Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Vũ bão vén màn tuyệt tác - 1

Theo lời Vasilisa Simonovna, phiên tuần tra của đội sẽ kéo dài đến trưa ngày kế tiếp. Tất cả những gì họ cần làm là điều khiển xe đưa đội di chuyển qua các khu định cư có người sống trên địa phận quận Metallusky phía nam Krushtopol, thu thập tin báo từ người dân và giải quyết khi được yêu cầu.

Còn Igor, trong đầu cậu chẳng ngẫm ra được bất cứ cái cớ nào đủ thoả đáng để thoát khỏi nhiệm vụ tuần tra mà Vasilisa quàng vào cổ. Mình mẩy cậu tê dại trên chiếc ghế da thuộc sờn rách, chốc chốc lại giật nảy mỗi khi xe chùng bánh qua những con đường gồ ghề.

Đội luân phiên giữa hoạt động và nghỉ ngơi. Hai người ở ghế trước làm việc, người còn lại có thể chợp mắt, cứ bốn tiếng lại đổi vị trí giữa ghế lái, ghế cạnh lái và ghế sau. Igor, may mắn thay, được hai người còn lại đồng ý cho nghỉ trước sau một hồi giãi bày tốn nước bọt.

Chiếc xe lướt qua biển báo "Địa phận quận Metallusky, thành phố Krushtopol" trụ xiêu vẹo bên lề đường, tiến vào khu đô thị, chậm rãi và cô độc.

Đập vào mắt những người ngồi trong xe không gì ngoài những dãy nhà hoang u ám miên man kéo dài, lặp lại nơi hai bên đường, hoạ hoằn lắm mới thấy vài ba ánh đèn lay lắt qua từng ô cửa sổ mục gỉ. Dưới trời đêm quang đãng sống động, các dãy phố đã đến hồi quên lãng này và vẻ điêu tàn của nó chẳng còn xa lạ với bất cứ đơn vị nào phải thực hiện công việc tuần tra nữa. Một bộ phận dân cư kiên quyết bám trụ tại đây bằng mọi giá, bất chấp yêu cầu di tản đến các khu định cư gần trung tâm của hội đồng thành phố. Tình trạng này diễn ra tương tự với các quận ngoại thành. Vì sự an toàn của người dân, quân đội tỉnh bất đắc dĩ phải thành lập các tiểu đội thực hiện công việc tuần tra và thu thập báo cáo của người dân về an ninh khu vực.

Những ngón tay thon dài của Lyudmila lơ đễnh tì trên rìa vô lăng, chốc chốc đánh xe lướt nhẹ qua đống bê tông gạch vụn, ổ gà hay xác người mục rữa quắt queo trên mặt đường. Mặt mày cô ả phờ phạc, thiếu sức sống; ấy là vì thanh âm cô độc của động cơ và bánh xe lọc cọc lăn giữa chốn hoang vu buồn tẻ phần nào gây rối trí. Ở ghế cạnh lái, dưới ánh đèn trần cabin chập chờn, Vasilisa và chiếc bút dạ đỏ miệt mài với hàng ghi chú trên bản đồ thành phố khổ lớn cùng tập sổ báo cáo. Cô đánh dấu những khu định cư cần đến theo thứ tự, ghi chú sẵn các thông tin định đưa vào báo cáo mới dựa trên những báo cáo cũ và liên tục trao đổi với Lyudmila ngồi kế dăm ba câu chuyện phiếm của phụ nữ mà Igor có lắng tai nghe cũng không đời nào hiểu nổi. Đó là những mẩu đối thoại rời rạc tẻ nhạt, vừa đủ quyến rũ để hất văng cái đầu mơ màng của Igor xa thật xa khỏi hiện thực mà thiêm thiếp chìm vào giấc nồng. Xe xóc, mùi nồng trong cabin hay bọc ghế sờn rách giờ đây chợt chẳng còn đáng bận tâm đến thế.

Bờ lưng Igor chật vật lấy thăng bằng tựa vào ghế, nép mình sau ghế cạnh lái. Hai cánh tay hầm hố khoan khoái khoanh trước ngực, và đầu gục xuống. Vùng tối nơi ghế sau bẽn lẽn che khuất nửa khuôn mặt dưới, chỉ để lộ cặp mắt màu hổ phách đã nhắm nghiền. Âm thanh rừ rừ lạ lẫm đầy sỗ sàng, dường như là tiếng ngáy, bắt đầu rỉ chậm rãi từ nơi cuống họng, nom tiếng gầm gừ của một loài mèo lớn nào đó. Hai người ngồi trước vừa hay nghe được thì vô thức liếc về phía sau, thấy Igor khó nhọc chợp mắt trong tư thế ngồi thì khẽ lắc đầu, lặng lẽ vờ như không hề nghe thấy gì.

***

Ngày 02 tháng 11 năm 2048. 00 giờ 02 phút.

Từ chân trời phía đông, hàng trăm đốm trắng li ti bàng bạc từa tựa sao xa đột ngột tỏa sáng giữa thinh không. Những chấm kì dị lấp lánh ấy, cùng hàng dài những đuôi ánh bạc nối dài, xé toạc bầu trời một cách thô bạo.

Không lâu sau đó, thanh âm rền rĩ đinh tai nhức óc từ động cơ phản lực cũng theo đó mà vọng xuống mặt đất.

Igor đột ngột tỉnh dậy.

Lọt vào mắt cậu là màn đêm rộng lớn vừa chuyển dần sang sắc đỏ mờ của hệ thống cảnh báo từ khu vực đô thị trung tâm.

Họ đã rời khu vực ban đầu và hướng đến một khu định cư nằm ở phía tây nam. Xe băng băng chạy trên một con đường bám trên vách đồi cát rộng lớn, một nơi có tầm nhìn bao quát thành phố từ hướng tây.

"Cái quái gì thế?"

Igor sốt sắng hỏi. Mắt cậu đăm đăm nhìn hàng chục tia trắng bạc ngông cuồng lao như chim bói dát bạc vừa bị mạng lưới phòng không quân đội từ các phía thẳng tay triệt hạ trên bầu trời. Những ngọn lửa từ vụ nổ sau va chạm liên tiếp bùng lên, nhuộm đỏ lấy khoảng không phơn phớt mây mù. Chúng bất lực chao đảo trong không trung được một hồi rồi vô định rơi xuống rìa thành phố trước khi có nguy cơ tiến xa hơn vào trung tâm.

"Chuỗi drone của địch phóng từ Petropavel", Vasilisa đáp, thái độ khó chịu ra mặt. Cô tức tốc quay sang Lyudmila: "Theo quan sát sơ bộ của tôi, đã có tầm 13, 14 chiếc rớt xuống quanh khu định cư Otchizne. Lyuda, cô mau cho xe chạy đến đó đi, càng sớm càng tốt"

"Lại thêm một đêm tuần tra lố bịch khốn khổ nữa. Mấy thằng cha bộ phận sắp xếp công việc quả là một lũ đáng nguyền rủa", quý cô sau chiếc vô lăng kế bên tức tối lắm, đạp chân ga cho xe phóng thật nhanh nhưng vẫn không quên buông lời chửi rửa lặp lại trong đầu.

Nghe vậy, Igor lấy làm lo lắng. Tay cậu bám hờ vào ghế Vasilisa, mặt bày ra vẻ ưu phiền hòng dò la thêm vài ba thông tin đính kèm. Khi đề cập đến những chiếc drone ấy, các quý cô còn chẳng màng che giấu nỗi chán ghét mà lần đầu Igor được chứng kiến.

"Mấy cái drone đó bị hệ thống phòng không quân đội bắn hạ hết, không lẽ nào chúng ta phải đến đó chỉ để nhặt chúng về?"

"Nếu chúng chỉ là những chiếc drone tầm thường thì chúng ta nào có cần làm mấy cái việc vô nghĩa ấy", Vasilisa áp lòng bàn tay lên mặt đầy chán nản.

"Thưa cô, tôi vẫn không hiểu", Igor rầu rĩ đáp. Cậu quay trở lại với việc ngả lưng trên ghế. "Vậy chúng ta định làm gì với mấy cái thứ đó?"

"Igor Petrovich, cậu đã từng tiếp cận các báo cáo gần đây của quân đội liên bang nhắc đến việc phát triển công nghệ vũ khí từ phe địch chưa?"

Vasilisa hỏi ngược lại, giọng bỗng nghiêm nghị như vừa sực nhớ ra điều gì, nhưng thực ra mục đích chính cũng chỉ nhằm đáp lại thắc mắc của Igor.

"...Tôi chưa có hân hạnh ấy"

"Vậy để tôi thuật lại một vài thông tin; ngay cả khi cậu không tha thiết gì, nó vẫn có thể có ích", Vasilisa nói tiếp. "Trong vòng một tháng gần đây, số người thiệt mạng lẫn số lượng báo cáo của người dân về sự hiện diện của ma vật trong thành phố đột ngột tăng đến mức báo động, chủ yếu tại các quận ngoại thành. Ban đầu, bộ phận điều tra xác định tình trạng ma vật bùng phát không có nguồn gốc từ ma vật vốn đã bám rễ trong thành phố, vì vậy xác suất lớn là do xâm nhập từ bên ngoài vào"

Đám ma vật láu cá thật. Lời của Vasilisa làm cho Igor gợi lại cuộc trò chuyện hồi sáng ở quán Red Flag, khi con gái ông chủ quán Sonya đề cập đến tình hình an ninh khu vực trước mặt bác tài xế Zakhar.

"Được rồi, tôi đoán là bản thân đã bắt kịp ý cô định truyền đạt - ma vật tự thân chúng không thể xâm nhập Krushtopol bằng đường bộ từ bất kỳ hướng nào vì quân đội đồn trú tại các cửa ngõ sẽ đánh chặn"

Nghe vậy, Vasilisa gật gù đồng tình. Cô bổ sung thêm:

"Đúng thế. Giao tranh tại Petropavel đã kẹt trong thế bế tắc nhiều năm nay. Để tạo bước đột phá trên chiến trường, một số chi nhánh của phiến quân Sybir Đen sẽ cần phải tạo ra một cách thức hiệu quả để ném ma vật đến quấy rối các thành trì hậu cần ở phía tây, như thành phố Krushtopol chẳng hạn"

Igor im lặng lắng nghe, đương lúc đối phương dứt lời mới dám cất lời than vãn:

"Thủ đoạn của bọn chúng ngày càng tinh quái. Tìm cách nhồi nhét ma vật vào bên trong drone rồi nhắm thẳng vào nơi đông dân cư... Hệ thống phòng không phe ta dù có bắn hư toàn bộ drone đi chăng nữa thì cũng không chắc đám ma vật ẩn náu bên trong sẽ bị tiêu diệt theo cùng"

Một lúc sau, tia sáng của chiếc drone cuối cùng vi vu trên bầu trời đã tàn lụi hẳn.

Nếu nỗi quan ngại của Vasilisa trở thành sự thật, có lẽ hiện giờ đã có một lượng cực lớn ma vật bên trong drone đào thoát ra bên ngoài và bắt đầu tàn phá các khu dân cư xấu số.

Lướt qua tâm trí vị nữ đội phó là khu định cư Otchizne, vốn dĩ cách không xa khu đô thị bỏ hoang mà đội đi qua đầu tiên; vượt qua tấm biển 'Chào mừng đến quận Metallusky' ban đầu, rẽ về hướng bắc, đi thẳng thêm bốn dặm là tới. Xui rủi thay, viễn cảnh bị hàng trăm drone tập kích lúc nửa đêm là điều Vasilisa Simonovna có nằm mơ cũng chẳng đời nào lường trước được.

"Vasilisa, chúng ta đến Otchizne bây giờ liệu có ổn không? Kuchmask! Chúng ta đã trót hẹn với khu trưởng rằng đêm nay sẽ đến chỗ họ trước tiên đấy"

Lyudmila nghiến răng nghiến lợi đạp ga, tay chân run lẩy bẩy khi đưa xe né các chướng ngại vật liên tiếp lọt vào tầm mắt trên con đường họ đã đi qua, giờ buộc phải cho xe quay trở lại.

Theo kế hoạch làm việc ban đầu của Vasilisa, toàn đội dự kiến đến phố Kuchmask, nơi có ít dân cư tập trung nhất và xa nhất tính từ trung tâm địa phận Metallusky, thu thập báo cáo an ninh từ trưởng khu và cư dân. Xong xuôi, họ mới xuôi theo ranh giới địa phận giáp quận Merchesky rồi tới các khu định cư còn lại bên trong quần thể đô thị trung tâm rộng lớn bị bỏ hoang gần hết, bao gồm Otchizne giáp hồ Ozelo Krulade.

Tuy nhiên, kế hoạch ấy dường như đã đổ bể.

"Chúng ta không còn nhiều thời gian, nên ưu tiên tình hình tại Otchizne. Tôi sẽ liên lạc với đơn vị tại Eltnam để giải thích và yêu cầu hỗ trợ. Trụ sở của họ gần Kuchmask hơn"

Vasilisa đáp. Một tay cô bấm điện thoại, tay còn lại lật từng trang sổ điện thoại ố màu vừa rút từ hộc đựng đồ trước ghế.

Chiếc xe chở ba người xé gió lướt đi trên mặt đường lởm chởm đá vụn và những đụn cát từ trên đồi tràn xuống mặt đường, bất chấp việc xe đang không ngừng xóc rất mạnh. Hai cô nàng ngồi nơi cabin đã thắt dây an toàn, cùng với chiều cao khiêm tốn, may mắn thoát khỏi cảnh đầu bị đập liên hồi lên trần xe; trong khi Igor thì không, và còn phải chật vật mất một lúc mới cài được dây an toàn.

"Hay là chúng ta phó mặc vụ này cho đơn vị tại Ust'yanyest? Họ mới là bên phụ trách an ninh Metallusky. Đội ta chỉ đến để hỗ trợ tuần tra thôi mà"

"Ôi Lyuda, cô không thấy lời mình vừa thốt ra cực kỳ mâu thuẫn hay sao?"

Dò được số trên danh bạ, Vasilisa liền nhập lên bàn phím không chút chần chừ, đưa lên tai và đợi đầu máy bên kia phản hồi. Trong khi chờ, cô quay sang người ngồi kế, tiếp tục nói hòng tránh gián đoạn cuộc hội thoại đang dang dở:

"Phải rồi, tôi chưa nói với cô. Tình trạng thiếu nhân lực tại Ust'yanyest trầm trọng hơn so với các đơn vị khác. Họ đã chủ động gửi đề nghị cử một vài pháp sư hỗ trợ an ninh sang phía Yakov, bởi chính hàng ngũ họ cũng chẳng có lấy một vị pháp sư nào. Có lẽ những điều này đã khiến khả năng duy trì an ninh vùng đông nam thành phố thời gian gần đây suy giảm đáng kể... Ơ, a lô? Trụ sở doanh trại quân đội đồn trú tại thị trấn Eltnam phải không? Hãy kết nối máy đến thủ trưởng đơn vị giúp tôi..."

Âm điệu được chuyển đổi mau lẹ như thể đã sẵn sàng trao đổi với những người ở đầu máy bên kia bất kỳ lúc nào, Vasilisa hồ hởi cất lời với người phụ trách nhận tin báo, rồi tới người đứng đầu đơn vị tại Eltnam. Cô rối rít thuật toàn bộ sự tình với đối phương, và bằng một phép lạ nào đó lại chẳng mất nhiều hơi sức van nài để đổi lấy lời đồng ý xem xét đề nghị từ họ.

"Sao rồi, Vasilisa? Liệu bọn họ có chấp thuận đề nghị của cô không?"

Igor hiếu kỳ hỏi. Đầu cậu ngước về phía trước, hai tay bám chặt vào phần đuôi ghế đã te tua. Chiếc xe cũ tội nghiệp vẫn bền bỉ chống chọi với rung lắc mạnh mà phi như tên bay trên cung đường vắng, và nếu không bám thật chắc thì việc cái đầu cứng cựa của Igor đâm thủng trần xe hoàn toàn là điều khả dĩ.

"Chuyện này dễ dàng hơn tôi tưởng tượng. Người đứng đầu đơn vị ở Eltnam - thiếu tá Pavlov - cho hay, bên họ có một đội đang tuần tra dọc ranh giới Metallusky từ địa phận Merchesky theo hướng nam. Cứ đà này đội đó sẽ tiếp cận với Kuchmask ít nhất sau một tiếng nữa, và họ sẽ thông báo với ta ngay sau khi xác nhận an ninh với khu trưởng"

Trong khi sự ngỡ ngàng hiếm hoi còn chưa kịp nguôi trên mặt, Vasilisa liền quay về phía Lyudmila theo linh tính mách bảo:

"Cô đừng lo, tôi sắp liên lạc với đơn vị ở Ust'yanyest, nhờ họ huy động nhân lực từ các đội đang tuần tra lân cận Otchizne. Một khi nắm trong tay chứng cứ cho thấy ma vật ẩn trong mớ drones ấy lẫn cách thức chúng hoạt động, thể nào cục diện sẽ dần trở nên có lợi cho phe ta"

"Vậy chúng ta chỉ cần báo mấy người đó và để họ xử lý, cớ gì...", Lyudmila chợt dừng lại, thảng thốt. "Tiêu rồi. Trừ Yakov và Eltnam, các đơn vị còn lại đâu còn một mống pháp sư nào"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com