấp trên phạt dọn nhà vệ sinh", Konstantin chống khuỷu tay lên mặt bàn, càu nhàu. "Bây giờ thì tôi còn không biết nên giận nó vì tội tự tung tự tác trong lúc tuần tra hay là gây thương tích cho người khác nữa".

"Thương tích có nặng không?", một tay đội trưởng Pyotr đặt lên vai Igor. "Thay mặt toàn đội, bọn tôi thành thật mong cậu tha thứ cho những hành động xốc nổi của Viktor. Thằng bé mới nhập ngũ được hơn một năm và chưa hiểu hết những quy định trong quân đội".

"Tôi không trách Viktor", cặp mày Igor chau lại. "Tuy rằng sau một hồi nghĩ lại, tôi vẫn hơi ấm ức vì bị tấn công vô cớ. Mấy người buộc phải chịu trách nhiệm liên đới trong vụ này. Ai biết được những tình huống như thế có nguy cơ tái diễn trong tương lai hay không".

"Nhóc nghe Igor nói rồi đấy. Rõ chưa?", lòng bàn tay to bản của Konstantin nắm lấy đầu Viktor. Các ngón tay thô cứng của đàn anh dần siết chặt đầu cậu nhóc.

"Oái, em rõ rồi ạ".

Cơn đau dữ dội do vỏ não bị tác động bởi ngoại lực khiến Viktor không kìm được tiếng hét. Cậu nhóc gật đầu lia lịa cho qua chuyện, để rồi đến khi Konstantin buông tay ra mới dè dặt quay sang hỏi lại cậu ta:

"Nhưng mà rõ cái gì mới được cơ chứ?"

Bỏ qua thắc mắc của Viktor, cuộc tán ngẫu trên bàn ăn tiếp tục kéo dài thêm chừng nửa tiếng. Những người lính không ngớt lời rôm rả về từng chủng loại quái vật mà họ đã tiêu diệt trong quá trình lùng sục từng ngóc ngách trên các con phố. Về tình hình an ninh trên toàn thành phố hoặc xa hơn, toàn quốc. Và cả những câu chuyện vụn vặt bên lề về những người đồng đội thân quen tại các đơn vị khác, nếu gộp cả những lời thóa mạ cấp trên, những kẻ hay gào mồm ra đủ thứ lệnh mà họ ghét cay ghét đắng. Những chủ đề không bao giờ lỗi mốt sau giờ làm việc.

Đối với những câu chuyện như thế, Igor chỉ ậm ừ cho qua. Hễ ai đề cập đến khoảng thời gian ở đơn vị cũ, Igor đều cật lực né tránh. Thêm vào đó, cậu còn khéo léo đưa đẩy chủ đề cuộc đối thoại hướng sang người khác. Bằng cách này, Igor đã an toàn giữ đời tư cá nhân vốn được cậu chôn giấu trong chiếc hầm lăng mộ mang tên "quá khứ" thoát khỏi thảm cảnh bị khai quật bởi những người đồng đội hăm hở xung quanh.

Phút giây yên bình đầu tiên của Igor ở đơn vị mới đã trôi qua như thế.

Hai cô gái chia tay nhóm người ở bên ngoài nhà ăn. Họ đến trụ sở chỉ huy để nhận nhiệm vụ bảo an thành phố vào ban đêm, còn các chàng trai rục rịch trở về khu nhà ở dành cho nam giới. Igor bồn chồn nối gót theo sau, trong khi bốn người còn lại thong dong đi trước, đưa mắt dáo dác nhìn quanh, thỉnh thoảng lên tiếng chào thân thiện với bất cứ ai lướt ngang qua.

Từ xa về gần, ánh đèn bên lề đường lập loè trong đêm tựa hồ như những con đom đóm lửa. Bầu trời đêm trong veo, huyền diệu cách xa ánh đèn đô thị của khu trung tâm trù phú cách đó chừng mười cây số. Gió thổi đều đặn. Cây cối và bụi rậm dao động. Tiếng lá xào xạc trên mặt đất hoà lẫn âm thanh inh ỏi kì bí đặc trưng của côn trùng vào ban đêm hơn thua với tiếng bước chân của những người lính rần rần khắp đại bản doanh. Và cả tiếng rền rĩ âm ỉ nơi cuống họng của Igor khi vừa hay tin "cậu sẽ chung phòng với cái nhóm này", trích lời Đội trưởng Pyotr.

Khu nhà ở dành cho quân nhân là toà nhà có diện tích mặt sàn và chiều cao lớn nhất doanh trại với 15 tầng, trong đó bao gồm hai tầng ngầm. Bên dưới các tầng ngầm là hai phòng tắm tập thể tách biệt nam, nữ và cả một hệ thống địa đạo phức tạp thông với bãi tập quân sự cách đại bản doanh tầm hai chục mét về phía bắc. Về các tầng nổi, tầng đầu tiên gồm hội trường lớn, kho quân dụng dành cho các trường hợp khẩn cấp và hai phòng họp chiến thuật. Ba tầng kế tiếp là nơi ở dành cho nữ giới, và các tầng còn lại trên cùng là của phái nam.

Nơi ở của nhóm nằm ở hướng tây, cuối dãy tầng bảy. Căn phòng dành cho quân nhân tại đơn vị này không có gì nổi trội so với các đơn vị khác. Không gian khiêm tốn, lớn gấp đôi toa tàu xe lửa chuyên chở khách cổ kính từ thời Xô Viết Prus'. Khắp phòng bỗng trở nên sáng rực sau một hồi Svetoslav mò mẫm bằng tay trên các công tắc điện nơi mép cửa ra vào. Trên trần có gắn quạt trần kèm đèn. Khi Igor bước qua cửa, đập vào mắt cậu là hai chiếc giường đôi đặt bên tay phải và một chiếc giường đơn gắn cố định trên cao vào một góc vách tường bên trái. Bên dưới chiếc giường đó là một cái bàn gỗ thông dài cùng các ngăn tủ nhỏ. Trên một góc mặt bàn chất đầy sách. Giấy tờ và bút vương vãi. Một chiếc đèn bàn văn phòng cỡ nhỏ nép mình trong góc khuất. Một tủ đồ lớn dùng chung đặt tại cuối góc phòng hướng Đông Bắc. Thoạt nhìn thì các căn phòng ở trong toà nhà này hầu như giống nhau về bố cục. Tuy nhiên, những căn phòng ở cuối dãy được ưu ái sở hữu hai cửa sổ riêng biệt. Từ căn phòng này có thể nhìn thấy thao trường rộng lớn và những cồn cát vây quanh thông qua cửa sổ phía bắc và quang cảnh quận trung tâm Andropovsky hào nhoáng ánh đèn dưới bầu đêm thông qua cửa sổ phía đông.

Ngoài ra, căn phòng tương đối sạch sẽ. Không bừa bộn, không ẩm mốc, không mùi hôi hám. Chí ít những người cùng chung sống với Igor không phải là những kẻ lôi thôi, nhếch nhác. Nghĩ đến đây, cậu liền thở phào nhẹ nhõm.

Konstantin lạch bạch leo lên chiếc giường đơn gắn tường trên cao. Vì muốn được thư giãn một mình sau một ngày dài làm việc mà không bị làm phiền nên cậu đã chủ động chọn vị trí tách biệt với mọi người ngay từ lúc về đơn vị. Chiếc giường đôi kế bên tủ đồ chung gần cửa sổ hướng bắc thuộc về Pyotr và Svetoslav. Viktor thì ở phần giường phía trên của chiếc giường đôi gần cửa ra vào còn lại, và phần giường bên dưới, vốn là chỗ trống, sẽ trở thành nơi nghỉ lưng mới của Igor.

Igor đặt chiếc ba lô quá khổ lên giường sau hàng giờ gánh vác trên hai vai đã mỏi nhừ. Nhờ vào sự hướng dẫn của Pyotr, cậu lấy hết quần áo và đồ đạc cá nhân ra ngoài, kế đó cẩn thận sắp xếp vào tủ đồ chung, các ngăn tủ dưới bàn và khoảng trống bên dưới gầm giường. Một vài món đồ quan trọng như giấy tờ định dạng nhân thân hay điện thoại vẫn để trong ba lô. Túi bánh gừng của bà cụ hồi sáng cũng vậy.

Xong xuôi, Igor ngồi bệt xuống đất. Cậu ngả lưng dựa vào thành giường, chủ động lên tiếng hỏi Pyotr về vài ba những thứ mà cậu có thể nghĩ đến. Biên chế trong doanh trại, lịch làm việc hàng ngày của mọi người hay những sự kiện đã diễn ra trong thành phố...

"Igor Petrovich, cậu đã có bạn đời chưa?"

Svetoslav đột nhiên xen vào cuộc đối thoại giữa Đội trưởng và Igor, hí hửng lên tiếng. Những người còn lại vừa nghe thấy liền ngoảnh mặt về phía bọn họ.

"...Tôi chưa", Igor đáp. Gương mặt cậu thoáng lăn tăn một vài biểu cảm phức tạp.

"Cậu nên thành thật với bọn tôi. Dẫu sao thì chúng ta cũng trở thành anh em một nhà rồi"

Svetoslav vẫn tiếp tục dù chẳng ai thắc mắc. Cậu ta nói về bản thân trước tiên, sau đó chỉ về hướng của từng người một trong phòng.

"Để tôi tiết lộ trước nhé. Người yêu tôi hiện là sinh viên Đại học Quốc gia Kreml' danh giá đấy. Tên Kostya kia thì đã đính ước với một cô nàng dân văn phòng ở thủ đô từ cách đây nửa năm. Đội trưởng bọn này thậm chí đã lập gia đình trước khi nhập ngũ và có con nhỏ. Ồ, phải rồi, còn một điều gây sốc nữa đây..."

Nói đến đây, Svetoslav liền bày ra bộ mặt khiếp đảm thái quá. Tay chân cậu loạng quạng trên giường.

"Nghe đồn thằng nhãi nằm ở phần giường ngay phía trên cậu đơn phương đem lòng say đắm linh hồn một người phụ nữ đã chết từ lâu đấy. Dữ dội chưa?"

"Anh nói cái quái gì thế hả, Svetoslav?!"

Viktor gào lên. Cậu nhóc giận dữ nhoài người về phía Svetoslav đang cùng ở phần giường trên, hai tay nắm chặt lấy gờ đầu giường.

Chứng kiến người đồng đội giường kế đột nhiên kích động chưa từng thấy, Svetoslav đành xuống nước. Cậu ra sức hạ hoả đối phương.

"Được rồi, Vitya. Anh mày chỉ đùa một xíu, liệu chú mày có thật sự cần phải bày tỏ cảm xúc thái quá đến thế không?"

Ngoại trừ Igor và Svetoslav, những người còn lại đã sớm ý thức được rủi ro tiềm ẩn hiện diện trong cuộc đối thoại vừa rồi. Svetoslav dường như đã vượt quá giới hạn khi đề cập đến một số thông tin về Viktor mà bọn họ không nên tiết lộ cho người mới biết.

"Svetoslav, cậu bớt ba hoa lại hộ tôi nhé? Chúng ta đã cùng thống nhất về việc hạn chế nhắc đến "nó" rồi mà"

Pyotr trừng mắt nhìn Svetoslav. Đuôi mắt sắc nhọn đầy hung tợn lập tức chĩa về phía đối phương, tựa như thể muốn xé toạc khẩu hình của cậu ta ra. Nét ôn hoà, gần gũi luôn thường trực trên gương mặt vị đội trưởng đã bay biến trong chớp mắt, làm cho Igor ở bên không nén nổi cơn rùng mình nơi vùng gáy vì hãi hùng.

Thấy đội trưởng đột nhiên trở nên đáng sợ đến vậy, Svetoslav vội nín thinh. Cậu ta rầu rĩ quay mặt đi, buông cơ thể xuống giường, rệu rã xoay vào bên trong và chẳng dám mở miệng thốt lên một tiếng nào trong đêm ấy nữa.

Một lúc sau, có người đến phòng bọn họ.

"Nào, các quý ông. Giờ tuần tra đã đến"

Đó là Vasilisa và Lyudmila bệ vệ trước ngưỡng cửa lãnh địa của đám đàn ông cục mịch. Hai người niềm nở gõ cửa phòng trước khi Viktor mở cửa để bọn họ vào. Chiếc ba lô cồng kềnh trên bờ vai rắn chắc của hai người khổ sở chùng xuống. Tiếng lọc cọc của đồ đạc va đập bên trong vang lên sau mỗi bước chân nện lên mặt sàn.

"Hôm nay ai sẽ là người có vinh dự được hộ tống các quý cô đây làm việc nhỉ?"

Vừa ngân nga, Lyudmila vừa dáo dác nhìn một lượt trong phòng.

Svetoslav đã sớm chìm vào giấc nồng. Đội trưởng Pyotr và Konstantin tất bật loay hoay với mớ tài liệu quân sự la liệt trên chiếc bàn dài. Viktor tựa lưng ngồi bên cửa sổ hướng đông, hứng một phần ánh sáng đô thị Andropovsky vào từng trang sách và chăm chú đọc.

"Igor Petrovich", Vasilisa tiến về phía giường của Igor. Cậu đang ngả lưng nằm, mắt lờ đờ như thể sắp chìm vào giấc nồng sau một ngày dài di chuyển và vận động hết công suất. Cặp ngươi hé nửa phản chiếu bóng dáng một người phụ nữ nơi cuối giường.

Igor chậm rãi nhổm người dậy, ngáp một hơi dài:

"Đêm nay là phiên tuần tra của các cô?"

Câu hỏi này gần như vô nghĩa, vì bất cứ ai nhìn vào mớ hành trang khệ nệ trên vai cô đều biết họ sắp sửa thực hiện nhiệm vụ. Igor cũng vậy. Cậu chỉ mong chờ vào một điều duy nhất từ người phụ nữ này khi thốt ra câu hỏi ngớ ngẩn vừa nãy.

Làm ơn, hãy tha cho tôi đi. Ngày hôm nay tôi đã chịu đựng quá đủ rồi.

Tiếng vọng từ sâu thẳm trong thâm tâm Igor vang vọng đến độ có thể tuôn ra thành lời từ cuống họng.

"Phải. Phiên này chúng ta đến quận Metalluski, một đô thị gần như bỏ hoang nằm ở hướng Đông Nam Krushtopol cách nơi này chừng một tiếng ba mươi phút di chuyển bằng xe", Vasilisa nói. Giọng cô từ tốn, đều đều như những chiếc máy gặt lúa mì cần mẫn trên đồng bằng Đông Âu.

"Chúng ta?"

Mặt mày Igor xám ngoét. Hai vai cậu tê dại. Tệ hơn cả việc chập chờn thức ngủ lẫn lộn chính là việc không được ngủ trong suốt cả một đêm dài. Igor đã có một trải nghiệm qua đêm tồi tệ trên xe khách; hiện giờ, khi hay tin bản thân phải hoạt động ngay vào đêm đầu tiên đến đơn vị mới, tâm trạng cậu gần như sụp đổ.

"Đúng thế. Chúng ta. Tôi, cô này...", Vasilisa hất hàm, bật ngón trỏ về phía Lyudmila. "...Và cậu Igor Petrovich đây"

"Chị Vasilisa ơi", Viktor ở bậu cửa sổ chợt cất tiếng. Cậu nhóc đặt cuốn sách lên cạnh bàn nơi Konstantin và Pyotr đang làm việc, tiến tới kéo vạt tay áo Vasilisa rồi nhỏ giọng thầm thì vào tai cô. "Hai người có thể để em đi thay Igor được không? Em thấy anh ta bị thương ở vùng đầu và lưng. Có vẻ như Đại tá Varshavski đã ra tay với Igor ở trụ sở Tổng bộ, bởi hồi chiều, anh ta đâu có bất kì chấn thương nào ở vùng đầu. Anh ta nên được nghỉ ngơi. Hơn nữa, nhiệm vụ hai người thông báo quá gấp rút, em nghĩ chúng ta cần thêm thời gian..."

"Không được", Vasilisa cương quyết. "Chúng ta sẽ bàn việc đó sau. Em đừng nghĩ ngợi thêm bất cứ điều gì nữa và nên mau chóng đi ngủ thì hơn. Toàn đội em tuần tra mấy ngày nay rồi mà"

Cặp ngươi ánh xanh của Viktor buồn bã cụp xuống. Cậu nhóc quay về phía Igor, miệng mấp máy, song không thốt lên thành lời.

"Thôi nào, nhóc đừng làm bọn chị mủi lòng. Vassa và chị đây sẽ 'chăm sóc' tốt cậu ta vào phiên tuần tra đêm nay", Lyudmila vỗ nhẹ vào lưng Viktor, đoạn vò đầu cậu nhóc như một đứa trẻ. Viktor lắc đầu quầy quậy ra vẻ cự tuyệt, ngậm ngùi trèo lên giường rồi vùi mình vào trong chăn. Một cái kén sâu bướm màu xanh biết giận hờn lặng lẽ yên giấc trên đệm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com