Chương 67
Rửa mặt xong, Cam Y từ nhà tắm bước ra, đã thấy Y Đông vốn đang ngủ mà giờ đã thay quần áo xong xuôi đâu ra đó. Khẽ cười bước đến hôn lên đỉnh đầu nhẵn thín của bé một cái, thân thể Y Đông khẽ chấn động, gương mặt đang trầm trọng liền hiện ra vẻ vui sướng cố đè nén. Chất tóc của Y Đông rất kém, nên Cam Y đã thuận tay cho bé một quả đầu "hòa thượng" để cho tóc mọc ra sau này không bị ảnh hưởng.
Hơn nửa tháng trôi qua, thân thể của Y Đông đã hồi phục lại khá tốt, sắc mặt cũng hồng thuận lên trông thấy so với lúc mới nhặt được bé, bất quá bởi vì thân thể bé không tốt nên Giáng Sinh năm nay không ai ra ngoài ăn mừng cả, tất cả đều ở nhà làm một bữa lẩu nóng hầm hập.
Y Đông vẫn chưa chịu gọi Cam Y là "papa', nhưng cũng không gọi là chú Cam Y nữa. Trong lòng Cam Y biết bé đang từ từ điều chỉnh lại, nên Cam Y không chỉ không lo lắng, mà còn thật sự mong chờ đến ngày Y Đông gọi anh là "papa". Hơn nữa, bây giờ cũng có thể xem như Cam Y và Y Đông đang cùng nhau bước vào một giai đoạn tốt đẹp, mặc dù chứng tự kỷ của Y Đông vẫn chưa chuyển biến tốt lên được chút nào, bất quá Cam Y đã nghĩ ra một biện pháp hoàn hảo để Y Đông được vui vẻ, chỉ có điều, Cam Y hãy còn đang do dự. Bởi vì làm như thế thì y nhất định phải giải thích cho Y Đông biết thân phận thật sự của mình, còn cả thân phận của Mục Dã và Khổng Thu nữa, đối với tình trạng hiện tại của Y Đông, Cam Y sợ rằng bé sẽ không thể tiếp nhận được.
Bởi vì muốn chiếu cố Y Đông, Cam Y không cách nào cùng Khổng Thu đến đoàn phim hàng ngày. Mấy hôm nay đều là "vệ sĩ" Blue đi cùng cậu, Mục Dã cũng ở lại nhà. Cam Y không biết Y Đông có nhìn ra mối quan hệ của Blue và Khổng Thu hay không, bất quá mọi người cũng không định giấu diếm, cho dù Y Đông hãy còn nhỏ, nhưng Cam Y tin bé nhất định sẽ hiểu họ.
Mấy vết nứt da do giá rét của Y Đông nay đã tốt hơn phân nửa, Cam Y quỳ trên mặt đất, bôi thuốc lên chân cho bé. Hai mắt Y Đông sâu thăm thẳm nhìn Cam Y, hai tay chống hai bên người khẽ gãi qua gãi lại. Cam Y cũng nhận ra Y Đông đang quan sát mình, cúi đầu nói: "Tiểu Đông, cho dù có ngứa đến đâu đi nữa, mấy ngày nay con cũng phải ráng chịu một chút, qua thêm mấy bữa nữa sẽ ổn thôi."
"Dạ." Hai tay của Y Đông không gãi nữa, nghiêng người ôm lấy Cam Y. Cam Y sửng sốt, rồi mới cúi thật sâu ôm lại Y Đông, xoa xoa đầu bé. Môi Y Đông hé ra, qua một lúc, bé lại mím lại, hai từ kia bé đã gọi thầm trong lòng không biết bao nhiêu lần, nhưng sao vẫn không gọi thành lời được.
Không khí ấm áp vây quanh hai người, chợt có người không đúng lúc mà gõ cửa, Y Đông lập tức buông Cam Y ra, Cam Y đứng dậy đi mở cửa. Nhìn thấy người bên ngoài, Cam Y vô cùng kinh ngạc: "Đề Cổ?"
"Đến thư phòng."
Bỏ lại một câu, Blue xoay người bước đi. Sau khi rửa mặt cho Y Đông xong, Cam Y vội vàng đến thư phòng ngay, Đề Cổ một khi đã chủ động tìm nhất định là có chuyện. Đi vào thư phòng, đóng cửa lại, Blue nói thẳng: "Tôi chuẩn bị tiến sâu vào tu luyện, Thu Thu giao lại cho anh."
"Đề Cổ? " Cam Y đột nhiên có dự cảm không hay, tiếp theo lại nghe Blue nói: "Tôi muốn nhanh một chút đạt đến "Tỉnh", ít nhất phải cần đến sáu năm, Thu Thu không muốn tôi giáp mặt nói điều này với em ấy, mai tôi sẽ đi, sau khi tôi đi, anh mang bức thư này giao lại cho em ấy." Nói xong, Blue lấy từ trong túi ra một lá thư đưa cho Cam Y.
Huyết sắc trên mặt Cam Y đã biến mất hơn phân nửa, bối rối nhận thư, chầm chậm dò hỏi: "Nhất định phải liều mạng như vậy sao? Kỳ thật cậu có thể từ từ tu luyện cũng được mà. Anh nhất định sẽ giúp cậu chăm sóc tốt cho Tiểu Thu Thu, nhưng Tiểu Thu Thu nếu nhiều năm không gặp được cậu, em ấy sẽ cô đơn tích mịch lắm. Cậu có muốn suy nghĩ lại một chút không?"
Sắc mặt Blue băng lãnh, trong mắt cũng hiện lên vẻ không đành lòng, nhưng anh vẫn kiên định nói: "Tôi liều mạng một chút, Thu Thu có thể chờ tôi ít đi một vài năm. Đạt đến "Cung" là trách nhiệm của tôi, điều duy nhất mà tôi có thể làm chính là phải tận dụng toàn bộ thời gian để nhanh chóng đạt đến đó."
Đúng vậy, cá và tay gấu không thể chọn cả hai được, Cam Y siết chặt thư trong tay, gật đầu thật mạnh: "Cậu yên tâm đi đi, anh sẽ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Thu Thu, Đề Cổ, năng lực của cậu rất mạnh so với thế hệ của chúng ta, anh tin chỉ cần 6 năm cậu có thể đạt đến "Tỉnh". Cố lên!"
"Cám ơn!"
Nhiệm vụ hoàn thành, Blue bước đi. Cam Y vẫn đứng nơi đó, chằm chằm nhìn vào lá thư trong tay mình, trong lòng vô cùng khó chịu, Đề Cổ phải rời khỏi Thu Thu, tuy là không lâu như thời gian đại ca phải xa Mục Dã, nhưng sau khi Đề Cổ đạt đến "Tỉnh", cậu ấy còn phải tiếp tục tu luyện cao hơn nữa, đó là cả một quá trình dài đằng đẵng, sau "Cấn" còn có "Đường", rồi cả "Cung". Mục Dã phải đợi đại ca ít nhất là 40 năm, nhưng Khổng Thu có khi phải chờ đến cả trăm năm... Hốc mắt Cam Y chợt cay nóng, mũi cũng chua xót hẳn lên.
Cầm thư ra khỏi thư phòng, trong phòng khách không có ai, Cam Y hít sâu mấy hơi rồi mới bước vào phòng ngủ. Nhìn đến người trong phòng, anh miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Đói bụng chưa, để chú đi làm điểm tâm cho con ăn."
"Con không đói." Trừng trừng nhìn đôi mắt đỏ hồng của Cam Y, trong mắt Y Đông hiện lên vẻ lo lắng, bé tiến đến, chủ động cầm lấy tay Cam Y, trên mặt không giấu được vẻ nghi hoặc.
Cam Y đóng cửa lại, nhìn Y Đông, đột nhiên bi thương tràn về tim. Cam Y ngồi xổm xuống, ôm cổ Y Đông thổn thức nói: "Tiểu Đông, cho chú ôm con một chút, một chút là được rồi, lập tức sẽ tốt ngay thôi." Y Đông đưa tay ôm lấy Cam Y, ôm thật chặt, siết thật chặt.
Theo bản năng sờ sờ bên cạnh, đúng là trống không, Khổng Thu lập tức mở to hai mắt, trong mắt không giấu được sự mất mát, Blue đi rồi. Ngay sau đó, cậu liền bị người nào đó dùng lực ôm vào lòng, Khổng Thu kinh hỉ ngẩng đầu lên: "Blue?" Cậu vừa nghĩ người này đã đi, nhưng không, hai mắt Blue sâu thăm thẳm, không phải anh không nhìn thấy mất mát trong mắt Khổng Thu, thật lòng anh cũng không muốn rời xa cậu, Blue hôn lên môi Khổng Thu, nói: "Anh đi lấy điểm tâm cho em."
"Từ từ cũng được, em muốn ôm anh thêm chút nữa." Khổng Thu chặn ngang, ôm chầm lấy Blue, trong mắt hiện lên tia không đành, nhưng cậu vẫn tươi cười hỏi: "Khi nào anh sẽ về?"
"Mấy ngày nữa." Trả lời cho có, Blue kéo tay Khổng Thu ra: "Anh đi lấy bữa sáng cho em, em muốn ăn gì?"
"Dạ, em muốn uống sữa."
"Ừ."
Nhìn bóng lưng Blue đi mất, toàn thân Khổng Thu chợt mềm nhũn ra, một lần nữa ngã quỵ xuống giường, duỗi người vắt ngang, rồi mới thở ra một hơi dài thườn thượt. Cậu có thể cảm nhận được áy náy mà Blue dành cho mình, nếu cậu yêu cầu Blue ở lại bên cạnh, anh nhất định sẽ đồng ý, cũng sẽ không còn thấy áy náy với cậu nữa, nhưng cậu không thể làm như vậy, từ sau khi biết trách nhiệm của Blue, cậu cũng đã quyết định. Ờ thì.... chờ sau khi bộ phim điện ảnh này đóng máy, cậu nhất định phải nghỉ một cái phép thật đã, rồi sẽ nhờ anh Cam Y dẫn đến Bạo Long tộc chơi.
Cửa mở, Blue nâng một cái khay bước vào, trên khay có trứng ốp la, chân giò hun khói cắt lát, sữa, hoa quả, một chén cháo yến mạch, còn có thêm một đĩa salad rong biển tía (Đây là bữa sáng mà Khổng Thu thích ăn nhất). Trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc, Khổng Thu nâng hai tay lên: "Chủ nhân, em yêu anh nhất."
Ánh mắt Blue nháy mắt chợt biến, Khổng Thu dùng tốc độ cực nhanh phóng từ trên giường xuống rồi bay vào nhà tắm: "Em đi đánh răng rửa mặt đây."
Thở ra một ngụm khí thô, Blue đặt khay thức ăn lên trên đầu giường, liếm liếm miệng, anh không biết có nên đợi đến khi ăn sáng xong rồi mới ăn Thu Thu thêm lần nữa, hay là làm luôn bây giờ hay không? Nghĩ đến chuyện sẽ rất nhiều, rất nhiều năm không gặp được Thu Thu, Blue bật người quyết định. Chờ ngay khi Khổng Thu từ nhà tắm bước ra, cậu chợt nghe Blue nói: "Thu Thu, hôm nay đừng ra ngoài, anh muốn em."
Khổng Thu đi đến trước mặt Blue, ôm lấy anh, nhè nhẹ thổi khí vào tai anh: "Chủ nhân tự mình đem bữa sáng lên cho em, để hồi báo, chủ nhân có thể ăn em thỏa thích."
Hơi thở thô bạo của dã thú nhất thời tràn ngập cả phòng, Khổng Thu vẫn không sợ chết, tiếp tục khiêu khích: "Chủ nhân, đút em ăn sáng được không?" Câu trả lời của Blue chính là ôm lấy Khổng Thu, đặt cậu ngồi lên đùi mình rồi mới một tay cầm chén, một tay cầm muỗng. Hưởng thụ phục vụ tận tình của "chủ nhân". Khổng Thu đem sự không cam tâm chia lìa anh một lần nữa dằn sâu xuống tận đáy lòng. Nhưng cậu không bao giờ ngờ, khoảng thời gian chia xa thật lâu của cậu và Blue lại đến nhanh như vậy.
Giữa trưa Khổng Thu cũng không xuống lầu dùng cơm, chỉ có Blue đi ra, lấy thức ăn của hai người bưng về phòng. Cam Y và Mục Dã cũng biết chuyện gì đang xảy ra, nên đối với việc này vẫn giữ thái độ "yên lặng là vàng". Trên bàn cơm, Y Đông vẫn thường lén liếc nhìn Cam Y một cái, thấy Cam Y cùng Mục Dã nói nói cười cười, tựa như người thống khổ ban sáng căn bản không cùng một người, nhưng càng như vậy bé lại càng lo lắng. Yên lặng dùng cơm, lần đầu tiên bé cảm thấy ảo não vì sự ngu ngốc của bản thân mình.
Mục Dã đưa mắt nhìn Y Đông, hỏi: "Cam Y, trường học cho Tiểu Đông anh đã liên hệ xong chưa?" Y Đông đang ăn cơm liền lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Cam Y cười cười xoa xoa đầu bé nói: "Bên trường học thì không thành vấn đề, chờ sau khi lấy được quyền nuôi dưỡng và quyền giám hộ của Tiểu Đông xong, anh và em cùng đi làm thủ tục nhập học của học kỳ sau cho bé."
Đôi đũa trong tay Y Đông lách cách rơi xuống đất, quay đầu trừng to hai mắt dò xét Cam Y, không tài nào tin nổi những gì mình vừa nghe thấy. Cam Y nhịn không được liền hôn lên trán bé một cái thật kêu, nói: "Chú nói muốn nuôi con không phải chỉ là nói giỡn đâu nhé." Tiểu Đông cắn cắn môi, bé đang lo lắng, lại kích động, có chút không tin được, pha lẫn chút bất an.
Mục Dã xen vào: "Tiểu Đông, phải tin tưởng vào papa Cam Y của con nhé, anh ấy rất có năng lực. Bọn chú đã biết chuyện cha mẹ con đã làm, nếu bọn họ đã muốn từ bỏ quyền làm cha mẹ, thì chúng ta làm bọn họ phải đem quyền đó giao lại cho mấy chú." Rồi y dịu dàng cười nói tiếp: "Con có nguyện ý làm con trai của chú Cam Y không? Chú và chú Khổng Thu đều vô cùng hy vọng con thể gia nhập vào đại gia đình này của mấy chú. Có một ngày nào đó con cũng sẽ hiểu được tính chất đặc thù trong gia đình chúng ta."
Y Đông cắn chặt môi, hai mắt nhìn Cam Y lại đỏ hồng, rồi nước mắt cũng từ từ rơi xuống. Cam Y đem bé ôm vào lòng, vỗ về nói: "Hai người đó đã đồng ý bàn giao lại quyền nuôi dưỡng và quyền giám hộ con cho chú rồi, bất quá thủ tục còn có chút phiền phức, nên vẫn còn cần thêm thời gian. Tiểu Đông, những chuyện bọn họ làm với con tuyệt đối không thể nào tha thứ được, nhưng chú hy vọng con không nên hận họ, hay có thể nói là không cần để ý đến họ. Đừng phẫn nộ vì những người không đáng như thế, bởi vì phẫn nộ cùng cừu hận chỉ làm tổn thương bản thân con mà thôi, bọn họ, lại không bị chút thương tổn nào."
Y Đông ôm lấy Cam Y, đem mặt mình chôn trong ngực Cam Y, hai vai cứ nấc lên từng cái, từng cái một. Cam Y hôn lên đỉnh đầu trống trơn của bé, an ủi nói: "Hiện tại chắc con phải học đến lớp ba rồi nhỉ, chú không muốn con bị lưu ban. Trước ngày khai giảng, chú Mục sẽ giúp con học bù, ngày mai chú dẫn con đi mua sách giáo khoa, được không?"
Hai cánh tay đang ôm Cam Y càng siết chặt thêm, nhẹ nhàng gật đầu trong lồng ngực ấm áp. Cam Y vỗ về bé, nhẹ nhàng dỗ dành: "Nào, trước ăn cơm cái đã, không cơm nguội hết bây giờ." Nhưng Y Đông vẫn ôm Cam Y, càng lúc càng chặt. Cam Y bật cười, rồi đưa mắt nhìn Mục Dã, sau đó ôm Y Đông theo kiểu bế công chúa, về phòng của hai người. Nhìn Cam Y đóng cửa lại, Mục Dã cầm chén lên tiếp tục ăn cơm, trong lòng cũng cảm thấy tiếc hận, vì sao Tiểu Đông lại không phải là người hầu của Cam Y chứ? Nếu như vậy không phải sẽ thập toàn thập mỹ rồi sao. Cam Y xứng đáng có một người hầu thật tốt để bầu bạn sớm hôm.
Sau khi đem Y Đông về phòng, mặc kệ Cam Y có nói gì, bé cũng chỉ ôm chầm lấy Cam Y, không ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng. Cam Y biết Y Đông đang khóc, cậu bé này không muốn bị Cam Y nhìn thấy nước mắt của mình. Cam Y vô cùng đau lòng, bản thân càng dỗ dành bao nhiêu, thì hai cánh tay đang ôm mình lại càng siết chặt thêm bấy nhiêu, tựa như chỉ hận không thể hòa mình vào thân thể của Cam Y vậy.
Không còn cách nào khác, Cam Y đành mở miệng: "Tiểu Đông, kỳ thật chú cũng rất lo lắng." Cậu bé trong lòng nhất thời cứng cả người, cúi đầu, tiếng khóc cũng biến đâu mất.
"Ngay lúc quyết định nhận nuôi con, chú cũng rất lo lắng con không thể chấp nhận chú." Bé mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai mắt bị khóc đến sưng đỏ chỉ còn lưu lại chút ướt át. Bé hé miệng, trong mắt không chút phân vân, bé nguyện ý! Bé nguyện ý để người này là papa của mình! Nhưng mà bé quá ngốc, bé luôn không sao kêu được thành tiếng. Hé miệng, Y Đông lo đến muốn hét toáng lên, nhưng vì trong lòng vẫn còn chướng ngại, nên hai chữ kia vẫn thủy chung không sao nói được thành lời, gấp đến độ mặt bé cũng đỏ rần hết cả.
Nâng mặt Y Đông lên hôn lên má bé hai cái, lo lắng của đối phương liền ngay lập tức được giảm bớt, Cam Y cúi đầu nói: "Tiểu Đông, nếu chú không phải là người bình thường, con có sợ chú không?"
Trên mặt Y Đông liền hiện lên vẻ nghi hoặc, câu này là có ý gì?
Cam Y dừng lại một chút, lấy hết dũng khí nói tiếp: "Tiểu Đông, con nhắm mắt lại đi." Y Đông nghe lời mà nhắm hai mắt lại, đôi tay to lớn ấm áp đang ôm bé bỗng đâu mất, tiếp theo, bé nghe đối phương nói: "Mở ra đi." Y Đông lập tức mở mắt, trong nháy mắt, toàn thân bé cứng ngắc, sững sờ nhìn nơi đó. Bóng dáng Cam Y vốn phải ngồi trước mặt đâu chẳng thấy, chỉ thấy một con vật thuộc loài mèo mà bé chưa từng thấy qua bao giờ, có kích cỡ sơ sơ bằng một... con báo!
"Tiểu Đông!" Con mèo lớn thần kỳ lên tiếng, "Con có sợ chú không?"
Trong đầu Y Đông phút chốc trống rỗng, cái gì mà thương tâm vì bị vứt bỏ, cái gì mà bất an vì được nhận nuôi, cái gì mà đến trường, cái gì mà sách giáo khoa.... Hết thảy đều bay biến khỏi đầu bé. Papa mới của bé... là một con mèo thành tinh?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com