Chương 5
Sáng thứ Bảy, 6 giờ tối, mọi nhân viên và đối tác được mời tham dự buổi tiệc trên du thuyền đều tập trung tại sảnh chính của tòa nhà K.B.H. Mấy chiếc xe buýt sang trọng đã đậu sẵn, chờ đón khách. Hanbin, mặc một bộ vest tối màu được thư ký Kim chuẩn bị, đến đúng giờ, nhưng cậu không vội vàng lên xe. Cậu đứng đợi Bon Hyuk, vì anh đã yêu cầu cậu đi cùng.
Đúng 6 giờ 5 phút, Koo Bon Hyuk xuất hiện, vẫn lịch lãm và đầy quyền lực trong bộ tuxedo đen, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh. Anh không nói một lời nào, chỉ sải bước thẳng đến chiếc xe buýt đầu tiên, nơi chỉ còn đúng hai chỗ trống cạnh nhau ở hàng thứ ba. Anh điềm nhiên ngồi xuống một ghế, rồi ánh mắt liếc sang chỗ trống bên cạnh, và gọi tên cậu:
"Oh Hanbin." Giọng anh trầm thấp, khiến Hanbin giật mình. Cậu cảm thấy ánh mắt của gần ba mươi người trên xe đang đổ dồn vào mình. Một vài tiếng xì xào khe khẽ vang lên.
Hanbin ngớ người một lúc, rồi hiểu ra. Cậu không ngờ Chủ tịch như anh lại đi xe chung với mọi người, và càng không ngờ anh lại "chiếm" mất một chỗ bên cạnh mình, khiến cậu không còn lựa chọn nào khác. Mọi người trên xe cũng ngạc nhiên không kém, vì ai cũng nghĩ anh sẽ đi xe riêng hoặc có xe đưa đón đặc biệt. Tuy nhiên, không ai dám nói gì, chỉ im lặng theo dõi.
Với chút ngượng ngùng và ấm ức, Hanbin đành bước lên xe, ngồi xuống cạnh Bon Hyuk. Khoảng cách giữa hai người trên chiếc ghế rộng rãi bỗng trở nên quá gần. Cậu cảm thấy ánh mắt tò mò của vài đồng nghiệp lướt qua, càng khiến cậu muốn thu mình lại.
Chuyến xe từ công ty đến cảng không quá gần, cũng không quá xa, mất khoảng một tiếng rưỡi. Ban đầu, không khí trên xe khá rôm rả. Mọi người trò chuyện, cười đùa, bàn tán về buổi tiệc sắp tới.
"Trời ơi, du thuyền của Chủ tịch chắc đẹp lắm đó!" một cô gái ở ghế trên phấn khích nói.
"Nghe nói có cả hồ bơi trên boong nữa!" một giọng khác đáp lại.
"Hy vọng sẽ có nhiều món ăn ngon!"
Bon Hyuk vẫn ngồi im lặng, nhưng Hanbin có thể cảm nhận được ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc về phía mình. Cậu cảm thấy sống lưng hơi lạnh, như có ai đó đang quan sát mình.
Dần dần, sự mệt mỏi sau một tuần làm việc căng thẳng và hơi rượu nhẹ nhàng từ những ly cocktail khai vị đã khiến mọi người chìm vào giấc ngủ. Tiếng ngáy khe khẽ, tiếng thở đều đều bắt đầu vang lên khắp khoang xe.
Chỉ còn Hanbin và Bon Hyuk là vẫn thức. Hanbin cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật lướt qua trong đêm, nhưng tâm trí cậu lại không ngừng quay cuồng. Cậu cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của Bon Hyuk ngay bên cạnh mình. Anh vẫn ngồi thẳng lưng, dáng vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ. Cậu biết anh đang nhìn mình, và điều đó khiến cậu càng thêm bối rối, không dám quay sang nhìn thẳng vào anh.
Koo Bon Hyuk khẽ nhếch môi, một nụ cười ẩn ý hiện rõ trong bóng tối mờ ảo của khoang xe. Anh biết mình đã thành công bước thêm một bước. Chuyến du thuyền này không phải là một buổi tiệc tri ân đơn thuần, mà là một sân khấu riêng do anh sắp đặt, một chiếc lồng vàng di động trên biển, nơi anh có thể thoải mái "săn lùng" con mồi của mình, không bị bất kỳ ánh mắt dòm ngó nào cản trở.
Buổi Tiệc Sang Trọng Trên Du Thuyền
Du thuyền cập bến. Đèn pha lê lấp lánh, âm nhạc du dương và tiếng cười nói rộn ràng tràn ngập khắp boong du thuyền sang trọng. Những vị khách mời, đối tác và nhân viên cao cấp của Tập đoàn K.B.H tề tựu đông đủ, ai nấy đều khoác lên mình những bộ cánh lộng lẫy nhất. Du thuyền từ từ rời bến, lướt êm trên mặt biển đêm tĩnh lặng, nơi ánh trăng và những vì sao như điểm xuyết thêm vẻ huyền ảo.
Oh Hanbin cảm thấy mình như lạc vào một thế giới khác. Cậu vận một bộ vest tối màu được thư ký Kim chuẩn bị riêng, đứng cạnh Tổng tài Koo Bon Hyuk. Bon Hyuk vẫn toát ra vẻ quyền lực lạnh lùng thường thấy trong bộ tuxedo đen lịch lãm. Anh dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn và là trung tâm của mọi cuộc trò chuyện.
Cuộc tiếp đón diễn ra suôn sẻ. Koo Bon Hyuk giới thiệu Hanbin với các đối tác như "trợ lý riêng mới của tôi, người có đóng góp xuất sắc vào dự án vừa qua." Mỗi khi Bon Hyuk giới thiệu, Hanbin lại cúi đầu, ngượng ngùng nở nụ cười, cảm thấy một chút tự hào nhưng cũng rất bối rối trước sự chú ý này.
Nhưng Bon Hyuk không chỉ dừng lại ở những lời giới thiệu lịch sự. Trong suốt quá trình trò chuyện với các đối tác, anh luôn giữ Hanbin ở rất gần mình. Có lúc, anh đặt tay lên eo Hanbin một cách tự nhiên như thể đó là điều hiển nhiên, siết nhẹ khi muốn cậu dịch lại gần hơn để nghe rõ hơn cuộc đối thoại. Có khi, anh lại nắm lấy cổ tay Hanbin, khẽ miết ngón cái lên da cậu khi anh đang chăm chú lắng nghe đối tác trình bày. Những cái chạm này diễn ra một cách kín đáo, tưởng chừng vô tình, nhưng đủ để khiến Hanbin cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, tim đập thình thịch.
Hanbin cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng bên trong cậu thì đang hỗn loạn. Cậu không hiểu tại sao anh lại có những hành động thân mật đến vậy giữa chốn đông người. Liệu đây có phải là cách anh ấy thể hiện sự tin tưởng với trợ lý của mình không? Hay là... cậu lại đang suy nghĩ quá nhiều?
Màn đêm buông xuống hoàn toàn. Ánh đèn trên du thuyền càng thêm rực rỡ. Không khí buổi tiệc càng thêm náo nhiệt. Koo Bon Hyuk cầm trên tay ly rượu vang đỏ, thỉnh thoảng nhấp một ngụm. Anh tiếp tục trò chuyện với các đối tác, nhưng ánh mắt anh lại thường xuyên liếc nhìn Hanbin, như một kẻ săn mồi đang quan sát con mồi của mình.
Ánh mắt anh dán chặt vào đôi môi ửng hồng của Hanbin, rồi lại lướt xuống chiếc cổ trắng ngần, thanh mảnh của cậu, như một kẻ đang thèm khát. Có lúc, khi Hanbin quay sang nhìn anh, ánh mắt Bon Hyuk lại nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng và chuyên nghiệp, khiến Hanbin nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác của mình, hoặc anh chỉ đang nhìn tổng thể để kiểm soát tình hình.
Nhưng chỉ vài giây sau, khi Hanbin quay đi, ánh mắt của Bon Hyuk lại trở nên nóng bỏng và đầy thèm khát, dán chặt vào cậu, đặc biệt là những vùng da thịt lộ ra. Anh không hề che giấu sự khao khát đó khi Hanbin không nhìn thấy.
Hyuk uống cạn ly rượu. Anh cảm thấy một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội trong lòng. Gần Hanbin như vậy, chạm vào cậu như vậy, nhưng lại không thể làm gì hơn... Điều đó khiến dục vọng trong anh càng thêm mãnh liệt. Anh biết, đêm nay sẽ không chỉ kết thúc bằng một buổi tiệc thông thường. Du thuyền này, biển đêm này, và cả Hanbin nữa, sẽ hoàn toàn thuộc về anh.
Khoảnh Khắc Bùng Cháy
Buổi tiệc trên du thuyền vẫn diễn ra sôi động, nhưng Oh Hanbin bắt đầu cảm thấy choáng váng. Cậu không quen uống rượu, dù chỉ là những ly cocktail nhẹ nhàng mà Koo Bon Hyuk hoặc các đối tác mời đã khiến đầu óc cậu quay cuồng. Khuôn mặt Hanbin ửng hồng, đôi mắt long lanh vì hơi men.
Koo Bon Hyuk vẫn giữ vẻ ngoài tỉnh táo, nhưng ánh mắt anh càng lúc càng nóng bỏng hơn khi nhìn Hanbin. Anh đã tính toán mọi thứ. Anh biết Hanbin không giỏi uống rượu, và việc để cậu say một chút sẽ là cơ hội hoàn hảo.
"Em có muốn ra boong tàu hóng gió một chút không, Hanbin?" Bon Hyuk đột ngột hỏi, giọng anh trầm ấm hơn hẳn mọi khi, không còn vẻ khách sáo. Anh không dùng từ "cậu" hay "trợ lý Oh" nữa, mà chuyển sang cách xưng hô thân mật hơn.
Hanbin ngước lên, đôi mắt mờ mịt nhìn anh, hơi say. "Dạ... cũng được ạ. Em thấy hơi nóng." Cậu khẽ vuốt tay lên cổ áo, cảm thấy khó chịu vì hơi nóng.
Bon Hyuk mỉm cười nhẹ, một nụ cười mà chỉ Hanbin mới thấy được. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên eo cậu, động tác rất tự nhiên, như một người tình, dẫn Hanbin ra phía boong tàu sau, nơi ít người qua lại hơn, chỉ có ánh trăng và tiếng sóng. Gió biển lùa vào mát lạnh, xua đi phần nào hơi men trong người Hanbin, khiến cậu tỉnh táo hơn một chút. Cậu hít thở sâu, tựa vào lan can, ngắm nhìn biển đêm mênh mông, tĩnh lặng.
"Đẹp quá..." Hanbin lẩm bẩm, giọng say say, khuôn mặt thư thái hơn.
Bon Hyuk đứng ngay phía sau cậu, đủ gần để Hanbin có thể cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh, mùi hương nam tính của anh bao trùm lấy cậu. Dục vọng trong Bon Hyuk đang sôi sục, chỉ chờ đợi khoảnh khắc bùng nổ, không thể kìm nén thêm được nữa. Anh nhìn tấm lưng mảnh khảnh của Hanbin, và khao khát chiếm hữu cậu trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Đột nhiên, du thuyền rung lắc mạnh một chút. Có thể là một con sóng lớn bất ngờ, hoặc một sự cố nhỏ nào đó.
Oh Hanbin mất thăng bằng, cậu loạng choạng và ngã sầm về phía sau.
Koo Bon Hyuk phản ứng nhanh như chớp. Anh không hề né tránh, mà dang tay ôm lấy Hanbin, để cậu ngã đè lên người mình. Hai người ngã xuống sàn boong tàu, Hanbin nằm gọn trong vòng tay Bon Hyuk, khuôn mặt cậu vùi vào hõm cổ anh, hơi thở nóng ấm phả vào da thịt anh.
Hanbin ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh vì say và cả sự bối rối, nhìn thẳng vào Bon Hyuk. Ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt cậu, khiến cậu trông càng thêm mong manh, cuốn hút. Khuôn mặt hai người gần đến mức Hanbin có thể cảm nhận hơi thở ấm nóng của Bon Hyuk, nghe rõ tiếng tim anh đập mạnh.
Bon Hyuk không kìm nén thêm được nữa. Anh đột ngột kéo Hanbin xuống, chiếm lấy đôi môi cậu bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Nụ hôn không hề nhẹ nhàng hay thăm dò. Đó là một nụ hôn chiếm đoạt, đầy khao khát và mãnh liệt, như thể anh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi, chờ đợi để khẳng định quyền sở hữu. Lưỡi anh càn quét khoang miệng Hanbin, đòi hỏi sự đáp trả, không cho cậu một kẽ hở nào để thở.
Hanbin hoàn toàn sững sờ. Cậu cố gắng phản kháng yếu ớt, đẩy nhẹ vào vai anh, nhưng cơ thể say mềm không cho phép "Ưmmm.....". Cậu chỉ biết cảm nhận đôi môi nóng bỏng của Bon Hyuk, sự áp đảo và khao khát đang thiêu đốt mình. Một cảm giác tê dại, xa lạ lan tỏa khắp cơ thể.
Khi Hanbin đập nhẹ vào vai anh, như một dấu hiệu của sự choáng ngợp và thiếu oxy, Bon Hyuk mới miễn cưỡng buông ra. Anh hít một hơi sâu, đôi mắt đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào Hanbin, khuôn mặt anh đỏ bừng vì khao khát.
Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười quyến rũ và nguy hiểm, chứa đầy sự hài lòng. Anh nghiêng đầu, thì thầm vào tai Hanbin, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai cậu, khiến cậu rùng mình: "Em là của tôi, Hanbin. Chỉ của tôi thôi. Đừng bao giờ quên điều đó."
Lời nói ngọt ngào, nhưng đầy tính chiếm hữu, khiến Hanbin rùng mình. Cậu cảm thấy một sự sợ hãi xen lẫn kích thích.
Không chờ Hanbin phản ứng, Koo Bon Hyuk lại cúi xuống, hôn lên xương quai xanh trắng ngần của cậu, rồi dần xuống hõm cổ, để lại những dấu vết nóng bỏng. Cái hôn không còn là sự khám phá; đó là sự khẳng định quyền sở hữu, một dấu ấn không thể xóa nhòa.
Anh nhẹ nhàng nâng Hanbin dậy, tay vẫn không rời khỏi eo cậu, như thể sợ cậu sẽ biến mất. "Chúng ta vào trong," anh nói, giọng trầm khàn, như một mệnh lệnh không thể chống đối.
Bon Hyuk dẫn Hanbin rời khỏi boong tàu, đi qua hành lang chính vẫn còn đông người. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng quen thuộc, và không ai có thể nhận ra sự cuồng nhiệt đang cháy bỏng bên trong anh, cũng như không ai nghi ngờ điều gì vừa xảy ra ở boong sau.
* Lưu ý có H nhẹ *
Anh dẫn Hanbin đến một cánh cửa riêng tư, không ai để ý. Đó là căn phòng riêng của tổng tài trên du thuyền, một không gian được thiết kế để hoàn toàn riêng tư và cách âm.
Khi cánh cửa khép lại sau lưng họ, cắt đứt mọi âm thanh từ bên ngoài, Hanbin biết rằng đêm nay, cậu sẽ không thể thoát khỏi bàn tay của Koo Bon Hyuk nữa. Mọi sự phủ nhận, mọi lời tự trấn an đều tan biến. Cậu đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy mà anh đã giăng ra.
Cánh cửa căn phòng riêng trên du thuyền khẽ khàng đóng lại, cắt đứt mọi âm thanh ồn ào từ bữa tiệc bên ngoài. Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở dốc của Oh Hanbin và hơi thở trầm ổn của Koo Bon Hyuk. Ánh đèn dịu nhẹ, vàng ấm áp hắt lên tấm thảm mềm mại và chiếc giường lớn ở trung tâm phòng, tạo nên một bầu không khí thân mật đến nghẹt thở.
Hanbin cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, một phần vì rượu, một phần vì những gì vừa xảy ra. Cậu nhìn Bon Hyuk, người đàn ông vừa cưỡng hôn cậu một cách cuồng nhiệt. Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng ánh mắt anh lại tối sầm lại, sâu thẳm như biển đêm bên ngoài, đầy dục vọng không hề che giấu.
Bon Hyuk không vội vàng. Anh biết Hanbin còn đang bối rối, và anh muốn cậu hoàn toàn tự nguyện, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới mà anh sắp mở ra. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hanbin, không một chút cưỡng ép, chỉ là một cái chạm đầy trấn an, như thể đang an ủi một con thú nhỏ đang hoảng sợ.
"Em say rồi, Hanbin," anh nói, giọng trầm ấm, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày. "Để tôi giúp em."
Anh dẫn Hanbin đến chiếc ghế sofa bọc da sang trọng, từ từ đỡ cậu ngồi xuống. Hanbin cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, dễ dàng nghe theo sự dẫn dắt của anh. Bon Hyuk quỳ một chân xuống trước mặt cậu, kéo cà vạt của Hanbin ra một cách thành thạo, rồi nhẹ nhàng cởi bỏ hai cúc áo đầu tiên của cậu, để lộ một phần xương quai xanh trắng ngần.
"Nóng không?" anh hỏi, ngón tay khẽ lướt trên làn da trần của Hanbin, tạo nên một luồng điện nhẹ.
Hanbin khẽ rùng mình, không phải vì lạnh mà vì một cảm giác lạ lẫm, dễ chịu lan tỏa. Cậu gật đầu một cách vô thức.
Bon Hyuk không nói gì thêm. Anh đưa tay lên vuốt nhẹ gò má ửng hồng của Hanbin, ngón cái khẽ vuốt ve đôi môi còn sưng mọng sau nụ hôn ban nãy. Ánh mắt anh dán chặt vào đôi môi ấy, đầy dục vọng nhưng lại pha lẫn sự dịu dàng khó hiểu. Anh cúi xuống, không phải là một nụ hôn chiếm đoạt nữa, mà là một nụ hôn nhẹ nhàng, mân mê đôi môi Hanbin, như một lời mời gọi, một lời hứa hẹn về những điều còn hơn thế.
Hanbin, trong cơn say và sự bối rối, không còn phản kháng. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận sự mềm mại và ấm nóng từ đôi môi Bon Hyuk. Cậu cảm thấy một sự tò mò trỗi dậy, một khao khát được khám phá những cảm giác mới mẻ này, điều mà từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
Bon Hyuk rời môi Hanbin, nhưng không hề rời xa. Anh nhẹ nhàng dịch chuyển xuống chiếc cổ thon dài của cậu, đặt những nụ hôn ướt át, mơn trớn, từ từ xuống xương quai xanh. Mỗi nụ hôn đều mang theo một luồng điện chạy dọc sống lưng Hanbin, khiến cậu khẽ rên lên một tiếng yếu ớt "Ummm...". Anh dùng răng khẽ cắn nhẹ, rồi lại liếm láp, tạo ra những cảm giác vừa đau nhẹ vừa cực kỳ kích thích, khiến Hanbin run rẩy trong vòng tay anh.
Bàn tay anh bắt đầu di chuyển, nhẹ nhàng cởi bỏ từng cúc áo sơ mi của Hanbin, một cách chậm rãi, đầy ẩn ý. Áo sơ mi dần được mở ra, để lộ lồng ngực trắng ngần và làn da mịn màng, gần như không có một chút tì vết nào. Bon Hyuk ngắm nhìn cơ thể Hanbin, ánh mắt anh đầy vẻ mãn nguyện, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.
"Em đẹp lắm, Hanbin," anh thì thầm, giọng khàn đặc, đầy mê hoặc. "Đẹp hơn cả những gì tôi tưởng tượng."
Anh tiếp tục dạo chơi trên làn da Hanbin bằng những nụ hôn, bàn tay khẽ vuốt ve cơ thể cậu. Từ lồng ngực, anh di chuyển xuống eo, rồi xuống dưới. Mỗi nơi anh chạm vào đều như có lửa đốt, khiến Hanbin run rẩy. Cậu cảm thấy một cảm giác nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể, một ham muốn lạ lùng mà cậu chưa từng biết đến đang dần thức tỉnh, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Koo Bon Hyuk không vội. Anh muốn Hanbin tận hưởng từng khoảnh khắc, muốn cậu hoàn toàn quen thuộc với những cú chạm của anh, muốn cậu tự nguyện đáp lại. Anh đang dẫn dắt Hanbin bước vào thế giới của dục vọng, từng bước một, như một bản giao hưởng dịu dàng bắt đầu trước khi bùng nổ thành một khúc ca cuồng nhiệt.
Bàn tay anh từ từ di chuyển xuống phía dưới, vuốt ve phần bụng phẳng lì, rồi dừng lại ở cạp quần của Hanbin. Ngón cái anh khẽ miết nhẹ qua lớp vải, đủ để Hanbin cảm nhận được sự hiện diện của anh, đủ để kích thích một dòng điện chạy dọc cơ thể cậu, khiến cậu rùng mình.
Hanbin khẽ rùng mình, "Ahh~...." một tiếng thở dốc yếu ớt thoát ra từ môi cậu. Cậu cảm thấy toàn thân nóng bừng, một ham muốn lạ lùng bắt đầu len lỏi trong từng thớ thịt. Nhưng cậu vẫn ngượng ngùng, không biết phải làm gì, chỉ biết đón nhận những cái chạm của Bon Hyuk, chìm đắm trong dòng chảy cảm xúc.
Bon Hyuk cảm nhận được sự run rẩy của Hanbin. Anh biết cậu đang bối rối, nhưng cũng đang dần bị dục vọng cuốn lấy. Anh muốn Hanbin chủ động, muốn cậu khao khát anh.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt vì hơi men của Hanbin. Anh không nói gì, chỉ giữ nguyên tư thế, bàn tay vẫn nằm ở cạp quần cậu. Ánh mắt anh là một lời mời gọi không lời, một câu hỏi thầm kín: "Em có muốn nữa không? Em có dám đòi hỏi không?"
Sự im lặng kéo dài, đầy căng thẳng. Bon Hyuk không làm gì thêm, chỉ chờ đợi. Anh muốn nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt Hanbin, muốn cậu phá vỡ sự ngượng ngùng, muốn cậu tự mình khao khát.
Hanbin cảm nhận được ánh mắt của Bon Hyuk. Cậu thấy sự chờ đợi, sự thúc giục trong đó. Khoái cảm đang dâng trào trong cơ thể cậu, khiến cậu vừa sợ hãi vừa tò mò. Cậu muốn nhiều hơn, nhưng lại không biết phải làm thế nào để thể hiện điều đó, trong khi dục vọng trong cậu đang bùng lên mạnh mẽ.
Bon Hyuk khẽ nhếch môi, nụ cười ẩn ý hiện rõ. Anh biết mình đã gần đạt được điều mình muốn. Chỉ một chút nữa thôi, Oh Hanbin sẽ hoàn toàn buông bỏ, và chìm đắm vào thế giới của anh.
// T/g vô bệnh viện nằm luôn roài quý vị ơi:> //
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com