Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

6. Bóng đá của Blue Lock.

Isagi hạnh phúc không thể nào tả nổi, bấy nhiêu bánh ngọt có thể lấp kín sự hảo ngọt của cậu trong thời gian sắp tới, dù có hơi ngắn ngủi một chút. Đây là chiếc bánh làm bằng mật ong ngon nhất cậu từng ăn, Isagi chẳng biết mấy cửa tiệm nổi tiếng trong thành phố có thể so sánh bằng hay không nhưng Isagi vẫn cực kỳ vui vẻ. 

Khoang miệng ấm nóng đâu đó tràn ngập hương thơm ngọt nị của mật ong hảo hạn, Isagi liếm khóe môi, mỉm cười thật khẽ. Cậu chắc sẽ nhớ vị của nó suốt cuộc đời này. 

"Ngon không?" Isagi ngước nhìn Bachira đang cố vớt từng miếng kem trên đĩa bánh ngọt, có chút buồn cười với cái hành động vô tri của anh bạn nhỏ. 

"Ngon lắm luôn á." Bachira khẽ gật đầu, giọng nói đã mềm đi khác xa với lúc nãy, hắn ăn nốt miếng kem ngọt mịn trên muỗng rồi quay sang nhìn chằm chằm cậu, không hiểu vì cớ gì, Isagi ẩn ẩn thấy được một chút lưu luyến khó nguôi ngoai, bị sao vậy?

Thực ra việc Bachira cố gắng ăn hết chút kem còn dính trên đĩa không phải vì nó quá ngon hay là trước đó hắn chưa từng thưởng thức món bánh ngọt này, đơn giản chỉ là lần đầu tiên hắn thấy được một người nguyện chia sẻ sở thích của bản thân cho hắn xem, thậm chí cậu ấy còn tách nửa phần bánh kem nho nhỏ qua cho hắn ăn cùng, Bachira rất vui vẻ, đâu đó trong đầu quả tim đã được rót tràn đầy bởi một thứ nước ấm nóng ngọt ngào.

Cuối cùng, hắn đã có một "người bạn" rồi phải không? Bachira khát vọng muốn nắm lấy một vật gì đó trước mặt, hiện tại chỉ cần cậu chấp thuận, Bachira sẽ chẳng bao giờ buông tay.

Một đứa trẻ với khao khát sống mãnh liệt một khi đã với được sợi dây cứu mạng thì cho dù có chết cũng không từ bỏ! 

Bachira cố chấp đến tận xương tủy, nhưng lại không nỡ làm người khác bị thương vì vài cái chấp niệm sâu thẳm trong hốc tối của mình.

Bachira muốn nói nhưng có phần rụt rè, Isagi khá hoang mang trước tình huống trước mắt, cậu chưa tiếp xúc với hắn nhiều nhưng có thể đoán được rằng Bachira giao tiếp rất ổn, vậy mà giờ đây hắn ta lại đang ngập ngừng như thể mới lần đầu tiên nói chuyện.

"Isagi, tớ có phải...bạn của cậu không?" Bachira khó khăn lắm mới thốt ra được câu này, đây dường như đại diện cho mọi chấp niệm giấu kín dưới trái tim cằn cỗi của hắn.

Bachira...đã từng rất cô đơn.

Mỗi tội hắn chẳng thể bộc bạch cho ai nghe cả, người mẹ của hắn đã quá vất vả vì một đứa trẻ kỳ quặc là hắn rồi, hắn không muốn chia sẻ những câu chuyện tối đen đến kinh tởm này cho mẹ nghe, càng không muốn nói những lần bị bắt nạt trên trường. Hắn vẫn luôn mong mẹ có thể vui vẻ suốt quãng đời còn lại.

Bachira rất ích kỷ, nhưng đôi khi cái ích kỷ của hắn là một loại may mắn giúp mẹ đỡ mệt mỏi hơn.

Và có lẽ hắn không biết được, mẹ hắn đã vô cùng tự hào về hắn đến nhường nào, Bachira có một người mẹ rất tuyệt vời, vì vậy mới nuôi lớn ra một đứa trẻ hiểu chuyện đến mức đó.

"Hỏi một câu ngu ngốc thật đấy, nếu không phải là bạn tớ đã chẳng chia bánh ngọt cho cậu làm gì." Isagi vươn vai ngáp một cái thật dài, cậu có hơi buồn ngủ rồi đấy, thoáng nhìn qua Bachira đang ngồi dưới nền đất, Isagi gợi lại đề tài: "Còn trận đấu dở dang đấy, tiếp tục đi."

"Tất nhiên rồi." Bachira bật dậy với khuôn mặt phấn chấn hơn rất nhiều, đáp án mà hắn mong chờ nhất đã được nói ra, hiện tại Bachira phải giữ chặt lấy người này, nói đúng hơn là...

— Giữ chặt "Con quái vật" của riêng hắn!

Bachira cười tươi mặc dù có bị Isagi đoạt mất quả bóng, đang chơi đùa hăng say, mồ hôi tuôn đầy thấm ướt cả áo đồng phục thì bỗng nhiên một tiếng rè rè vang lên.

Ngay sau đó là giọng nói khàn khàn của Ego, Isagi dừng lại liếc mắt nhìn về mấy chiếc loa trên đỉnh đầu, đợi xem gã sẽ nói gì.

[Ping poong pang poong...E hèm, việc đánh giá qua các bài đánh giá trong ba ngày qua đã có kết quả, xin hãy nhanh chóng trở về phòng và kiểm tra thứ hạng của mình.]

Isagi trầm ngâm nghe thật kỹ thanh âm này, cậu nhận ra Ego có một chút vui vẻ ẩn sâu trong cuống họng, Ego rất lạ, cậu không chắc mọi suy nghĩ của mình là đúng, nhưng người này đã có vài sự thay đổi trong lời nói.

Gã đó bị gì vậy nhỉ? Isagi vuốt cằm, lẳng lặng đi song song với Bachira quay trở về căn phòng mà team Z hiện đang ở.

"A Isagi, nhìn nè nhìn nè nó đã tăng lên từ thứ hạng 300 đó, coi này no.275!"

"Wao tuyệt thật đấy nhỉ, Igarashi-kun!" Isagi đã quen thuộc cậu bạn này hơn một chút rồi, cậu thấy rằng đây cũng là một người bạn tốt chứ không đến nỗi nào, Isagi cảm thấy vui vì mọi điều xoay quanh cuộc sống.

Isagi đang sống lạc quan hơn với tất tần tật sự việc xảy ra trong cuộc đời mình, cậu muốn bản thân thay đổi, tích cực một xíu thôi biết đâu nhận được những món quà ngon ngọt mà ông trời ban tặng!

"Isagi, cậu cũng vậy nè." Gurimu hí ha hí hửng mỉm cười thật tươi, đôi mắt tròn sáng lên lấp lánh nhìn về phía cánh tay áo của thiếu niên nhỏ, từ lần Isagi tha cho cậu ta một mạng ở buổi kiểm tra tài năng, Gurimu nhận thấy Isagi là người tốt nhất đối với mình, bởi thế cho nên cậu ta rất quý Isagi, nếu không phải lúc nào đồ dùng vật dụng của Gurimu cũng kém hơn cậu một bậc thì cậu ta đã đem cho Isagi rồi.

Kể cả đồ ăn cũng cho hết, mỗi tội cái thứ mà ngày nào Gurimu cũng phải nhét vào mồm chỉ là củ cải muối. Cái đó có gì mà ngon chứ, Gurimu tủi thân.

"Ồ no.274!" Isagi vuốt vuốt mũi, nhìn Gurimu nhoi còn hơn Bachira thì thấy buồn cười, không phải chứ, cậu bạn định đoạt lấy cái danh hiệu loi nhoi nhất team Z của Bachira à?

Chưa kịp để Bachira xoa xoa chỏm mầm trên đỉnh đầu cậu, chiếc loa rung lên và tông giọng kia lại truyền đi khắp "Blue Lock".

[Yah yah, các bạn đã vất vả rồi những viên ngọc thô tài năng, thế nào, cuộc sống trong "Blue Lock" thú vị chứ?]

Thú vị ghê, Isagi lẩm bẩm với giọng điệu khá miệt thị. Có ngon thì nói lại một lần đi coi ông có đấm chết anh không?

"Đừng có đùa, vui chỗ nào cơ chứ? Bóng đá có thể tốt hơn trong môi trường như thế này sao?" Raichi cộc cằn, hai tay hắn chống lên hông và giương đôi mắt hung dữ về phía chiếc màn hình siêu to ở bên kia.

"Đúng đó tôi muốn được ăn uống hẳn hoi hơn." 

"Hở, cậu đã ăn gyoza không phải sao?" 

Tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt của đám thiếu niên trong thời kỳ háu thắng này làm căn phòng trở nên nhộn nhạo hơn bao giờ hết, Isagi mặc kệ Bachira đang cố gắng sát lại gần mình như một bạn nhỏ bám mẹ, cậu nhìn về phía màn hình sáng rực, nơi ánh mắt đen thăm thẳm của Ego như một vũng lầy nhầy nhụa đang cố gắng nuốt lấy thân thể cậu, Isagi rùng mình, sao trông gã lại càng nguy hiểm hơn xưa ấy nhỉ? Hay cậu hoa mắt nên nhìn nhầm?

Dừng một lát, Ego lặng lẽ rút đi sự chiếm hữu mạnh mẽ về, hắn chỉnh mắt kính, tiếp tục nói, [Môi trường chết tiệt không phải do thứ bóng đá chết tiệt của cậu sao, tên đần?] 

Bên trong chứa đầy vẻ mỉa mai, nó xuyên qua lớp màn hình và truyền ra không khí, Isagi thấy gã này khịa khá thấm đó chứ. 

Raichi đã điên tiết lên rồi, chưa ai dám nói hắn như vậy cả.

[Hãy nói thêm một chút về "Blue Lock" nào...] Ego mở to mắt, trên tay xuất hiện một mô hình nhỏ.

Gã luyên thuyên một mớ kiến thức chuyên sâu về cái nhà tù màu xanh này như một bài giảng dạy vô cùng hữu ích, Isagi lười nhớ nhưng cũng nắm được kha khá phần trọng điểm. 

Thì ra, còn có những người mạnh hơn thế nữa, thật thú vị.

[...Các cậu đang ở đội Z, đội có thứ hạng thấp nhất trong năm tòa nhà. Và tòa nhà thứ "năm" này là nơi tập hợp của các đội với thứ hạng từ 265 đến 275, nghe rõ chưa!?]

"Đùa đấy à...Thật vớ vẩn khi ở chung với những người này." Raichi nhe hàm răng sắc nhọn của mình ra, hắn quay phắt qua đám người phía sau, không tiếc lời chê bai.

"Hả, ai vớ vẩn cơ?" Kunigami nổi gân xanh đầy mặt, hắn bề ngoài điềm tĩnh và trông có vẻ khá dễ hòa thuận, nhưng có trời mới biết, hắn đéo ngán bố con thằng nào.

Mày cẩn thận tao thằng chó! Kunigami lẩm bẩm đủ để Raichi nghe, nhìn thanh niên có ý định bay vào tẩn mình một trận, Kunigami đã xắn sẵn tay áo rồi đây, ngon thì mày nhào vô, bố chấp mày! 

Trong khi hai thằng ranh này sắp có một cuộc gây gổ đến nơi thì Ego vẫn tiếp tục giải thích, gã trầm ổn với vẻ mặt bình tĩnh không ngờ. Isagi chẳng biết Ego đã lấy đâu ra cái hơi dài để nói một đống câu như thế. Bộ gã không thấy khó thở à? 

Isagi thắc mắc lắm đấy.

Isagi tránh đi ánh mắt như muốn càn quét nơi này của gã, mồ hôi sau lưng đã chảy thấm ướt một mảng áo, cậu cũng biết sợ á nha, đừng có hù cậu như vậy. 

[Những người có thể chơi bóng đá tốt ở đây chính là vua, nếu chiến thắng thì sẽ có một cuộc sống tốt! Và đó chính là "Blue Lock" — Cùng bắt đầu cuộc tuyển chọn đầu tiên nào!!!]

Đứng yên đó, tôi sẽ mang cái đam mê rực cháy cùng với ý chí phi thường của mình để đánh bại cậu! Trên sân cỏ, tôi là vua!!

Bóng đá của "Blue Lock" cuối cùng cũng bắt đầu rồi! Hãy giải phóng con "quái vật" bên trong nào...

Sau này, nếu ngoảnh đầu, em sẽ thấy hình ảnh phản chiếu đầy khát vọng của mình in sâu vào lớp nước trên mặt hồ. Mọi thứ đảo lộn, em lại có thể thấy được tương lai hạnh phúc của mình qua một trang giấy chi chít con chữ. 

Cuốn nhật ký đóng lại, chiếc bút máy đặt bên cạnh đã rỉ mực từ bao giờ. Trang cuối cùng, in đậm một hình trái tim thật đẹp đẽ!

Tôi sẽ đợi, đợi đến ngày tôi vươn tay cảm nhận được hạnh phúc mà bản thân đã tạo ra. Tôi không biết sự lựa chọn của mình đem đến kết quả thế nào, nhưng chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ hối hận về nó!

Bước về phía ánh sáng của niềm đam mê sục sôi trên đầu quả tim, nên nhớ, đừng bao giờ đánh giá thấp chính bản thân mình!

Éc éc, chương này hơn 2000 chữ, tui cảm thấy nên tự thưởng cho bản thân mình bằng một bữa ăn khuya, mà có ai mon men vào đây vào thời gian này không nhỉ, nếu có thì cho phép tui gửi đến các cậu ngàn lời yêu nha ♡♡♡.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com