Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

40.5

Hà Đồng định dùng biện pháp gì để chặt đứt mọi niềm hi vọng của tò he? Thương thay cho em nhỏ thân cô thế cô, chỉ có thể nhờ vả thằng cha này...

Đợi mãi đợi mãi, rốt cục cũng trông thấy hắn quay trở về, mang theo một cái trâm gỗ đưa cho tôi, bảo tôi cài lên tóc, "Cây trâm này gọi là Khốn Giới. Đúng như tên gọi, nó sẽ vây kín lấy hồn phách của cậu, hình thành nên một kết giới, không để cho hồn phách tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Kể cả khi cậu đến gần Hề Đao, cũng sẽ không xuất hiện hiện tượng hồn phách được lấp đầy, đến lúc đó cậu sẽ tự hiểu."

Nói đoạn, hắn lại đưa tôi thêm một con hạc giấy, "Con hạc giấy này sẽ đưa cậu đến nơi có Hề Đao, cậu cứ đi theo nó là được."

Tôi nhận lấy tất cả, sau đó tôi với Hà Đồng trích máu lập lời thề, tôi sẽ giao lại luồng hơi của hỗn mang cho hắn sau khi hắn để tôi đi theo con hạc giấy.

Con hạc bay thẳng về phía nam, tôi có thể lờ mờ nhận ra, cứ đi theo hướng này thì sẽ đến một trấn nhỏ dưới núi, tôi bèn nhanh chóng đuổi theo. Đường đến đây gian khổ là thế, vậy mà tới khi rời đi, chẳng rõ có phải vì trong lòng trống trải, khiến cho luồng hơi của hỗn mang được tự do tuần hoàn hay không, mà dọc đường vô cùng thuận lợi. Ước chừng chỉ ba canh giờ sau đó, khi trời vừa sụp tối, tôi đã đến thị trấn dưới chân núi, nơi này người qua kẻ lại tấp nập, đa phần là thợ săn với dân đào sâm.

Hạc giấy đáp xuống trước cửa một quán ăn. Tôi nhặt nó lên, cất vào trong vạt áo, rồi bước vào trong.

Chỉ là một tiệm ăn bình dân, cả sảnh nồng nặc mùi bã rượu rẻ tiền, khách khứa thì la lối om sòm, đinh tai nhức óc, một nơi vô cùng thích hợp để giải sầu.

Dưới tầng trệt không thấy Hề Đao đâu, tôi đi lên lầu, vừa rẽ khỏi cầu thang liền trông thấy anh, đang ngồi đơn độc bên cửa sổ, ngắm nhìn quang cảnh phố phường khi mới lên đèn.

Vừa trông thấy anh, lồng ngực tôi như có một ngọn lửa bùng dậy, những gì Hà Đồng từng nói, những gì tôi từng nghĩ, tất cả tựa như không còn quan trọng nữa rồi, tôi chỉ muốn được gặp lại anh mà thôi.

Tôi lao thẳng sang đó, cố sải bước thật nhanh, đến tận khi tôi sắp lại gần, Hề Đao mới quay đầu nhìn tôi, lại là gương mặt nửa đẹp tuyệt trần nửa khủng khiếp như quỷ ma ấy, đặt cạnh nhau không khỏi khiến người ta hãi hùng.

Chẳng qua, kể từ khi biết được nguyên cớ, tôi đã không còn sợ hãi khi trông thấy gương mặt anh như vậy nữa, chỉ cảm thấy xót xa cõi lòng.

Suy nghĩ này khiến bước chân tôi khựng lại.

Anh cứ thế mà giương mắt nhìn tôi, ngón tay khẽ gõ nhịp trên thành chén rượu, tạo nên âm vang nho nhỏ, lại chẳng nói tiếng nào.

Đâu rồi nụ cười thân thương, đâu rồi cái ôm ấm áp, lời nói dịu êm, hoàn toàn là thái độ dửng dưng khi đối mặt với người xa lạ.

Từ đầu đã biết rõ anh sẽ không nhận ra được mình, nên tôi cố gắng chuẩn bị sẵn tâm lý cả rồi, song đến khi chân chính đối mặt với sự thật, thì nơi nào đó trong tim, vẫn không khỏi nhói lên thật khẽ.

Lẽ nào, từ sâu tận đáy lòng tôi vẫn hằng mong đợi, mong anh vẫn còn chút ký ức nào đó về tôi. Hóa ra bản thân tôi, vậy mà vẫn cứ vọng tưởng rằng, ý nghĩa sự tồn tại của chính mình, sẽ không chỉ là một vật chứa linh hồn cho anh.

Thế nhưng sự thật lại tàn nhẫn quá, đến mức làm tôi thốt không nên lời.

Sau khi tôi dừng chân ngay trước bàn anh, Hề Đao có liếc mắt nhìn tôi vài lần, chắc anh cho rằng tôi là mấy con yêu quái muốn đến dụ dỗ người ta để hút lấy dương khí, nên mới chợt phì cười, "Biến hình thô kệch như vậy, không thấy nhục mặt à?" Trước đây anh chưa từng cười như vậy với tôi bao giờ, kiểu cười khẩy sặc mùi chế nhạo, cử động của khóe môi kéo theo sự thay đổi của nét mặt, khiến anh trông càng đáng sợ hơn, "Này yêu tinh cỏ cây, ta chỉ nhắc nhở một lần, nhân gian khó lường, mau chóng quay về chốn cũ chẳng phải tốt hơn sao?"

Vẫn là chất giọng dày và trầm ấm ấy, chỉ là, đã chẳng như khi anh nói câu "Bây giờ tôi muốn cậu hứa rằng, cậu phải vĩnh viễn ở lại nhân thế không được bỏ trốn không được ngốc tới nỗi gây nguy hại cho chính mình" nữa, làm gì còn có vẻ trìu mến đầy cam chịu như khi ấy.

Tôi không sao tiến đến bên anh được nữa, giờ đây trong mắt anh tôi chỉ là một con yêu tinh nhỏ nhoi, nếu dám tự tiện lại gần, chưa biết sẽ phải gánh lấy hậu quả thế nào. Tôi run rẩy, ngồi vào chỗ cách anh xa nhất có thể.

Quán ăn rất đắt khách, tiểu nhị nhất thời không kịp đến phục vụ tôi, mà tôi cũng chẳng buồn gọi món, chỉ đờ người ra như khúc gỗ.

Không ít lần, tôi sờ tay lên cây trâm trên đầu, tôi biết, chỉ cần mình gỡ nó xuống, thái độ của Hề Đao đối với tôi sẽ thay đổi ngay tức khắc, sẽ lại như khi xưa dịu dàng, ân cần, sẽ lại như khi xưa mãi không xa rời.

Hiềm nỗi, nào phải sự thật, điều đó, nào có phải sự thật đâu.

Sau rốt tôi vẫn không có đủ dũng khí để rút cây trâm xuống.

Trời đã gần về khuya, tôi lén lút liếc mắt dòm Hề Đao.

Tiếng chuông báo không giờ vang lên, đúng lúc Hề Đao đang châm trà, ngay đúng khoảnh khắc ấy, anh hốt nhiên ngỡ ngàng, động tác rót trà vẫn giữ nguyên, đến khi tận khi chung trà được đổ đầy, nước trà trào ra ngoài, nhễu xuống chân anh, anh mới sực nhận ra, bèn luống cuống đặt ấm trà xuống.

Lệ, đã hoen đầy nơi khóe mắt tôi.

Hề Đao trông như thể chẳng hiểu nổi mình đang làm gì ở đây vào giờ này, anh hoang mang đứng bật dậy, tính rời đi.

Anh quét mắt nhìn một vòng khắp sảnh lớn, bỗng dưng bắt gặp ánh mắt của tôi, bước chân anh chợt khựng lại, rồi chuyển hướng đi về phía tôi.

Trái tim tôi đập rộn ràng, tại sao lại thế nhỉ?

Anh dừng lại ở trước mặt tôi, từ trên cao nhìn xuống, rồi bất chợt khẽ nhoẻn miệng cười, "Biến hình thô kệch như vậy, ngươi không thấy nhục mặt à, tên yêu tinh cỏ cây kia?" (sanshiriz.wordpress.co m)

Tôi sững sờ, dường như anh cảm thấy vẻ gượng gạo của tôi rất thú vị, nên lại nói tiếp, "Ta chỉ nhắc nhở một lần, nhân gian khó lường, ngươi mau chóng quay về chốn cũ chẳng phải tốt hơn sao?"

Không, anh đâu chỉ nhắc có một lần, mới tức thời đây thôi anh vừa nói với em những lời này rồi, chẳng qua anh lại quên mất những gì mình từng nói đó thôi.

Dứt lời, Hề Đao cũng không buồn để ý đến tôi nữa, mà bước xuống cầu thang bỏ đi mất, tôi lắng nghe từng tiếng bước chân của anh, mỗi một âm thanh vang lên như chính anh đang giẫm thẳng vào lồng ngực tôi, đau đến quặn thắt.

Nếu không còn gặp lại tôi nữa, à không, nếu không có lại được mảnh hồn ấy nữa, Hề Đao sẽ cứ phải sống trong sự mông muội như thế cho đến hết quãng đời chưa biết sẽ dài dằng dặc bao lâu của mình.

Không, nói đúng hơn là, anh làm gì có được một đời chứ, thứ duy nhất mà anh có, chính là vô vàn cái một ngày mà thôi.

Tiếng vén rèm cửa vang lên phía dưới lầu, kèm theo đó là giọng tiểu nhị hò hét, "Khách quan, lần sau lại ghé quán nhé."

Tôi như bị kim chích vậy, không nhịn được mà phóng vọt ra khỏi chỗ ngồi, chạy lại chỗ cửa sổ, hình bóng Hề Đao, dần mất hút ở phía bên kia đầu ngõ, tôi thẫn thờ dõi mắt trông theo.

Từ đằng sau vọng lại tiếng tiểu nhị lịch bịch chạy lên lầu, niềm nở mời chào, "Khách quan, muốn gọi món gì ạ?"

"Nửa đêm nửa hôm ăn cái gì mà ăn?! Mắc cái giống gì mà bây giờ mới tới, bây giờ mới tới hỏi tui là sao!!!" Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi quát mắng người khác như vậy, thế nhưng cơn phẫn uất trào dâng trong lòng đã khiến tôi như đánh mất lý trí mà tóm lấy vai tiểu nhị, sừng sộ như sắp sửa tẩn anh chàng một trận no đòn.

"Khách, khách, khách quan, chỗ chúng tôi mở bán xuyên đêm mà, hơn hơn hơn nữa ngài mới tới có một chốc chứ mấy." Tiểu nhị phân bua, tôi trừng trừng nhìn anh chàng, để rồi trông thấy trong đôi mắt anh phản chiếu lại hình bóng một kẻ đáng thương đang giận cá chém thớt.

"Khách quan, ngài ngài ngài vẫn ổn chứ?" ——

"Khách quan, ngài ngài ngài sao lại khóc rồi?" ——

"Khách quan, ngài ngài ngài làm gì mà khóc dữ vậy?" ——

"Khách quan, ngài ngài ngài rốt cuộc còn định khóc tới khi nào?" ——

-Hết chương 40.5-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com