CHƯƠNG 40
...
Không khí trong phòng trở nên kì dị lạ thường, thậm chí lúc này không ai dám thốt ra tiếng nào.
Mọi người nhìn Hanbin đang lim dim mắt nhìn họ một cách khó hiểu, rồi lại nhìn Koo Bon Hyuk mặt lạnh tanh như đang toả ra sát khí, lá bài trong tay Hyun Ki còn rơi thẳng xuống đất.
Cảm nhận được hơi nóng bỏng rát từ bàn tay đang miết nhẹ gáy mình, Hanbin bắt đầu giãy giụa né tránh sự động chạm của Koo Bon Hyuk , muốn quay đầu nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra sau lưng mà mọi người lại chấn động đến mức quên cả nói cười như thế.
Koo Bon Hyuk thu hồi lại pheromone của mình.
Cảm giác nặng nề trên vai nhẹ đi, mọi người thở phào, thoát hẳn khỏi trạng thái ngà say, tỉnh táo trong hoang mang.
"Sao thế?" Hanbin hỏi.
Koo Bon Hyuk vẫn đặt tay trên gáy Hanbin , dùng ánh mắt ra hiệu với những người khác, nhưng lời thốt ra lại đầy ngờ vực: "Không biết nữa, chắc mọi người thấy gì đó lạ đấy."
Hyun Ki giật thót đến sởn cả da gà, IQ tăng vọt đến mức cao nhất kể từ khi cậu ta sinh ra tới giờ: "À... hồi nãy trên trần nhà sau lưng các cậu có con nhện to lắm, dọa tôi hết hồn!"
Câu này vừa dứt, mọi người nhao nhao phụ họa.
"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy."
"To kinh khủng, cái giống gì đây, spider man à!"
Hanbin ngạc nhiên vô cùng, cậu cố vùng khỏi tay Koo Bon Hyuk để nhìn ra sau, nhưng chẳng thấy gì cả.
"Cậu tin họ à?" Koo Bon Hyuk ghé lại gần, bàn tay đặt trên gáy Hanbin vẫn xoa xoa trấn an, "Hoặc là họ say đến hoa mắt, hoặc là cố ý nói vậy để trêu cậu thôi."
Hanbin đã ngấm kha khá rượu, không nghĩ nhiều về lời nói của mọi người, đằng sau có Koo Bon Hyuk là chỗ dựa vững chắc nên cậu yên tâm hẳn.
Hanbin đỡ trán thở dài.
Haiz, uống rượu vào rồi đầu óc không được tỉnh táo lắm, công nhận Koo Bon Hyuk uống rượu giỏi, bao nhiêu chén rượu vẫn không làm cậu ta say.
Lew lẳng lặng nhâm nhi rượu trong chén của mình, vừa vén chăn đắp cho Hyeongseop vừa liếc mắt sang Eunchan như đang nói gì đó. Eunchan như hiểu được ý của Lew , cậu ta nhếch mép cười rồi nhìn cặp đôi nọ. Có những điều không cần nói ra vẫn có thể hiểu được.
Lượt này kết thúc bởi sự quấy nhiễu của "con nhện", bắt đầu luôn lượt tiếp theo.
Trò chơi vẫn tiếp diễn, nhưng đã trở nên nhẹ nhàng đến lạ.
"Cậu thích màu gì nhất?"
"Thích vị gì nhất?"
"Lần đầu tiên, à, lần đầu tiên thi điểm tối đa là khi nào?"
Sau vài lượt đặt câu hỏi cứ như cho mấy bé mẫu giáo, Hanbin đứng dậy đi vệ sinh.
Lúc nhổm dậy cậu có hơi lảo đảo, phải dựa vào vai Koo Bon Hyuk để giữ thăng bằng, Koo Bon Hyuk giữ lấy tay cậu đỡ cậu dậy.
"Tôi dìu cậu đi nhé." Koo Bon Hyuk nói, bỏ mặc những đôi mắt đang trợn tròn. Hanbin từ chối không để Koo Bon Hyuk dìu, tự bước thật chậm vào phòng vệ sinh.
Đến khi Hanbin đi khuất, cửa phòng vệ sinh đóng lại, mọi người đều thở phào, sau đó đồng loạt nhìn Koo Bon Hyuk bấy giờ vẫn rất điềm nhiên.
Koo Bon Hyuk cầm một miếng dưa hấu lên cắn vài cái, ngước mắt, con ngươi tỉnh táo trông có vẻ không say chút nào: "Có gì muốn hỏi thì hỏi luôn đi."
Nơi này cách âm rất tốt, ở trong phòng vệ sinh không nghe được cuộc đối thoại bên ngoài, thế là những nghi vấn đã tích tụ đầy trong bụng mọi người tức thì như lũ tràn đê, nhưng vì quá chấn động, họ chợt không biết nên hỏi gì trước.
Một người bạn ngắc ngứ hỏi: "Có... có phải cậu uống say rồi không?"
"Tôi không say." Koo Bon Hyuk đáp, "Hỏi câu này vô nghĩa, cậu không nghĩ tới việc uống say sẽ nói thật à."
Mọi người: "..."
Cái này còn đáng sợ hơn á!
"Các cậu chơi với cậu ấy, được, nhưng đừng quá đáng, mấy cái thử thách các cậu đưa ra đi quá xa rồi đấy, tôi không muốn nói thẳng đâu, các cậu hiểu chứ?" Giọng Koo Bon Hyuk không lớn, nhưng vẫn khiến người nghe rợn gáy.
Lời cảnh cáo trắng trợn, bởi nó mang tính chiếm hữu quá mạnh, đã rõ đến mức không thể rõ hơn nữa.
Hyun Ki im thin thít, nhìn Koo Bon Hyuk , cậu ta nhớ lại những việc mà trước đây mình thấy rất khác thường nhưng không biết rốt cuộc khác thường chỗ nào.
Ví dụ như hai chiếc áo khoác cùng kiểu của Koo Bon Hyuk và Hanbin.
Hoặc như hôm máy sưởi bị hư, Koo Bon Hyuk chịu để Hanbin lên giường ngủ chung sưởi ấm, còn cho Hanbin ngủ bên trong, sợ cậu ngã xuống giường.
Hay là mỗi lần cậu ta choàng vai Hanbin nhưng cứ bị Koo Bon Hyuk đuổi đi bằng đủ loại lý do.
Từng chi tiết nhỏ, tất cả mọi thứ như lấp đầy trong đầu Hyun Ki, song, lời giải thích hợp lý nhất lúc này lại là điều mà trước đây có đánh chết cậu ta cũng chẳng tin.
Koo Bon Hyuk thích Hanbin
Còn là thích đơn phương.
Hyun Ki như thức tỉnh, cậu ta quay sang nhìn Lew và Eunchan ở phía bên kia không có vẻ gì là bất ngờ, cậu ta mới nhận ra bản thân là người học cùng lớp, ở chung phòng với Koo Bon Hyuk lại biết sau cả Eunchan và Lew.
Má, chỉ có mỗi cậu ta không biết.
"Hôm nay tôi nói thật với các cậu, ngoài việc muốn các cậu đừng vượt giới hạn, thì còn một hy vọng khác." Vẻ mặt Koo Bon Hyuk vô cùng nghiêm túc, hàng mày nhíu nhẹ, đôi mắt loé lên một tia sáng, "Giúp tôi."
----------
Lúc Hanbin đi vệ sinh về, trong phòng đã náo nhiệt hẳn lên, không có gì khác thường cả.
"Hanbin tới đây, tiếp tục nào!" Hyun Ki vừa bốc một miếng snack bỏ vào miệng vừa vẫy tay gọi.
Thế là Hanbin đi đến ngồi xuống, dù đã vào nhà vệ sinh để rửa mắt cho tỉnh táo hơn nhưng đỡ hơn là bao, cậu lấy tay dụi mắt, cảm thấy mình ngày càng không muốn suy nghĩ nữa, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, nhưng lại chưa muốn ngủ.
Rượu này tác dụng chậm và mạnh thế sao?
Hyun Ki xóc bài rồi phát cho người chơi, Hanbin cầm lên xem.
Số 1.
Koo Bon Hyuk vẫn dựa vào cạnh cậu, Hanbin không để ý lắm, nào biết rằng Koo Bon Hyuk đã giơ tay ra dấu số 1 ở sau lưng cậu, sau đó lại ra dấu số 2.
Mọi người nhận được ám hiệu, thế là Eunchan bốc được lá Joker thản nhiên hỏi: "Số 1, True or Dare?"
Hanbin chọn True, Eunchan bất đắc dĩ trở thành thần Cupid giúp Koo Bon Hyuk , thăm dò Hanbin: "Cậu có thích ai không?"
Hanbin lắc đầu ngay: "Không."
Mọi người đồng thanh ồ lên rồi nhìn lén Koo Bon Hyuk , chợt chẳng biết nên vui hay nên buồn.
Vui vì Hanbin chưa thích ai.
Buồn vì Hanbin không thích Koo Bon Hyuk, chí ít không phải thích kiểu kia.
Nhìn ai đó suy mà thương.
Mắt Koo Bon Hyuk tối lại, mặt không biến sắc, không có phản ứng gì trước câu nói này.
Bắt đầu lượt tiếp theo, lần này Hyun Ki bốc được lá Joker.
Koo Bon Hyuk tiếp tục ra dấu hai con số, và Hanbin lần nữa bị chỉ điểm.
Hyun Ki nhìn Koo Bon Hyuk rồi lại nhìn Hanbin , đầu chợt nảy ra một ý tưởng!
Trước đây Hanbin nói không phải nụ hôn đầu, cậu đã hôn một người khác cũng là bạn bè.
Lúc đó họ tưởng cậu hôn người nọ cũng vì trò chơi, nhưng giờ ngẫm lại, chẳng lẽ là...
"Hanbin, người bạn đã hôn cậu là ai?" Hyun Ki hỏi một cách khó nhọc trước ánh mắt chết chóc nào đó đang chiếu vào người cậu ta.
Hanbin sửng sốt, dù não đang trì trệ nhưng cậu cũng biết không thể để lộ chuyện này.
Không thì với tính hay đùa của bạn bè Koo Bon Hyuk , chắc sẽ bảo cậu và Koo Bon Hyuk sắp kết hôn sinh con luôn mất.
"Tôi chọn Dare." Hanbin đáp.
Thấy Hanbin đã hồn nhiên sập bẫy , Hyun Ki che mắt lại, tâm trạng cực kỳ phức tạp: "Vậy... vậy cậu và số 3 hôn nhau đi."
Hanbin nhíu mày vừa định từ chối, một giọng nói chợt xen vào cướp lời: "Số 3? Là tôi."
Koo Bon Hyuk lật bài mình lên, để lộ con số 3.
Hanbin: "Hả..."
Hanbin chưa kịp nói tiếp , Lew giả bộ bất ngờ: "Ồ, không ngờ là Bon Hyuk!"
Mọi người trong phòng hùa theo tiếp nối Lew : "Úi úi, chẳng phải anh Koo không thích thử thách kiểu này sao, thôi bỏ qua lượt này đi."
"Sao thế được, luật là luật, phá luật thì còn gì là game, ai cũng chơi hết chỉ mỗi cậu ấy không chơi, không dám chứ gì?"
"Đúng đó! Muốn gì đây?"
"... Đừng cãi nhau mà , Bon Hyuk không phải người như vậy." Thấy cả bọn sắp nảy sinh xung đột, Hanbin vội can ngăn.
Mọi người yên tĩnh một lúc, đâu ai ngờ Hanbin sẽ nói giúp Koo Bon Hyuk, dù sao thì theo kế hoạch của họ, tiếp theo phải là Hyun Ki đứng ra hòa giải mới đúng.
Cũng may Hyun Ki phản ứng kịp, cậu ta hùa theo Hanbin: "Đúng đúng đúng, Hanbin nói đúng, anh Koo không phải loại người như vậy đâu! Anh em với nhau cả, anh Koo nể anh em mà, nhỉ?"
Koo Bon Hyuk không đáp, lấy ngón cái miết nhẹ bờ môi, chậm rãi gật đầu.
Cậu ta nhìn Hanbin , sau đó nắm cổ tay cậu: "Cậu sẵn sàng chưa?"
Trước đó Hanbin không muốn hôn ai trong mấy trò chơi thế này chút nào, nhưng nếu đối tượng là Koo Bon Hyuk thì hình như cũng chấp nhận được, dù sao cậu và Koo Bon Hyuk cũng đã 'trước lạ sau quen' với việc này.
Thấy Hanbin không có ý chống đối như đã quen lắm rồi, mọi người chợt liên tưởng tới người bạn mà trước đó cậu nói cậu từng hôn.
... Không phải chứ, con sói già Koo Bon Hyuk này đã ra tay lâu rồi à!
Ra tay xong mà vẫn bị Hanbin xem là bạn!
Thất bại!
Tâm trạng mọi người lúc này phức tạp đến mức không hình dung được, nhưng mọi cảm xúc của họ đều đã bị sự phấn khích lấn át, ai nấy đều háo hức muốn được xem cảnh hôn nhau. Người thì che mắt như không che, người thì không những không nghe mà còn mở to mắt nhất có thể chứng kiến cảnh tượng sắp tới.
Song ý đồ đó đã bị Koo Bon Hyuk phát hiện, cậu ta nhướng mày lườm sang bằng ánh mắt lạnh lùng, tim mọi người hẫng nhịp, giải tán ngay lập tức.
"Mọi người đừng giục anh Koo nữa, tôi tin tưởng con người anh Koo , nói đi đôi với làm! Mọi người cho anh Koo chút không gian riêng tư đi nào!"
"Chuẩn, tôi kêu một hai ba, mọi người cùng đứng dậy đi ra ngoài nhé!"
Koo Bon Hyuk không thể để người khác thấy dáng vẻ của Hanbin khi bị mình hôn, chờ mọi người đi cả rồi, cậu ta mới nắm lại tay Hanbin , đến gần.
Hanbin nhìn mặt Koo Bon Hyuk , cảm thán: "Trùng hợp ghê nhỉ anh Koo."
Koo Bon Hyuk mỉm cười: "Ừ, tôi cũng thấy thế."
Hanbin nói tiếp: "Nếu đã vậy thì nhân tiện giải quyết pheromone của cậu luôn, vừa hay mấy ngày nay cậu không cắn tôi rồi."
Giải quyết pheromone của cậu ta? Thế chẳng phải sẽ cần...
Koo Bon Hyuk nhớ lại những nụ hôn trước đây, mỗi lần hôn xong, đuôi mắt Hanbin đều sẽ ửng đỏ, mắt long lanh trong veo ánh nước và cả đôi môi đo đỏ mềm mại hơn ngày thường...
Ham muốn cất công chôn giấu anh chàng này lại lần nữa dâng trào, không cho ai nhìn thấy Hanbin khi bị hôn, dù hôn xong cũng không được.
Koo Bon Hyuk nghiêm túc rằng: "Không được, không thể ở đây, gượng gạo lắm, tôi không muốn họ thấy. Tôi có thể cùng cậu thực hiện hình phạt này như đã hứa, nhưng phải chờ họ đi hết, không quay lại nữa."
"À~" Hanbin nấc cụt một cái, không biết có phải do rượu không mà khiến Hanbin mạnh dạn trêu Koo Bon Hyuk "Cậu đang xấu hổ."
Koo Bon Hyuk không tức giận khi bị trêu đùa, thậm chí còn cười thừa nhận: "Chúng ta lừa họ đi, giả vờ như đã hôn rồi, chờ khi nào ở riêng trong ký túc xá mới thực hiện lời hứa, như vậy cũng đâu bị xem là có chơi không có chịu."
"Ồ, cách hay." Hanbin khen ngợi, "Vậy cậu gọi họ vào đi, chúng ta xong rồi."
Khi mọi người vào trong, nhìn thấy một Oh Hanbin điềm tĩnh, không đỏ mặt cũng chẳng thở dốc.
Mọi người: "..."
Không ngờ luôn, Koo Bon Hyuk cái gì giỏi nhưng kỹ thuật hôn lại không giỏi chút nào!
Koo Bon Hyuk chuyến này cậu xong rồi, hết cứu nổi!
-----------
Mọi người không chơi quá khuya, mười hai giờ, ai nấy đều ngoan ngoãn chia bánh kem, không có trò ụp bánh vào mặt mà Hanbin lo lắng.
Ăn xong phần mình, nếu đủ tinh tế thì biết biết dành thời gian riêng cho Koo Bon Hyuk và Hanbin , nhưng mấy tên ngu ngốc rượu vào là mất quyền kiểm soát.
"Về ký túc xá nhanh thế!" Hyun Ki ngạc nhiên, "Tôi còn tưởng chơi thâu đêm đó? Thôi được, cậu sinh nhật cậu lớn nhất, đi thôi, chúng ta bắt xe về. Tôi ngồi phía trước, cậu và Hanbin ngồi phía sau."
"Hyun Ki, không phải cậu nói muốn lên phòng khách sạn cao nhất, vừa ngắm cảnh vừa mở máy chơi game với bạn bè à?" Koo Bon Hyuk nói, "Sinh nhật tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của cậu, tôi đã đặt một phòng ở đây cho cậu, hoàn toàn phù hợp yêu cầu, cũng có người rồi, cậu và họ cứ lên đó chơi, khỏi về."
Hyun Ki nhận thẻ, mừng rỡ: "Uầy thật không thế? Ôi ngại lắm luôn..."
Hyun Ki chưa kịp nói hết đã bị những người khác lôi đi xềnh xệch.
Chớp mắt chỉ còn Hanbin và Koo Bon Hyuk.
Koo Bon Hyuk không an tâm đỡ Hanbin lên taxi, ngồi vào rồi vẫn không buông ra.
Hanbin cũng thuận theo tư thế này dựa lên vai Koo Bon Hyuk: "Thật ra tôi hơi choáng, rượu đó ngon, nhưng nặng thật."
"Ừ." Mặt Koo Bon Hyuk bị bóng râm che mất, nhìn không rõ, "Loại rượu đấy lúc uống thì như nước lọc, nhưng thực ra độ của nó khá cao, càng uống thì càng nhanh say, còn lâu mới tỉnh. Nhưng cậu uống không nhiều, mai dậy sẽ không mệt đâu."
"Cậu biết nhiều thật, thế thì tôi cũng yên tâm." Hanbin nhắm mắt lại, yên tâm xem Koo Bon Hyuk là gối nằm.
Koo Bon Hyuk điều chỉnh tư thế để Hanbin ngủ thoải mái hơn, trái tim rục rịch muốn ôm Hanbin vào lòng mình, nhưng cậu ta cố nhịn.
Lúc xuống xe về ký túc xá, Hanbin lập tức xốc lại tinh thần.
"Tôi có món quà muốn tặng cậu." Hanbin hào hứng rằng, "Tôi nghĩ cậu sẽ thích."
Hanbin bước loạng choạng lấy món quà cậu giấu ở chỗ cao nhất của giá sách, cầm xong định lùi ra, nào ngờ lại va trúng lồng ngực Koo Bon Hyuk.
"Quà gì thế?" Koo Bon Hyuk cũng chẳng tránh, cậu ta còn vươn tay từ sau lưng cậu, "Mở ra xem nào."
Hanbin cảm thấy tư thế này cũng tiện cho cả hai cùng xem, bèn không động đậy nữa, giữ nguyên tư thế này bóc quà.
Bên trong lớp giấy gói quà nền xanh đen hoạ tiết hình trăng khuyết và ngôi sao năm cánh màu vàng là một bức tranh hình hộp chữ nhật chứa hình cậu ta và Koo Bon Hyuk khoác vai nhau tạo dáng chữ V. Bức tranh không có màu gì chỉ có đường viền màu trắng phác hoạ đường nét của họ.
"Cậu đợi chút nhé" Koo Bon Hyuk thấy Hanbin lấy hai cục pin nhỏ lắp vào bức tranh, bật nút, bức tranh tối màu bất ngờ phát sáng, những đường viền trắng chuyển sang màu đen làm nổi bật đường nét trên bức tranh.
Koo Bon Hyuk đã nhận ra, đây không phải là bức tranh tầm thường, mà là một chiếc đèn tranh dùng làm đèn ngủ. Hanbin mang lại cho cậu ta từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, niềm vui sướng không thể tả ngày càng dâng trào trong lồng ngực. Ngọn đèn vàng loé sáng len lỏi vào từng ngóc ngách, sưởi ấm trái tim đã sớm nguội lạnh từ lúc nào.
Koo Bon Hyuk hiểu ra một điều rằng trái tim này đã không còn của cậu ta nữa, người nào đó ngốc xít lấy đi mà chẳng hề biết. Đúng là ngốc xít mà.
Khoé miệng cậu ta chẳng biết lúc nào đã kéo thành một nụ cười.
Hanbin cầm chiếc đèn tranh xoay người đưa nó cho Koo Bon Hyuk , còn chưa kịp làm gì cậu đã thấy Koo Bon Hyuk bất chợt ôm lấy cậu, cậu ta vùi mặt lên vai cậu cười vài tiếng thật khẽ. Hanbin bất động để mặc cho Koo Bon Hyuk ôm.
Một lúc sau chẳng thấy Koo Bon Hyuk nói gì, Hanbin khẽ động đậy, tưởng Koo Bon Hyuk đã ngủ vì uống vài chén rượu lúc nãy, cậu khẽ gọi: "Koo Bon Hyuk , cậu ngủ rồi à, lên giường ngủ cho thoải mái nào."
Vẫn không có lời hồi đáp nào, Hanbin toan thoát khỏi vòng tay bạn mình thì đột nhiên Koo Bon Hyuk cười khúc khích vài tiếng, vòng tay ôm cậu càng siết chặt hơn, nhẹ nhàng nói: "Hanbin, cảm ơn cậu."
Koo Bon Hyuk từ từ đứng thẳng dậy, cầm lấy chiếc đèn tranh trong tay Hanbin, mặt đối mặt với cậu: "Cảm ơn cậu, tôi rất thích món quà này."
Ánh đèn vàng hắt vào đôi mắt Koo Bon Hyuk như hàng vạn vì sao trên trời, sáng lấp lánh giữa màn đêm tối, mỗi vì sao như cất chứa điều cậu ta muốn nói nhưng chẳng thể nào nói ra, nó đẹp đến mức khiến Hanbin không thể rời mắt.
Koo Bon Hyuk có ai đã từng nói với cậu rằng cậu rất đẹp chưa? Đẹp đến cô độc.
"Nhìn đủ chưa?" Hanbin choàng tỉnh sau hồi suy nghĩ miên man, nhận ra chiếc má đào của mình bị nắn đến bẹo hình bẹo dạng. Thủ phạm đã cất chiếc đèn tranh từ lúc nào, vẫn nhởn nhơ xoa nắn, đến lúc bị Hanbin vỗ bôm bốp vào mu bàn tay rồi mới cười ha hả dừng lại, xoay người cởi áo khoác.
Tưởng rằng sau khi tặng quà là kết thúc tiết mục sinh nhật, Hanbin lơ mơ đi lấy quần áo định tắm.
Đèn phòng bất chợt tắt ngúm, trong bóng tối, có một bàn tay đặt lên vai cậu.
"Bạn à, nhân vật chính còn câu hỏi cuối cùng." Hanbin nghe Koo Bon Hyuk nói.
"Câu gì?" Hanbin thắc mắc, "Sao lại tắt đèn?"
"Cậu quên rồi sao? Tôi nhắc lại cho cậu nhé..." Koo Bon Hyuk rướn đầu sang, kề sát bên tai Hanbin.
"Người bạn đã hôn cậu..." Koo Bon Hyuk nhại lại giống như đúc ngữ điệu Hyun Ki khi hỏi câu này, "...là ai vậy?"
Hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào tai, khi hiểu ra Koo Bon Hyuk đang nói gì, tai Hanbin đỏ bừng, nửa bên người hơi tê.
Nhưng may mà cậu nhanh chóng hoàn hồn, hiểu ra ẩn ý của Koo Bon Hyuk, cũng dở khóc dở cười đấm nhẹ lên người cậu ta.
Koo Bon Hyuk đang nhắc cậu đừng quên thực hiện thử thách Dare đã hứa ban nãy, cũng đừng quên giúp cậu ấy điều hòa lại pheromone dư thừa.
Chất cồn khiến lá gan lớn hơn, Hanbin cảm thấy mình bây giờ gan dạ vô cùng, cậu xoay người nhìn Koo Bon Hyuk, vươn hai tay choàng qua cổ cậu ta: "Ai thế, anh Koo học rộng tài cao không biết à?"
"Không biết nữa, chắc là người lần nào cũng khiến Hanbin khóc lóc nhỉ." Koo Bon Hyuk thốt ra sự thật bằng vẻ mặt nghiêm nghị, "Lần nào bạn Hanbin cũng không thèm động đậy, chỉ phòng thủ ở thế bị động, sao có thể là đối thủ của bên chủ động chứ. Xét theo góc độ khoa học, có khóc sau mỗi lần bị hôn là lẽ tất nhiên thôi."
Hanbin vốn đâu phải người không thích hơn thua, mỗi lần thi cử cậu cũng tranh hạng nhất nhì với Koo Bon Hyuk, chẳng qua vì nghĩ thoáng về kết quả nên điều chỉnh được tâm thế mà thôi.
Ấy vậy mà bây giờ Koo Bon Hyuk nói thế, men rượu và sự háo thắng quấy phá, thúc giục Hanbin kéo cổ áo Koo Bon Hyuk ép cậu ta cúi người, đầu mũi hai người chỉ còn cách nhau 1cm để chạm nhau.
"Do cậu khiêu khích trước đấy, đừng trách tôi không nương tay." Hanbin lạnh lùng rằng.
Trong bóng tối, Koo Bon Hyuk nhếch môi, nghiêng lên trước.
-----------
Hôm sau thức dậy, đầu óc Hanbin trống rỗng, nặng nề chưa tỉnh hẳn.
"Dậy rồi à? Rời giường đánh răng rửa mặt rồi uống chút gì đi." Giọng Koo Bon Hyuk vang lên từ phía dưới, Hanbin cúi đầu nhìn, thấy Koo Bon Hyuk đang pha nước mật ong cho mình.
"Tôi dậy ngay." Hanbin vừa nhổm dậy xuống giường, vừa nhớ lại chuyện hôm qua.
Cậu đã tặng quà chưa? Không quên chứ.
Mắt bắt gặp chiếc đèn tranh đang nằm trên bàn học của Koo Bon Hyuk, Hanbin thở phào nhẹ nhõm.
À đã tặng rồi, sau đó là...
Chân Hanbin khựng lại, cậu cứng người, quay đầu nhìn Koo Bon Hyuk, bấy giờ cũng đúng lúc cậu ta pha xong nước xoay người nhìn cậu.
Không biết ai đã cắn môi Koo Bon Hyuk khiến nó bị trầy.
Vết trầy không bắt mắt, nhưng xuất hiện trên người Koo Bon Hyuk thì thật sự khiến tim người ta hoảng hốt.
"Trước đây mỗi lần đau đầu..." Koo Bon Hyuk khuấy cốc nước vang tiếng lách cách , "...tôi uống nước mật ong xong sẽ thấy khỏe hơn chút."
"..." Hanbin dùng cả tay và chân bò nhanh về giường nằm lại ngay ngắn, kéo chăn che kín người, nhắm mắt lẩm bẩm: "Hình như tôi ngủ chưa đủ giấc, để ngủ thêm chút nữa, cậu cứ mặc kệ tôi, muốn làm gì thì làm đi."
Tại sao cậu uống say mà vẫn nhớ như in vậy, tại sao cậu không quên quách chuyện hôm qua đi?
Uống rượu làm bậy, sau này cậu sẽ không đụng tới nó nữa! Uống xong dễ xúc động quá!
Bây giờ tỉnh táo lại, cậu mới nhận ra hành vi của Koo Bon Hyuk khác với ngày thường, sau đó lại nhớ Koo Bon Hyuk từng nói cậu ấy uống không giỏi, Hanbin chắc chắn rằng đêm qua Koo Bon Hyuk cũng say rồi.
Nhưng Koo Bon Hyuk lúc say không làm cậu bị thương, mà ngược lại chính cậu đã cắn Koo Bon Hyuk đến bật cả máu.
Hanbin nằm trên giường trằn trọc rầu rĩ, bỗng chiếc chăn đang che trên đầu cậu bị ai đó vén lên, Hanbin mở mắt, đón nhận ánh nhìn chăm chú từ Koo Bon Hyuk.
"Xin lỗi." Hanbin nhận lỗi, vẫn không thể đối mặt với Koo Bon Hyuk bây giờ, cậu che mặt với vẻ hổ thẹn, "Tôi mời cậu ăn bữa cơm nhé."
Koo Bon Hyuk nhướng mày, thản nhiên nói dối: "Không cần đâu, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, trước đây sinh nhật tôi, bọn Hyun Ki còn quá đáng hơn nữa kìa. Ngày sinh nhật tôi sẽ không chấp nhặt đâu, huống chi đêm qua là tôi chủ động trước mà."
"Vậy à." Biết Hyun Ki còn làm mấy chuyện đáng chết hơn mình, Hanbin thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ngồi dậy, xuống giường đánh răng rửa mặt.
Nhìn bóng lưng Hanbin khuất sau cửa phòng tắm, mắt Koo Bon Hyuk hơi âm u.
Đêm qua cậu ta không hề chợp mắt.
Cậu ta biết mỗi lần mình uống say, ngủ dậy sẽ quên đi rất nhiều việc, nhưng từng chuyện xảy ra với Hanbin ngày hôm qua, từng cái ánh mắt, từng cái cử chỉ của Hanbin, cậu ta đều khắc ghi trong lòng.
Một Hanbin hiếm khi chủ động, một Hanbin lả lơi choàng tay ôm cổ cậu ta, một Hanbin kéo gần khoảng cách giữa hai người, hơi thở nồng mùi rượu thơm nồng khiến cậu ta như say mèm, để rồi cuối cùng tự khiến đuôi mắt mình ửng đỏ, hóa thân thành một Hanbin thẹn quá hóa giận cắn môi cậu ta.
Thế nên, cậu ta không được phép quên.
Cảm giác tỉnh táo đã xua dần men say, những ký ức quý giá ấy không bị lãng quên như bao lần trước nữa, mà được lưu giữ một cách trân trọng.
Koo Bon Hyuk sờ vết cắn nhỏ đã đóng vảy trên khóe môi mình, nhoẻn miệng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com