Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 63: Khi Bóng Ma Quá Khứ Trở Về

Cuộc sống tại biệt thự tiếp diễn, là sự pha trộn kỳ lạ giữa sự dịu dàng mới mẻ của Bon Hyuk, nỗi bất an và sự trân trọng đầy buồn bã của anh ta, và tình cảm phức tạp của Hanbin. Họ đang dò dẫm từng bước trên con đường xây dựng lại mối quan hệ từ đống đổ nát, học cách điều hướng những ranh giới mới và đối phó với bóng ma của quá khứ vẫn lởn vởn khắp nơi.

Bon Hyuk tiếp tục trao cho Hanbin sự tự do và lựa chọn, không còn kiểm soát hay áp đặt. Anh ta vẫn tin rằng Hanbin có thể rời đi bất cứ lúc nào, và nỗi sợ hãi bị bỏ rơi vẫn là động lực chi phối sâu sắc nhất trong anh ta. Nhưng giờ đây, nó biểu hiện qua sự lo lắng, bám víu tinh tế, và những khoảnh khắc buồn bã khi Hanbin không để ý, thay vì sự cuồng loạn trước đây.

Hanbin đáp lại sự thay đổi đó bằng tình cảm phức tạp của mình – sự quan tâm, sự thấu hiểu, và cả những nỗ lực để trấn an nỗi sợ hãi của Bon Hyuk, đồng thời cũng cố gắng thiết lập những ranh giới lành mạnh hơn.

Tuy nhiên, sự bình yên mong manh này không kéo dài. Thế giới bên ngoài, thế giới mà họ đã cố gắng tạm thời lãng quên trong vỏ bọc của bệnh viện và sự thay đổi nội tâm, bắt đầu đòi hỏi sự chú ý của họ. Vụ tai nạn dàn dựng, dù đã được Bon Hyuk hoặc người của anh ta dàn xếp để giảm thiểu hậu quả, vẫn là một sự kiện cần được giải quyết.

Một buổi sáng nọ, không khí trong biệt thự trở nên căng thẳng bất thường. Vài chiếc xe lạ vào sân. Cửa chính mở ra, và những người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát bước vào, đi cùng với luật sư riêng của Bon Hyuk.

Họ đến để điều tra thêm về vụ tai nạn. Cụ thể hơn, họ muốn nói chuyện với Hanbin, người ngồi ở ghế phụ lúc vụ tai nạn xảy ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh sát, Hanbin cảm thấy một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Ký ức về vụ tai nạn, về kế hoạch trốn thoát, về sự nguy hiểm của việc bị phát hiện... tất cả ùa về.

Bon Hyuk đứng cạnh Hanbin, vẻ mặt lập tức trở nên sắc bén, quay trở lại với vai trò Tổng giám đốc Koo đầy quyền lực. Anh ta lịch sự nhưng kiên quyết nói chuyện với cảnh sát và luật sư, cố gắng kiểm soát tình hình.

"Thiếu tá... Cậu Oh vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau vụ tai nạn. Cậu ấy bị sốc tâm lý khá nặng." Bon Hyuk nói, giọng bình tĩnh, nhưng Hanbin cảm nhận được sự căng thẳng ngầm trong anh ta. "Tôi nghĩ việc thẩm vấn lúc này có thể ảnh hưởng đến cậu ấy."

Nhưng cảnh sát vẫn cần nói chuyện với Hanbin. Họ cần lời khai của người chứng kiến duy nhất ở ghế phụ.

Bon Hyuk nhìn Hanbin. Ánh mắt anh ta phức tạp. Có sự bảo vệ, nhưng dưới áp lực, nỗi sợ hãi cũ bắt đầu trỗi dậy, biểu hiện qua mong muốn kiểm soát tình hình và bảo vệ Hanbin theo cách của anh ta, ngay cả khi điều đó có nghĩa là hạn chế quyền tự do của Hanbin trong khoảnh khắc này.

"Em... em có muốn anh ở cùng không?" Bon Hyuk hỏi Hanbin, giọng khẽ, mang theo sự lo lắng và cả một chút gì đó... kiểm soát. Anh ta muốn ở bên cạnh Hanbin để "bảo vệ" anh, nhưng Hanbin biết, điều đó cũng có nghĩa là Bon Hyuk muốn kiểm soát những gì Hanbin nói.

Hanbin cảm thấy một sự giằng xé. Anh hiểu nỗi sợ hãi của Bon Hyuk. Anh biết Bon Hyuk đang cố gắng bảo vệ mình theo cách mà anh ta cho là tốt nhất. Nhưng anh cũng cảm thấy ngột ngạt. Áp lực của sự giám sát, ký ức về việc bị kiểm soát... chúng ùa về.

Anh nhìn Bon Hyuk, nhìn sự lo lắng và mong muốn kiểm soát trong mắt anh ta. Anh nhìn những người cảnh sát, đại diện cho thế giới bên ngoài, đại diện cho sự thật và hậu quả.

"Em... muốn tự nói chuyện." Hanbin khẽ đáp, giọng bình tĩnh. Anh cần phải đối diện với chuyện này, một mình. Anh không muốn Bon Hyuk kiểm soát lời khai của mình. Anh cần một không gian để thở, dù chỉ là tạm thời, khỏi sự hiện diện mãnh liệt của Bon Hyuk, dù là dịu dàng hay kiểm soát.

Bon Hyuk sững sờ trước câu trả lời của Hanbin. Anh ta không ngờ Hanbin lại từ chối sự "bảo vệ" của mình, lại muốn đối diện với cảnh sát một mình. Nỗi sợ hãi bị bỏ rơi, bị từ chối, trỗi dậy mạnh mẽ. Vẻ mặt anh ta thoáng qua sự tổn thương và bất an sâu sắc.

"Nhưng..." Bon Hyuk bắt đầu.

Luật sư của Bon Hyuk khẽ đặt tay lên cánh tay anh ta. "Tổng giám đốc, nếu cậu Oh muốn nói chuyện riêng với cảnh sát, đó là quyền của cậu ấy."

Bon Hyuk nhìn luật sư, rồi lại nhìn Hanbin. Cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra nhanh chóng trên khuôn mặt anh ta. Nỗi sợ hãi mất Hanbin. Mong muốn kiểm soát để "bảo vệ". Và sự tôn trọng đối với quyền tự quyết của Hanbin. Cuối cùng, sự tôn trọng đó, và có lẽ cả sự lo lắng về việc phản ứng thái quá sẽ đẩy Hanbin ra xa, đã thắng thế.

Anh ta khẽ gật đầu, vẻ mặt đầy sự chấp nhận đau đớn và bất an. "Được rồi." Giọng anh ta khàn đặc. "Nhưng... em phải nói cho anh biết tất cả."

Hanbin được đưa đến một căn phòng khác trong biệt thự để nói chuyện riêng với cảnh sát. Cuộc nói chuyện diễn ra căng thẳng. Hanbin phải cẩn thận với từng lời nói, giữ đúng câu chuyện về vụ tai nạn, nhưng cũng phải khéo léo không để lộ ra quá nhiều điều không cần thiết.

Anh nghĩ về Bon Hyuk, về sự lo lắng của anh ta, về sự đấu tranh giữa mong muốn kiểm soát và sự tôn trọng mới. Tình cảm phức tạp trong lòng anh càng thêm rối rắm.

Sau khi cảnh sát rời đi, Hanbin trở về phòng khách. Bon Hyuk đang ngồi đó, vẻ mặt đầy lo lắng và chờ đợi. Anh ta lập tức đứng dậy khi thấy Hanbin.

"Em... em không sao chứ?" Bon Hyuk hỏi, giọng khẽ, đi thẳng đến bên Hanbin, ánh mắt dò xét. Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.

Hanbin nhìn Bon Hyuk. Anh thấy sự lo lắng thật sự, sự quan tâm. Nhưng anh cũng cảm nhận được áp lực, mong muốn kiểm soát thông tin.

"Em không sao." Hanbin đáp. "Họ hỏi về vụ tai nạn. Em nói đúng như... câu chuyện."

Bon Hyuk khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn sự bất an. Anh ta khẽ chạm vào tay Hanbin. Cái chạm đó vẫn mang theo sự lo lắng, sự bám víu của nỗi sợ hãi.

"Em... đã nói những gì?" Bon Hyuk hỏi, giọng khẽ, ánh mắt nhìn thẳng vào Hanbin. Đó không phải là sự đe dọa, mà là một sự tìm kiếm thông tin đầy bất an.

Đây là một khoảnh khắc thử thách cho dynamic mới. Hanbin có thể giấu giếm. Hoặc anh có thể đối mặt với sự bất an của Bon Hyuk bằng sự trung thực.

"Em kể lại việc anh đã đẩy em ra sao." Hanbin nói, giọng bình tĩnh. "Và việc em bị sốc thế nào."

Bon Hyuk nhìn Hanbin, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên. Anh ta có lẽ đã chuẩn bị cho việc Hanbin sẽ giấu giếm hoặc né tránh câu hỏi này. Việc Hanbin thẳng thắn nói ra khiến anh ta bối rối.

Sự thẳng thắn của Hanbin, sự lựa chọn đối diện với sự thật và sự bất an của Bon Hyuk thay vì lợi dụng cơ hội để chống đối hay giấu diếm, lại là thứ xoa dịu nỗi sợ hãi của Bon Hyuk một cách hiệu quả hơn bất kỳ lời nói dối nào. Nó đi ngược lại với mọi mong đợi của anh ta về sự phản bội và bỏ rơi.

Bon Hyuk khẽ siết lấy tay Hanbin. Cái siết đó không còn đau đớn hay tàn độc. Đó là cái siết của một người đang tìm kiếm sự kết nối, tìm kiếm sự trấn an, và đang đấu tranh với nỗi sợ hãi của chính mình.

Cuộc gặp với cảnh sát, lẽ ra là một mối đe dọa từ bên ngoài, lại trở thành một cuộc thử nghiệm nội bộ cho dynamic mới của họ. Nó buộc cả hai phải đối diện với quá khứ, với nỗi sợ hãi, và với cách họ phản ứng dưới áp lực.

Không khí sau cuộc đối đầu căng thẳng vẫn còn đọng lại, mang theo cả dư vị của sự tổn thương và sự thấu hiểu. Bon Hyuk và Hanbin đã đối diện với bóng ma quá khứ khi áp lực từ vụ tai nạn ập đến, và dù đã vượt qua khoảnh khắc đó, sự mong manh trong dynamic của họ vẫn hiện hữu.

Những ngày tiếp theo là quá trình dò dẫm, cố gắng tìm lại sự cân bằng. Sự dịu dàng và trân trọng của Bon Hyuk vẫn còn đó, nhưng nỗi sợ hãi bị bỏ rơi, bị kích hoạt bởi áp lực bên ngoài, vẫn lẩn khuất, đôi khi biểu hiện qua những cái siết tay chặt hơn bình thường, những ánh mắt lo lắng khi Hanbin không để ý, hoặc những câu hỏi thăm dò về những gì Hanbin đang nghĩ.

Hanbin hiểu những biểu hiện đó là gì. Anh hiểu đó là nỗi sợ hãi của đứa trẻ bị tổn thương đang phản ứng lại áp lực. Anh cố gắng đáp lại bằng sự kiên nhẫn và sự trấn an xuất phát từ tình cảm phức tạp của mình, đồng thời vẫn giữ vững những ranh giới nhỏ mà anh đã thiết lập.

Có những cuộc nói chuyện khó khăn, nơi họ cố gắng xử lý những gì đã xảy ra trong. Bon Hyuk có thể bày tỏ sự hổ thẹn về việc mình đã phản ứng lại áp lực bằng cách gần như quay trở lại với những thói quen cũ. "Anh... anh xin lỗi..." Bon Hyuk nói khẽ vào một buổi tối nọ, khi họ đang ngồi cạnh nhau. "Anh đã... sợ hãi..."

Hanbin nhìn anh. "Em biết." Hanbin đáp. "Em hiểu anh sợ gì."

Sự thấu hiểu đó không xóa đi nỗi đau của quá khứ, không xóa đi ký ức về sự giam cầm. Nhưng nó tạo ra một cầu nối giữa họ, một nền tảng mong manh dựa trên sự đồng cảm với nỗi đau của nhau.

Họ tìm thấy những khoảnh khắc kết nối thực sự, những khoảnh khắc mà tình cảm phức tạp của Hanbin và sự trân trọng đầy bất an của Bon Hyuk hòa quyện lại. Đó có thể là khi Bon Hyuk chia sẻ một điều gì đó về công việc của mình, về những áp lực anh đang đối mặt, và Hanbin lắng nghe, đưa ra lời khuyên không phải như nạn nhân, mà như một người đồng hành, một người hiểu Bon Hyuk. Đó có thể là khi họ cùng nhau làm điều gì đó đơn giản trong biệt thự, một bầu không khí yên bình hiếm có.

Có những lúc, Bon Hyuk khẽ chạm vào vết sẹo cũ trên cổ tay Hanbin – vết sẹo từ xiềng xích. Cái chạm đó không có sự chiếm hữu hay tàn độc. Chỉ là sự chạm nhẹ nhàng, đầy sự nhận thức về nỗi đau anh đã gây ra, và cả sự hối hận dù có thể chưa nói ra thành lời. Hanbin không rụt tay lại. Anh để yên, sự im lặng giữa họ nói lên nhiều điều. Những vết sẹo vật lý vẫn còn đó, là lời nhắc nhở thường trực về quá khứ, nhưng sự tương tác xung quanh vết sẹo đó đã thay đổi.

Tuy nhiên, sự tiến bộ này rất chậm chạp và dễ bị tổn thương. Bóng ma quá khứ vẫn lởn khuất. Nỗi sợ hãi của Bon Hyuk có thể trỗi dậy bất cứ lúc nào. Và ký ức về sự giam cầm vẫn là một bức tường vô hình giữa họ, ngay cả khi tình yêu phức tạp đã nảy sinh.

Và rồi, một yếu tố mới xuất hiện, đe dọa sự cân bằng mong manh mà họ đang cố gắng xây dựng.

Vụ điều tra tai nạn, tưởng chừng đã lắng xuống sau cuộc nói chuyện, bất ngờ có những diễn biến mới. Có thể cảnh sát tìm thấy bằng chứng mới hé lộ tính chất bất thường của vụ tai nạn. Hoặc có lẽ, có ai đó từ thế giới bên ngoài, một đối thủ kinh doanh của Bon Hyuk, hoặc một nhân vật liên quan đến quá khứ của Bon Hyuk, bắt đầu khai thác điểm yếu này để chống lại anh ta.

Một buổi sáng, Bon Hyuk nhận một cuộc gọi điện thoại đặc biệt nghiêm trọng. Giọng anh ta trở nên lạnh lùng, căng thẳng, không còn dấu vết của sự dịu dàng hay bất an. Hanbin ngồi đó, lắng nghe, cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần.

Sau cuộc gọi, Bon Hyuk nhìn Hanbin, vẻ mặt u ám. "Có chuyện rồi." Anh ta nói khẽ, giọng trầm xuống. "Vụ tai nạn... họ đang điều tra sâu hơn."

Hoặc có lẽ, mối đe dọa không đến trực tiếp từ vụ tai nạn, mà từ một hệ quả khác của quá khứ Bon Hyuk. Một nhân vật từ bóng tối của đế chế anh ta bất ngờ xuất hiện, đòi hỏi điều gì đó, hoặc đe dọa phơi bày một bí mật khác.

Mối đe dọa từ bên ngoài này buộc Bon Hyuk phải quay trở lại với vai trò "con quái vật" đầy quyền lực và tàn độc để bảo vệ bản thân và đế chế của mình và có lẽ, cả Hanbin. Điều này tạo ra một thách thức lớn cho quan hệ mới của họ. Liệu tình yêu phức tạp của Hanbin và sự thay đổi của Bon Hyuk có đủ mạnh mẽ để chống lại áp lực và bóng tối từ quá khứ đang ập đến không?

Hanbin nhìn Bon Hyuk, nhìn sự trở lại của vẻ mặt lạnh lùng, quyết đoán. Anh biết, giai đoạn bình yên mong manh đã kết thúc. Mối đe dọa từ bên ngoài đã xâm nhập vào lồng vàng, buộc họ phải đối mặt với thực tế tàn khốc hơn.

Anh đã yêu kẻ giam cầm bị tổn thương. Giờ đây, anh phải đối diện với kẻ giam cầm đầy quyền lực và nguy hiểm đó, cùng với mối đe dọa đang đến gần, và mối quan hệ phức tạp của họ sẽ bị thử thách đến cùng cực. Con đường phía trước không chỉ là đối diện với tình cảm và quá khứ, mà còn là đối mặt với nguy hiểm từ bên ngoài và xem liệu tình yêu có thể tồn tại và phát triển trong bóng tối đó không.

//Viết song song vs bộ này là 1 bộ mới nữa, được không nhỉ:)))). Sợ viết không kịp//

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com