Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

  Triển lãm lần này là do một tòa báo lớn tại địa phương làm chủ trì, không chỉ các công ty nổi danh trên thế giới cùng các đoàn thể tham gia mà còn có rất nhiều nghệ nhân nổi tiếng tới. Nội dung của lễ hội lần này có tính chất tổng hợp, điểm nhấn ở đây là việc thể hiện nghệ thuật đặc trưng tại các vùng miền. Toàn bộ những việc liên quan đến xã giao, Khổng Thu đều phó mặc hết cho Mục Dã, còn bản thân thì ôm máy ảnh đi khắp các khu triển lãm, khu vực biểu diễn, cùng với nhiếp ảnh gia đến từ các nơi giao lưu với nhau rất thú vị.

Khổng Thu đưa ảnh chụp đã xử lý tốt cho tiểu Trương, sau khi tập hợp thì sẽ đưa về công ty, sau đó đặc san của công ty mới phát hành trong cả nước. Khổng Thu là nhiếp ảnh gia có tiếng trong nước được giới truyền thông phỏng vấn, trên màn ảnh, Khổng Thu đeo máy ảnh trước ngực, khi đang làm việc thường xuyên đeo kính đen, cộng thêm áo khoác da khảm kim loại trên người, khiến cậu nhìn qua trông vô cùng phong cách.

Đối diện với máy quay, Khổng Thu điềm tĩnh nói ra cảm xúc với cuộc triển lãm lần này của cậu, không có sự miễn cưỡng như những lần trước, lần này cậu thật sự mong rằng Blue có thể nhìn thấy cậu qua màn ảnh nhỏ.

Phỏng vấn kết thúc, Khổng Thu cũng vội vã rời đi, Tiểu Trương đi theo phía sau giúp cậu mang những dụng cụ chụp ảnh. Mục Dã chẳng biết đã đi đâu, mục đích xuất ngoại lần này của bọn họ là muốn tranh thủ đề cập đến ý muốn hợp tác với các công ty tại nước ngoài, phần này là nhiệm vụ của Mục Dã.

Dùng máy ảnh ghi lại khung cảnh mỹ lệ nhất trong nháy mắt, Khổng Thu thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. 4 giờ chiều, ở trong nước là khoảng 11 giờ tối, Khổng Thu liền trốn vào toilet để gọi điện thoại.

"A lô, Khổng Thu hả?"

"Là cháu, chào cô, thật ngại quá, muộn thế này rồi mà còn làm phiền cô."

"Có gì mà phiền phức chứ, bọn cô cũng chưa ngủ mà. Blue, qua đây, có điện thoại này."

"Meo meo ngao ngao ngao!"

"Khổng Thu, cháu nói chuyện với Blue đi."

"Vâng, cám ơn cô."

Đợi trong giây lát, đến khi đoán chắc chỉ còn một mình Blue ngồi trước máy điện thoại, Khổng Thu vô cùng hưng phấn nói: "Blue, ta vừa có một cuộc phỏng vấn ở bên này, không biết ở trong nước có thể xem được hay chưa, một lát nữa ta sẽ nói với tiểu Trương nhắc cô một tiếng, hai ngày nay chú ý xem những tin tức giải trí, mi muốn xem thì xem nha."

"Meo meo ngao meo meo ngao meo meo ngao..."

Tiếng kêu của Blue như muốn xé rách tâm can của Khổng Thu. Ngồi trên bồn cầu, Khổng Thu thấp giọng nói, "Blue, ta cũng rất nhớ mi, mỗi ngày đều nhớ, triển lãm lần này còn hơn mười ngày nữa mới kết thúc, mi chờ ta một thời gian nữa, biết chưa?"

"Meo meo..."

Thở sâu, không để cho tâm tình của mình ảnh hưởng tới Blue, Khổng Thu cười nói, "Có muốn cái gì không? Khi về nước ta sẽ mua cho mi. Đồ ăn vặt của nước ngoài được không?"

"Meo meo ngao ngao..." Chỉ cần em trở về thôi.

"Ta sẽ mua cho mi..."

"Meo meo meo meo..."

Có người nào đó bước vào trong toilet, Khổng Thu cũng không để ý đến, tiếp tục trốn ở gian trong, dùng tiếng Trung mà nói, "Blue, mấy ngày kế tiếp ta sẽ rất bận rộn, có thể không gọi điện thoại cho mi thường xuyên được, mi không được giận ta đó nha."

"Meo meo ngao ngao ngao ngao!"

Khóe môi Khổng Thu cong lên, "Nhất định phải gọi điện mỗi ngày sao?"

"Ngao ngao ngao ngao!"

"Vậy... Được rồi. Ta nhất định sẽ gọi."

"Meo meo meo meo."

"Tiểu tử thối."

"Meo meo meo meo..."

Ai cũng không thể tin rằng Khổng Thu đang nói chuyện cùng với một con mèo.

Đột nhiên có một người bước vào rửa tay, nghe Khổng Thu ở gian trong nói chuyện. Trong gương hiện lên hình ảnh một nam nhân với hai tròng mắt màu lam đang phát ra ánh sáng kỳ lạ, mái tóc đen mơ hồ còn ánh lên tia sáng màu đỏ tía

"Tiểu tử thối, giờ ta phải đi rồi, nhớ kỹ phải xem tin tức, ta cúp máy đây."

"Meo meo ngao ngao ngao ngao!"

"Tiểu tử thối, đã hơn mười hai giờ rồi, ta phải ra ngoài làm việc, chờ ta trở lại."

"Ngao ngao ngao ngao!"

"Tiểu tử thối, ta phải tắt máy đây."

"Ngao ngao ngao ngao!"

"Tiểu tử thối... ta thật sự phải tắt máy đó."

"Meo meo..."

Trấn an nó nửa ngày trời, Khổng Thu mới có thể tắt điện thoại đi. Ngày hôm nay có thể yên tâm mà ngủ được rồi. Ngồi ở trên bồn cầu, Khổng Thu thuận tiện giải quyết một chút rồi mới đi ra ngoài. Quả nhiên, cậu vừa ra khỏi toilet thì đã bị người ta kéo đi. Không ai để ý đến một người đang đứng trong góc nhìn Khổng Thu rời đi, đôi mắt xanh biếc quan sát xung quanh một vòng, khi nhìn tới một người thì hắn liền đi về phía người đó.

"A, Đường, không nghĩ tới lại có thể gặp anh ở chỗ này."

"Kabi, xin chào."

Mục Dã đang nói chuyện cùng với đối tác, đột nhiên xoay người về phía vừa phát ra những thanh âm đó, chỉ thấy đôi mắt lam sắc chính trực kia đang lạnh lùng nhìn mình. Vội vàng quay đầu nhìn kỹ người nọ một lần nữa, Mục Dã có chút kinh hoàng, trước đây y từng đắc tội với người này sao?"

"Mục tổng?"

"A, xin lỗi."

Mục Dã dịch sang bên cạnh một chút để tránh ánh mắt của người kia, vị đối tác đang nói chuyện với anh theo quán tính nhìn về phía đó, vài giây sau, liền cười nói: "Là Đường tiên sinh, người này đột nhiên xuất hiện như vậy, là một nhân vật vô cùng thần bí."

"Ngài biết người này sao?"

Mục Dã nhíu mày, y xác định trước đây y chưa từng gặp qua người kia, không hiểu vì cái gì mà người kia lại nhìn y như vậy?

Đối phương nghiêng người nhìn một chút rồi nói, "Gặp mặt một vài lần, nhưng cũng chưa từng bắt chuyện, hắn chính là ông chủ lớn nhất tại triển lãm lần này."

"... À." Nếu như không có liên quan gì đến công việc, Mục Dã đương nhiên là muốn tránh càng xa càng tốt rồi.

"Hello, Đường tiên sinh."

Người nọ đi tới trước mặt vị Đường tiên sinh kia, vươn tay nói, "Xin chào." Có lẽ chỉ là ảo giác, thế nhưng Mục Dã cảm thấy, chỉ trong tích tắc khi hắn buông tay đối phương ra, hình như hắn liếc về phía mình.

"Xin chào, Đường tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi, thật cao hứng khi có thể làm quen với ngài."

Mục Dã lấy danh thiếp ra đưa cho Đường tiên sinh, Đường tiên sinh cầm lấy, nhìn qua vài lần, rồi vươn tay ra muốn bắt tay với y. Mục Dã do dự vài giây, sau đó không tự nguyện mà vươn tay ra, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khi xã giao. Mục Dã cho rằng vị Đường tiên sinh này sẽ lập tức buông tay y ra, thế nhưng đối phương không những không buông mà còn bóp chặt tay y.

Bàn tay bị siết tới mức đau nhức, Mục Dã lầm đầu tiên thất lễ rút tay ra rồi lập tức lùi lại phía sau, nụ cười khách sáo trên khuôn mặt cũng không có cách nào tiếp tục duy trì được nữa.

"Xin lỗi." Tựa hồ cũng phát hiện ra bản thân đã dùng hơi nhiều lực, nhưng Đường tiên sinh vẫn thản nhiên cất danh thiếp của Mục Dã vào túi áo, rồi giải thích: "Tôi tập võ từ nhỏ, có đôi khi không thể khống chế được lực đạo của mình."

Mục Dã qua loa cười, "Không có gì."

Người chung quanh đều nhìn ra Đường tiên sinh cùng Mục Dã có gì đó không thoải mái, có người lập tức đề nghị, "Đã nửa ngày rồi, chúng ta vào trong uống chút rượu vang được không?"

"Hảo." Mọi người giật mình khi người đầu tiên mở miệng đáp ứng lại là Đường tiên sinh. Hắn chỉ tay về khu vực nghỉ ngơi rồi nhìn thẳng về phía Mục Dã mà nói, "Cùng đi thôi."

Mục Dã không muốn đi, nhưng nghĩ lại có lẽ vừa rồi mình đã suy nghĩ quá nhiều, dù sao địa vị của đối phương rất cao. Tuy rằng không cao to như người phương Tây, thế nhưng y có thể cảm thấy thân thể đằng sau bộ tây trang kia ẩn chứa một sức mạnh nào đó.

Tay cũng không còn đau nữa, Mục Dã mỉm cười mà gật đầu đồng ý lời đề nghị. 

  Ăn vài miếng sandwich cho no bụng, màn đêm buông xuống thật lâu, Khổng Thu để tiểu Trương ở lại buổi liên hoan tối nay, còn mình thì mang máy ảnh trở về khách sạn. Trên đường, cậu gọi điện thoại cho Mục Dã, nói cho đối phương biết cậu về trước để chỉnh lý tư liệu.Trở lại khách sạn, cậu gọi phục vụ mang cơm lên, rồi mệt mỏi ngồi trước bàn trong phòng khách. Ảnh chụp cần phải chỉnh sửa còn rất nhiều, mà Khổng Thu còn muốn gọi điện thoại cho tổng tài để thông báo tình hình nữa. Chẳng là công ty dự định mở thêm một tạp chí mới, do Khổng Thu đảm nhiệm vị trí tổng biên tập, sẽ bắt đầu bằng hoạt động tại triển lãm lần này, cho nên công việc của cậu càng ngày càng nhiều.

Nói chuyện điện thoại và xử lý xong xuôi những ảnh chụp của ngày hôm nay, Khổng Thu nhìn lên đồng hồ thì mới phát hiện ra lúc này đã là 12 giờ đêm, cậu xoa xoa phần cổ cứng ngắc của mình rồi chậm rãi bò lên giường.

"Đinh đoong." Có người ấn chuông cửa, có thể là Mục Dã đã trở về, Khổng Thu đành phải đứng lên đi ra mở cửa. Ở bên ngoài, quả nhiên là Mục Dã.

"Tôi còn tưởng cậu đã ngủ rồi."

Mục Dã cầm trong tay một chai rượu vang và hai cái ly.

"Không có, tôi vừa chỉnh sửa ảnh của ngày hôm nay xong, anh cũng vừa mới về sao?" Khổng Thu vừa nói vừa bước đến bên giường, ngồi xuống, còn Mục Dã thì rót hai ly rượu, một ly đưa cho Khổng Thu.

Mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương, Mục Dã nói, "Tôi sợ nhất là xuất ngoại, điều chỉnh đồng hồ sinh học về giờ giấc khác biệt là chuyện thống khổ nhất, mà tôi cũng sợ chuyện này nhất."

Khổng Thu kinh ngạc không ngớt, nhấp một ngụm rượu rồi nói, "Anh còn chưa thích ứng sao? Chúng ta tới đây đã năm ngày rồi."

Mục Dã cười khổ một chút, lắc đầu: "Tôi phải mất hơn nửa tháng mới có thể quen được, kết quả vừa thích ứng được với giờ giấc mới thì chúng ta lại phải quay về, về nước lại mất hơn nửa tháng nữa để trở lại như cũ."

Khổng Thu có chút áy náy, lần này nếu như không phải cậu đi Đức, thì Mục Dã chưa chắc đã đi cùng? Yên lặng uống rượu, Khổng Thu cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.

Mục Dã nhìn Khổng Thu, cũng nhấp một ngụm rượu rồi nói, "Trọng Ni, tôi đối với cậu... có lẽ cậu cũng biết. Tôi cũng muốn nói thẳng với cậu, chúng ta rất giống nhau, tôi có thể cảm giác được cậu cũng là người như tôi, không thích nữ nhân."

Khổng Thu chấn động, toàn thân cứng ngắc mà ngẩng đầu lên nhìn y, cười khổ: "Rõ ràng như vậy sao?"

Mục Dã thấp giọng nói, "Không, chỉ là tôi rất giỏi quan sát, hơn nữa... những người như chúng tôi đều rất tinh tường trong việc tìm ra người đồng giới."

Khổng Thu chớp mắt, lặng yên xem như thừa nhận.

Mục Dã nhíu mày, một lát sau lại ôn hòa nói, "Thoạt nhìn Trọng Ni xem ra cũng không vui vẻ lắm."

"Mục Dã..." Khổng Thu khó khăn nói, như đang lựa chọn từng từ một, "Kỳ thực... thời gian này, tôi không có, ừm, tâm tình bàn luận những chuyện này."

"Tại tôi còn chưa đủ tốt sao?" Mục Dã vốn không có ý định đánh bài ngửa với Khổng Thu, nhưng ngày hôm nay y lại bị một người làm ảnh hưởng tới tâm tình của mình, gián tiếp cũng ảnh hưởng tới sự tự chủ của y, kết quả, y cũng không thể nhịn được nữa.

Khổng Thu lộ ra vẻ mặt xin lỗi cùng bất an mà nói, "Mục Dã, không phải là anh không tốt, có thể nói anh là người đàn ông dịu dàng nhất, biết chăm sóc người khác nhất mà tôi từng thấy. Chỉ là..." Suy nghĩ một chút, cậu nói tiếp, "Còn nhớ rõ thời gian đau khổ mà tôi đã nói với anh trước đây không?"

Mục Dã gật đầu, cũng buông ly rượu trên tay xuống.

Khổng Thu cười cười tự giễu.

"Tôi có một người bạn rất thân, rất tốt."

"Tôi rất, thích hắn."

"Thế nhưng, hắn không biết."

Nhớ tới đoạn tình cảm này, tâm của Khổng Thu vẫn vô cùng khó chịu, bất quá so với trước đây thì đã giảm đi chút ít. Hiện tại phải đối mặt với một người ôn nhu như Mục Dã, Khổng Thu nguyện ý cùng y tâm sự một chút.

"Hắn có một người bạn gái là thanh mai trúc mã, hai người bọn họ sau khi lên đại học đã phải xa nhau."

"Tôi vẫn luôn tự huyễn hoặc bản thân rằng bọn họ sẽ không vượt qua được sự khảo nghiệm của khoảng cách, huyễn hoặc bản thân rằng có một ngày tình cảm của mình sẽ được đối phương phát hiện mà chấp nhận."

"Nhưng sự thực chứng minh, tôi bất quá chỉ là đang tự lừa mình dối người mà thôi."

"Ngày công ty gọi điện mời tôi đến làm việc, cũng chính là ngày hắn nói cho tôi biết, hắn muốn kết hôn."

"Trọng Ni, xin lỗi." Trên khuôn mặt Mục Dã lúc này tràn ngập tình cảm yêu thương, y nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Khổng Thu.

Cười cười với Mục Dã, Khổng Thu tiếp tục uống rượu rồi nói, "Lúc đó tôi rất thống khổ, rất tuyệt vọng, tôi quyết tâm muốn rời khỏi nơi đó. Tôi không thể mỉm cười để đến tham dự hôn lễ của bọn họ, cũng không nghĩ tới việc làm chuyện gì đó tại hôn lễ của hắn để thay đổi chuyện này. Tôi rất quan tâm tới hắn, cho dù hiện tại hắn đã kết hôn, tôi vẫn còn rất quan tâm đến hắn. Dù sao, chúng tôi vẫn là bằng hữu tốt nhất của nhau."

"Tôi có thể hiểu được." Mục Dã vỗ nhẹ lên vai của Khổng Thu, "Tôi cũng đã từng trải qua những việc như vậy, bất quá đã là chuyện từ rất lâu rồi."

"Tôi cũng đã vượt qua được." Như vừa nghĩ tới cái gì đó, Khổng Thu cười rất ôn nhu, "So với trong tưởng tượng của tôi thì nhanh hơn rất nhiều."

"Là bởi vì Blue sao?"

"Ừ!"

Mục Dã gật đầu, "Khó trách cậu lại yêu thích Blue như vậy."

Khổng Thu tiếp tục nói, "Tôi nhặt được Blue đúng vào ngày hắn kết hôn, ngày hôm đó tôi uống rất nhiều rượu, trong lòng chỉ muốn say đến chết, lại không nghĩ đến chuyện phát hiện ra Blue đang bị thương nằm dưới gốc cây. Sau ngày hôm đó, mọi sinh hoạt của tôi hoàn toàn thay đổi, trong lòng không chỉ còn hình bóng của người kia nữa, mà còn có một tiểu miêu cần tôi tỉ mỉ chăm sóc, Blue thông minh hơn bất cứ con mèo nào mà tôi từng gặp, đồng thời cũng là con mèo duy nhất có thể mang lại niềm vui cho tôi."

Khổng Thu nhìn về phía người bên cạnh, "Mục Dã, cảm ơn anh, từ trước tới nay tôi chỉ có một người bằng hữu, mà người đó cũng vừa mới kết hôn, hiện tại chúng tôi sống ở hai thành phố khác nhau, tôi cũng không thể ở bên cạnh hắn như lúc trước được nữa, ít nhất... là trước khi tôi hoàn toàn quên đi mối tình đó. Anh là một người rất tốt, ở bên cạnh anh, tôi cũng cảm thấy rất thoải mái."

Đôi mắt Mục Dã không có khổ sở, anh thản nhiên cười với Khổng Thu, "Thế nhưng, cậu không có cảm giác về tình yêu đối với tôi, có phải không?"

"Xin lỗi, Mục Dã."

Mục Dã yên lặng trong chốc lát, vẻ mặt có chút trầm mặc, rồi lại thoải mái cười nói, "Không cần nói xin lỗi, kỳ thực khi tôi bắt đầu muốn theo đuổi cậu cũng đã nghĩ tới khả năng này rồi."

"Xin lỗi." Khổng Thu thật sự cảm thấy rất có lỗi.

Mục Dã nháy mắt mấy cái, "Không thể làm người yêu, nhưng vẫn có thể làm bạn bè chứ?"

"Đương nhiên!" Khổng Thu nâng ly, "Cụng ly vì tình bạn của chúng ta."

"Hảo."

Uống xong hai ly rượu, Mục Dã nằm xuống, nhìn Khổng Thu rồi nói, "Nếu như tôi thổ lộ với cậu chậm hơn một chút, có lẽ là thêm một thời gian nữa, cậu có khả năng chấp nhận tôi không?"

Nhìn ra đối phương là đang nói đùa, Khổng Thu cũng làm bộ suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, "Có thể!"

Mục Dã ảo não nhăn mặt nói, "Sớm biết như vậy thì tôi đã chờ thêm vài ngày nữa rồi."

"Ha ha." Giờ khắc này, Mục Dã đột nhiên phát hiện hai người bọn họ làm bạn bè của nhau so với tình nhân còn thú vị hơn rất nhiều. Y ngồi xuống rót cho cả hai một ly rượu nữa, rồi lại tiếp tục cụng ly.

Hai người uống đến lúc có chút choáng váng, Mục Dã mới đứng dậy, "Tôi về phòng đây, ngày mai chúng ta sẽ rất bận rộn đấy, nghỉ ngơi đi."

"Tôi tiễn anh."

"Không cần."

Ấn Khổng Thu ngồi xuống, Mục Dã loạng choạng bước ra ngoài, "Tôi muốn tìm một người hàn gắn vết thương của tôi, không cần tiễn."

"Mục Dã, xin lỗi."

Mở rộng cửa, Mục Dã quay đầu lại, "Nếu như thực sự cảm thấy có lỗi, sau này đừng thân thiết với Blue trước mặt tôi, tôi sẽ khổ sở đó."

"Mục Dã..."

"Ha ha, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Tựa vào tường, nét tươi cười trên mặt Mục Dã liền biến mất, y âm thầm thở dài, nói không đau lòng là giả, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu như y từng nghĩ, hay là do ngay từ đầu y đã dự đoán được kết cục sẽ như thế này?

Xoa xoa cái trán, Mục Dã thở dài, hình như tối nay y đã uống hơi nhiều, tại bữa tiệc buổi chiều uống cũng không ít, nghĩ đến vị Đường tiên sinh kia, Mục Dã lại cảm thấy có chút khó chịu, người kia vì cái gì luôn nhìn y như vậy? Y có thể khẳng định chắc chắn rằng trước đây y chưa từng gặp mặt người kia, cho nên càng không thể làm gì đắc tội tới hắn được.

Lắc đầu, Mục Dã loạng choạng đi về phòng của mình. Vừa mở cửa, còn chưa kịp bước vào, y đã bị người nào đó đẩy mạnh vào trong phòng rồi lập tức đóng cửa lại.

Sau khi Mục Dã rời đi, Khổng Thu vẫn ngồi đờ ra ở trên giường, cậu cũng không nghĩ tới chuyện này lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy, nhưng nghĩ đến Mục Dã, cậu vẫn có cảm giác là mình đã làm tổn thương anh.

"Ôi..." Xoa xoa mặt một hồi, Khổng Thu cười khổ, Mục Dã là một người rất tốt, thực sự tốt, thế nhưng... trước đây cậu cũng từng có thời điểm đã động lòng với y, nhưng cuối cùng, cậu vẫn lựa chọn cự tuyệt đối phương. Một suy nghĩ từ tận đáy lòng vẫn vang vọng trong đầu cậu, nói cho cậu biết Mục Dã không phải là người cậu đang chờ đợi. Trong đầu đột ngột hiện lên khuôn mặt của Blue, Khổng Thu kêu rên một tiếng rồi vùi mặt vào chăn, "Mình đang bị làm sao vậy..." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com