Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Một tuần trôi qua kể từ khi Oh Hanbin nhận chức trợ lý riêng của Chủ tịch. Công việc bận rộn hơn gấp bội, cường độ làm việc của tổng tài khiến Hanbin đôi khi cảm thấy kiệt sức, như thể toàn bộ năng lượng của cậu đang bị rút cạn. Cậu thường xuyên phải ở lại văn phòng rất muộn, thậm chí đến tận nửa đêm, sau khi mọi người đã về hết. Phòng chủ tịch rộng lớn thường chỉ còn tiếng gõ phím lách cách của hai người, và thỉnh thoảng là tiếng lật tài liệu.

Đêm nay, mọi thứ đặc biệt căng thẳng. Một dự án quan trọng đang cận kề hạn chót, và Bon Hyuk yêu cầu Hanbin phải ở lại để sắp xếp lại toàn bộ dữ liệu, chuẩn bị cho buổi thuyết trình sáng sớm hôm sau. Chiều hôm đó, Bon Hyuk đã thông báo với toàn thể phòng Marketing: "Dự án này cực kỳ quan trọng. Tôi muốn mọi người được nghỉ ngơi đầy đủ để có thể làm việc hiệu quả vào sáng mai. Mọi người có thể về ngay bây giờ. Ai về muộn hơn 6 giờ tối hôm nay, tôi sẽ tính lương làm thêm giờ gấp đôi."

Thông báo này khiến cả phòng Marketing vỡ òa trong tiếng reo hò vui vẻ. "Chủ tịch thật tuyệt vời!" "Lần đầu tiên được nghỉ sớm thế này lại còn được tính lương làm thêm!" Mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc, trao đổi về kế hoạch tối nay, và rời đi với tâm trạng phấn khởi. Không ai để ý rằng Oh Hanbin vẫn ngồi im trên bàn làm việc của mình, bởi cậu biết mình không nằm trong số những người được "nghỉ sớm".

Bon Hyuk khẽ liếc nhìn Hanbin, người đang cố gắng làm việc như không có gì xảy ra, dù trong lòng đang dấy lên một cảm giác phức tạp. Tiếng gõ phím của Hanbin vang lên đều đều trong không gian yên tĩnh của phòng tổng tài, chỉ thỉnh thoảng bị ngắt quãng bởi tiếng Bon Hyuk chỉ dẫn hoặc tiếng thở dài mệt mỏi của Hanbin. Mắt Hanbin đã díp lại, mí mắt nặng trĩu. Cậu cố gắng tập trung, dùng que tăm chống mí mắt, nhưng những con số và chữ cái cứ nhảy múa trước mắt, tạo thành một mớ hỗn độn.

Bon Hyuk vẫn ngồi thẳng lưng ở bàn làm việc của mình, ánh mắt sắc bén dán chặt vào màn hình, như thể anh có thể làm việc không ngừng nghỉ. Anh dường như không biết mệt mỏi là gì, một cỗ máy làm việc hoàn hảo.

Đến khoảng hai giờ sáng, Hanbin không thể chịu đựng thêm được nữa. Cậu gục đầu xuống bàn, chỉ định nhắm mắt một lát để thư giãn đôi mắt mỏi mệt. Chiếc máy tính vẫn sáng, hắt lên khuôn mặt cậu ánh sáng xanh nhợt nhạt, nhưng cơ thể cậu đã hoàn toàn kiệt sức, rã rời.

Koo Bon Hyuk vẫn đang làm việc. Anh nhấp một ngụm cà phê, rồi lướt mắt sang phía Hanbin. Cậu bé đã gục xuống bàn, mái tóc mềm mại rũ xuống, che đi một phần khuôn mặt. Trông cậu thật yếu ớt và đáng yêu, một sự tương phản hoàn toàn với vẻ chuyên nghiệp, tỉnh táo mà cậu vẫn luôn cố gắng thể hiện. Bon Hyuk cảm thấy một sự thôi thúc không thể cưỡng lại.

Một cảm giác dịu dàng, nhưng pha lẫn với dục vọng cháy bỏng, trỗi dậy trong lòng Bon Hyuk. Anh không thể rời mắt khỏi Hanbin. Sự cương cứng quen thuộc lại xuất hiện, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nhưng lần này lại kèm theo một khao khát được chạm vào, được gần gũi cậu, được bảo vệ cậu khỏi sự mệt mỏi này.

Bon Hyuk nhẹ nhàng đứng dậy, bước đến gần bàn làm việc của Hanbin. Tiếng bước chân anh nhẹ bẫng trên thảm, gần như không gây ra tiếng động. Anh dừng lại phía sau cậu, ngắm nhìn bờ vai gầy và mái tóc mềm mại đang rũ xuống. Mùi hương của Hanbin - một sự kết hợp giữa mùi giấy, mùi cà phê và mùi cơ thể thanh khiết của cậu - lướt vào khứu giác anh, khiến anh chìm đắm. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Hanbin. Từng sợi tóc mềm mại lướt qua ngón tay anh, mang theo mùi hương rất riêng của cậu, như một lời mời gọi không lời.

Cái chạm bất ngờ khiến Hanbin khẽ giật mình, rùng mình một cái. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt nhìn Bon Hyuk, gương mặt cậu vẫn còn in hằn dấu vết của sự mệt mỏi. "Chủ tịch...?" Giọng cậu khàn khàn, ngái ngủ.

Ánh mắt Bon Hyuk sâu thẳm, dịu dàng hơn hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày của anh. Anh không nói gì, chỉ tiếp tục vuốt tóc cậu, đưa những ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại. Sau đó, anh cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Hanbin. Nụ hôn rất khẽ, chỉ là một cái chạm môi thoáng qua, như một cái vỗ về, nhưng nó như một dòng điện chạy dọc sống lưng Hanbin, khiến toàn thân cậu cứng đờ. Cậu cứng đờ người, đôi mắt mở to, không thể tin được điều vừa xảy ra. Trái tim cậu đập điên cuồng trong lồng ngực, tiếng tim đập như sấm rền trong tai. Đó là nụ hôn đầu tiên mà cậu nhận từ người khác khi lớn, và nó đến từ Koo Bon Hyuk.

Bon Hyuk lùi lại một chút, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Hanbin, vẫn ánh lên tia dịu dàng hiếm thấy. "Mệt rồi thì nghỉ một lát đi," anh nói, giọng anh trầm ấm hơn hẳn mọi khi, như một lời an ủi chân thành. "Dữ liệu còn lại, để tôi lo. Cậu đã làm việc đủ rồi."

Anh quay về bàn làm việc của mình, tiếp tục công việc như thể chưa có chuyện gì xảy ra, như thể nụ hôn đó chỉ là một hành động vô thức. Nhưng Hanbin vẫn ngồi đó, trái tim đập thình thịch, đỉnh đầu vẫn còn cảm nhận được sự ấm áp từ nụ hôn của Bon Hyuk. Cậu nhìn bóng lưng anh, người đàn ông lạnh lùng và quyền lực ấy... vừa mới vuốt tóc và hôn lên đỉnh đầu cậu.

Hanbin không biết phải nghĩ gì. Cậu cố gắng trấn an bản thân rằng có lẽ đó chỉ là một hành động quan tâm vô thức của chủ tịch đối với một nhân viên mệt mỏi, giống như một người anh trai quan tâm đến em mình. "Anh ấy chắc là chỉ thấy mình mệt quá nên thương hại thôi," cậu tự nhủ. "Đúng rồi, anh ấy là một người đàn ông thành đạt, lại là tổng tài, làm sao có thể có ý nghĩ gì với mình được chứ? Chắc chắn là do mình đọc tiểu thuyết quá nhiều, bị mấy cái chuyện yêu đương viển vông đó ám ảnh. Hoặc có lẽ là do áp lực công việc khiến mình bị ảo giác." Cậu cố gắng bám víu vào lý do đó để phủ nhận cảm giác rạo rực đang ngày càng lớn dần trong lòng.

Buổi Tiệc Trên Du Thuyền: Lời Mời Không Thể Từ Chối

Nụ hôn thoáng qua trên đỉnh đầu đêm đó cứ ám ảnh Oh Hanbin suốt mấy ngày sau. Cậu cố gắng gạt bỏ nó, tự nhủ đó chỉ là một hành động vô thức của chủ tịch khi thấy cậu mệt mỏi. Koo Bon Hyuk vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và chuyên nghiệp như mọi khi, không một dấu hiệu nào cho thấy điều gì bất thường đã xảy ra. Anh vẫn ra lệnh, vẫn yêu cầu các báo cáo, vẫn giữ khoảng cách đúng mực trong công việc. Điều đó càng khiến Hanbin tin rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều, rằng những tưởng tượng của mình là phi thực tế.

Nhưng dù cậu có cố gắng trấn an bản thân đến đâu, mỗi khi ánh mắt vô tình chạm phải Bon Hyuk, tim cậu vẫn đập nhanh hơn một nhịp, và một cảm giác rạo rực, khó hiểu lại dấy lên trong lòng. Và sâu thẳm, cậu không thể phủ nhận sự ấm áp khó hiểu từ cái chạm đó, sự dịu dàng thoáng qua trong ánh mắt anh.

Vào cuối tuần, một thông báo nội bộ được gửi đến tất cả các phòng ban chủ chốt, gây xôn xao khắp công ty: "Tập đoàn K.B.H sẽ tổ chức một buổi tiệc tri ân nhân viên và đối tác tại du thuyền tư nhân của Chủ tịch vào thứ Bảy tuần này. Đây là cơ hội để giao lưu và thư giãn sau một quý làm việc hiệu quả, đồng thời tăng cường sự gắn kết giữa các phòng ban."

Mọi người đều xôn xao bàn tán. Tiệc trên du thuyền riêng của chủ tịch! Điều đó gần như chưa từng xảy ra, đây là một sự kiện cực kỳ hiếm hoi và xa hoa.

"Tuyệt vời quá! Không biết du thuyền của Chủ tịch sẽ trông như thế nào nhỉ?"

"Nghe nói anh ấy ít khi dùng nó. Chắc là đặc biệt lắm."

"Đúng là đẳng cấp của Tổng tài Koo Bon Hyuk!"

Buổi chiều thứ Sáu, khi Hanbin đang thu dọn đồ đạc để về, điện thoại bàn vang lên. "Chủ tịch muốn gặp cậu," giọng thư ký Kim vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực.

Hanbin lo lắng đi đến phòng làm việc của anh. Cậu tự hỏi không biết có chuyện gì. Koo Bon Hyuk đang đứng cạnh cửa cửa sổ lớn, quay lưng về phía cậu, nhìn ra biển, nơi ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, nhuộm đỏ cả một vùng trời. Anh khoanh tay, dáng vẻ cao lớn và đầy quyền lực, như một bức tượng điêu khắc hoàn hảo.

"Hanbin," Bon Hyuk cất tiếng, không quay lại. Giọng anh trầm ấm hơn một chút so với thường lệ, hòa lẫn với tiếng sóng vỗ rì rào xa xăm. "Tối mai là buổi tiệc trên du thuyền. Tôi muốn cậu đi cùng tôi."

Hanbin giật mình. "Đi cùng... anh ạ? Nhưng... tôi nghĩ tôi sẽ đi cùng các đồng nghiệp ở phòng Marketing." Cậu cảm thấy bối rối. Cậu muốn hòa mình vào đám đông, tránh xa sự chú ý xung quanh anh. Cậu thà ở cạnh những đồng nghiệp ồn ào còn hơn phải đối mặt với sự tĩnh lặng đầy ám ảnh của Chủ tịch.

Bon Hyuk quay lại, ánh mắt anh sâu thẳm, gần như không thể đọc được, nhưng lại chứa đầy sự kiên quyết và một chút áp đặt. "Đây không phải là một lời đề nghị, mà là một yêu cầu." Giọng anh trầm thấp, mang theo một chút áp đặt không thể chối cãi. "Với tư cách là trợ lý riêng, cậu cần có mặt bên cạnh tôi để hỗ trợ các vấn đề ngoại giao, tiếp đón khách hàng quan trọng và đối tác. Hơn nữa, cậu là người nắm rõ nhất dự án 'Rising Star', và sẽ có nhiều đối tác muốn trao đổi trực tiếp với cậu."

Anh ngừng lại một chút, bước thêm một bước về phía Hanbin, thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Giọng anh hạ thấp hơn, như thể chỉ nói riêng cho Hanbin nghe, mang theo một sự dịu dàng kỳ lạ, "Và... tôi cũng muốn cậu ở gần tôi hơn. Tôi cần cậu ở đó, Hanbin."

Câu nói cuối cùng như một luồng điện chạy qua Hanbin, mạnh mẽ hơn bất kỳ cái chạm nào trước đó. Cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu ngước nhìn Bon Hyuk, và lần này, cậu thấy rõ ràng hơn bao giờ hết. Không phải là ánh mắt của tổng tài nhìn trợ lý, mà là ánh mắt của một kẻ đang khao khát điều gì đó... từ chính cậu. Dục vọng và sự chiếm hữu ẩn hiện rõ ràng trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, không còn che giấu. Nó không giống như những gì cậu từng đọc trong tiểu thuyết, nó chân thực và mãnh liệt hơn nhiều.

"Vâng... vâng, thưa Chủ tịch," Hanbin lắp bắp, không còn lời nào để từ chối, bị cuốn vào ánh mắt và lời nói của Bon Hyuk. Cậu biết mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.

Màn Than Vãn "Đáng Yêu"

Hanbin rời khỏi phòng làm việc của anh với tâm trạng rối bời. Khi về đến phòng Marketing, cậu thấy vài đồng nghiệp vẫn còn ở lại, đang bàn tán xôn xao về buổi tiệc trên du thuyền.

"Hanbin, cậu nghe tin gì chưa? Buổi tiệc trên du thuyền của Chủ tịch đó!" Một đồng nghiệp vui vẻ hỏi.

Hanbin khẽ thở dài, khuôn mặt lộ rõ vẻ ấm ức, nhưng lại có chút tự hào khó hiểu. Cậu đưa tay vuốt vuốt mái tóc, môi hơi chu ra, vẻ mặt vừa đáng yêu vừa giận dỗi. "Ừm, mình nghe rồi..."

"Gì mà 'ừm, mình nghe rồi' chứ!" Một nữ đồng nghiệp khác trêu chọc. "Cậu là trợ lý riêng của Chủ tịch đó! Chắc cậu phải là người đầu tiên biết chứ?"

Hanbin nhún vai, giọng hơi rề rà, cố tỏ ra không quan tâm nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự bất mãn đáng yêu. "Thì... đúng là mình biết rồi. Nhưng mà... Chủ tịch Koo bắt mình phải đi cùng anh ấy." Cậu nhấn mạnh từ "bắt", và môi lại chu ra thêm một chút.

Mấy người đồng nghiệp nhìn nhau, rồi phá ra cười. "Trời ơi, cậu là trợ lý riêng của anh ấy mà, không đi cùng anh ấy thì đi cùng ai!"

"Đúng đó Hanbin! Cậu là người làm trợ lý trụ lâu nhất đấy nhé!" Một nam đồng nghiệp vỗ vai cậu, giọng đầy ngưỡng mộ. "Trước cậu, có người trụ không quá một tháng, có người chỉ được một tuần là đã xin nghỉ rồi đấy. Cậu là người phá kỷ lục đó! Phải đi cùng Chủ tịch để chứng tỏ bản lĩnh chứ!"

"Vậy nên mới nói... áp lực lắm chứ sung sướng gì," Hanbin lẩm bẩm, vẫn giữ vẻ mặt chu môi đáng yêu, nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác phức tạp. Cậu biết mình đang là tâm điểm của sự chú ý, và điều đó không hề dễ dàng chút nào. Cậu vừa muốn phàn nàn, vừa muốn tự hào về điều đó.

"Thôi nào, Hanbin," một chị đồng nghiệp có kinh nghiệm hơn khuyên nhủ, "Đây là một cơ hội vàng đó. Cậu sẽ có thể tiếp xúc với những đối tác lớn, học hỏi được rất nhiều. Cứ coi như đây là một phần của công việc đi, và quan trọng là, cậu đang làm rất tốt!"

Hanbin gật đầu, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo. Cậu biết các đồng nghiệp nói đúng. Đây là một cơ hội, một bước tiến lớn trong sự nghiệp của cậu. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu lại cảm thấy bất an. Đi cùng Koo Bon Hyuk trên một chiếc du thuyền riêng, trong một không gian riêng tư như vậy... Cậu không thể phủ nhận rằng cậu vừa lo sợ, vừa có một chút phấn khích khó hiểu.

Một nụ cười rất khẽ, gần như không thể nhận ra, lướt qua môi Bon Hyuk khi anh biết được "màn than vãn" đáng yêu của Hanbin qua lời kể của thư ký Kim. Anh biết mình đã thành công bước thêm một bước. Chuyến du thuyền này không phải là một buổi tiệc tri ân đơn thuần, mà là một sân khấu riêng do anh sắp đặt, một chiếc lồng vàng di động trên biển, nơi anh có thể thoải mái "săn lùng" con mồi của mình, không bị bất kỳ ánh mắt dòm ngó nào cản trở.

Koo Bon Hyuk nhìn ra biển, nơi những con sóng bạc đầu vỗ vào bờ, phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ rực. Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi, chờ đợi để có thể cô lập Hanbin, để cậu hoàn toàn thuộc về anh. Và anh không thể chờ đợi để thấy Oh Hanbin hoàn toàn chìm đắm trong thế giới dục vọng mà anh sắp mở ra, một thế giới mà
cậu chưa bao giờ dám mơ tới.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com