Chương 12: Những Thử Thách Mới
Mối liên kết giữa Hanbin và Bon Hyuk ngày càng sâu sắc, một sợi dây vô hình nhưng mạnh mẽ đã được thắt chặt giữa hai con người cô đơn. Tuy nhiên, sự gắn kết này không vì thế mà cuộc sống của Hanbin trở nên dễ dàng hơn. Ngược lại, việc trở thành một phần trong thế giới của Bon Hyuk cũng đồng nghĩa với việc cậu phải đối mặt với những thử thách mới, những hiểm nguy tiềm ẩn từ thế giới ngầm tàn khốc mà Bon Hyuk đang điều hành. Bon Hyuk, dù đã thể hiện sự quan tâm đặc biệt và bảo vệ Hanbin như một báu vật, vẫn là một ông trùm, và những quy tắc khắc nghiệt, không khoan nhượng của thế giới anh ta không hề thay đổi, thậm chí còn khắc nghiệt hơn khi Hanbin càng đi sâu vào đó.
Một sáng nọ, khi ánh nắng ban mai còn chưa kịp xua tan màn sương sớm, Hanbin đang phụ giúp quản gia Kim sắp xếp những chậu hoa mới ở tiền sảnh, tô điểm thêm cho vẻ lộng lẫy của biệt thự. Điện thoại của quản gia reo vang, một tiếng chuông gấp gáp cắt ngang sự yên bình. Bà ấy nhấc máy, gương mặt vốn đã lạnh lùng giờ trở nên căng thẳng hơn, đôi mắt bà nheo lại đầy lo lắng. Hanbin nghe loáng thoáng những từ ngữ như "giao dịch lớn", "rắc rối xảy ra", "kẻ phản bội", và "thêm người". Quản gia Kim nhìn Hanbin một cái, ánh mắt đầy ẩn ý, rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, bàn tay nắm chặt điện thoại.
"Cậu chủ có chuyện cần giải quyết gấp. Có vẻ rất nghiêm trọng," Quản gia Kim nói, giọng bà ấy nghiêm nghị hơn bao giờ hết, như đang ra lệnh cho một người lính. "Cậu Hanbin, cậu về phòng đi. Tuyệt đối không được ra ngoài. Cấm túc hoàn toàn. Cậu chủ không muốn cậu gặp bất kỳ nguy hiểm nào." Bà ấy nhấn mạnh từng lời, ánh mắt sắc như dao. "Mọi chuyện đang rất căng thẳng. Cậu phải tuyệt đối tuân lệnh, vì sự an toàn của chính cậu."
Hanbin cảm thấy một dự cảm chẳng lành, một nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi khắp cơ thể. Cậu biết rằng những từ ngữ đó có nghĩa là một điều gì đó nguy hiểm đang xảy ra, một biến cố lớn trong thế giới của Bon Hyuk. Cậu trở về phòng, nhưng không thể nào yên lòng. Suốt cả ngày hôm đó, không khí trong biệt thự trở nên nặng nề, căng như dây đàn. Tiếng bước chân dồn dập của các vệ sĩ, những cuộc điện thoại đầy bí ẩn với giọng nói trầm thấp, và đặc biệt là sự vắng mặt của Bon Hyuk khiến Hanbin lo lắng đến tột độ. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ đã bị khóa chặt bằng những thanh sắt kiên cố, cảm thấy bất lực và bị giam cầm hơn bao giờ hết. Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài những bức tường này, và cũng không biết mình có thể làm gì để giúp đỡ, hay ít nhất là để hiểu rõ.
Đến tối muộn, màn đêm buông xuống dày đặc, che phủ cả biệt thự trong bóng tối. Hanbin vẫn thức, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chờ đợi. Cuối cùng, Bon Hyuk trở về. Anh ta bước vào biệt thự với vẻ mặt lạnh tanh, băng giá hơn bao giờ hết, nhưng Hanbin có thể thấy rõ sự mệt mỏi và căng thẳng hằn sâu trong đôi mắt anh ta, những đường nét mệt mỏi khắc sâu trên khuôn mặt điển trai. Áo sơ mi của anh ta có vài vệt máu khô, dù nhỏ, nhưng đủ khiến Hanbin rùng mình và hoảng sợ. Mùi máu tươi vẫn còn vương vấn trong không khí.
Khi Bon Hyuk đi ngang qua phòng khách, Hanbin đang ngồi trên ghế sofa, cố gắng đọc sách nhưng tâm trí lại không thể tập trung, từng dòng chữ đều trở nên vô nghĩa. Bon Hyuk dừng lại, ánh mắt anh ta quét qua Hanbin một cách nhanh chóng, rồi anh ta bước vào phòng làm việc, đóng sập cửa lại một tiếng "rầm" khô khốc vang vọng khắp căn nhà.
Hanbin không thể chịu đựng được nữa. Một sự thôi thúc mạnh mẽ phải biết Bon Hyuk có ổn không, phải hiểu chuyện gì đã xảy ra đã lấn át mọi nỗi sợ hãi. Cậu biết việc này là nguy hiểm, là vi phạm quy tắc, nhưng nỗi lo lắng đã lấn át tất cả. Cậu rón rén bước đến phòng làm việc của Bon Hyuk, khẽ gõ cửa, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
"Ai?" Giọng Bon Hyuk vang lên từ bên trong, đầy vẻ cảnh giác, pha lẫn sự mệt mỏi tột độ.
Hanbin hít một hơi thật sâu, nuốt khan. "Dạ... là Hanbin ạ."
Có một sự im lặng kéo dài, nặng nề đến nghẹt thở. Hanbin tưởng rằng Bon Hyuk sẽ không mở cửa, hoặc sẽ tức giận. Nhưng rồi, cánh cửa khẽ mở ra. Bon Hyuk đứng đó, bộ dạng anh ta không còn vẻ uy quyền, lịch lãm như mọi khi. Vài lọn tóc mái rũ xuống trán, che đi một phần đôi mắt thâm quầng. Mùi thuốc lá và mùi máu tanh nồng nặc thoang thoảng trong không khí, khiến Hanbin cau mày.
"Cậu làm gì ở đây giờ này? Không phải đã bảo cậu ở trong phòng sao?" Bon Hyuk hỏi, giọng anh ta không giận dữ, nhưng lại đầy vẻ mệt mỏi và kiệt sức.
"Tôi... tôi lo cho anh," Hanbin nói thẳng thắn, không hề che giấu cảm xúc của mình, ánh mắt cậu dán chặt vào anh ta. "Tôi thấy... anh có vẻ không được khỏe. Và... có vẻ như anh đã gặp chuyện gì đó. Anh... anh bị thương sao?" Cậu nhìn thấy rõ vết máu khô trên tay áo sơ mi trắng của anh, và một vết cắt nhỏ trên gò má.
Bon Hyuk nhìn xuống vết máu trên áo, rồi anh ta thở dài, một tiếng thở dài nặng nề. Anh ta bước vào phòng, để Hanbin đứng ở cửa, không mời cũng không cấm. "Chỉ là một vết xước nhỏ thôi. Không có gì đáng kể." Anh ta nói, giọng anh ta có vẻ muốn xua đi sự lo lắng của Hanbin, nhưng lại không giấu được sự mệt mỏi. Anh ta rót cho mình một ly rượu mạnh, rồi ngồi xuống chiếc ghế da lớn, tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại.
Hanbin bước vào, đóng cửa lại một cách cẩn thận. "Nhưng... tôi thấy anh rất mệt mỏi. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có phải là chuyện lúc sáng không? Chuyện về đối tác phản bội đó?" Hanbin hỏi, giọng cậu đầy vẻ quan tâm.
Bon Hyuk mở mắt, nhìn Hanbin, ánh mắt anh ta lạnh lẽo và sắc bén trở lại. "Một trong những đối tác mà tôi đã tin tưởng, một kẻ mà tôi đã cho rất nhiều thứ, đã phản bội. Hắn ta cấu kết với kẻ thù của tôi, muốn lật đổ tôi, chiếm lấy địa bàn." Anh ta nói, giọng anh ta lạnh lùng như băng, ánh mắt ánh lên sự tàn nhẫn quen thuộc. "Tôi đã xử lý hắn rồi. Và những kẻ đi theo hắn nữa."
Hanbin cảm thấy rùng mình, một sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu biết Bon Hyuk có thể làm những điều tàn bạo, nhưng nghe anh ta trực tiếp nói về việc lấy đi sinh mạng của người khác vẫn khiến cậu sợ hãi. Tuy nhiên, thay vì quay lưng bỏ chạy như bản năng mách bảo, Hanbin lại cảm thấy một sự tò mò mạnh mẽ, một sự thôi thúc muốn hiểu rõ hơn về thế giới này, về con người Bon Hyuk, về những gánh nặng mà anh ta phải mang.
"Xử lý... là sao ạ? Anh... anh đã làm gì hắn?" Hanbin hỏi, giọng cậu nhỏ dần, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Bon Hyuk.
Bon Hyuk nhìn thẳng vào Hanbin, đôi mắt anh ta chứa đầy sự nguy hiểm, như muốn cảnh báo cậu về bản chất của thế giới mà anh ta sống, về những gì anh ta buộc phải làm để tồn tại. "Trong thế giới của tôi, kẻ phản bội không có chỗ sống. Hoặc là sống sót bằng mọi giá, hoặc là chết. Không có lựa chọn thứ ba." Anh ta nói, giọng điệu đầy kiên quyết, không một chút hối tiếc. "Tôi đã cho hắn một cơ hội để rút lui. Nhưng hắn đã không biết nắm lấy. Hắn đã chọn cái chết."
Hanbin cảm thấy một sự ớn lạnh dữ dội hơn nữa. Cái cách Bon Hyuk nói về cái chết như một điều tất yếu, như một lẽ đương nhiên, khiến cậu nhận ra một lần nữa thế giới anh ta đang sống khắc nghiệt đến mức nào. Tuy nhiên, thay vì quay lưng bỏ chạy, Hanbin lại cảm thấy một sự tò mò mạnh mẽ. Cậu muốn hiểu rõ hơn về thế giới này, về con người Bon Hyuk. Cậu không sợ anh ta sẽ làm hại mình, bởi vì Bon Hyuk đã hứa sẽ bảo vệ cậu.
"Vậy... anh có sao không? Anh có bị thương nặng không?" Hanbin hỏi lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta, một lần nữa thể hiện sự quan tâm chân thành. Cậu tiến lại gần hơn, ánh mắt lo lắng quét qua vết máu trên áo và vết cắt trên mặt Bon Hyuk.
Bon Hyuk nhìn Hanbin, rồi anh ta khẽ cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng lại có chút gì đó ấm áp, hiếm hoi. "Không sao. Vết xước nhỏ. Cậu lo lắng cho tôi sao, Hanbin? Cậu thật sự lo lắng cho tôi?"
Hanbin gật đầu, không chút do dự, ánh mắt cậu kiên định. "Dạ. Tôi... tôi không muốn anh bị thương. Tôi không muốn anh phải chịu đựng thêm bất cứ điều gì nữa."
Bon Hyuk đứng dậy, anh ta tiến lại gần Hanbin. Anh ta vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên má Hanbin, ngón tay anh ta khẽ vuốt ve, cảm nhận sự mềm mại của làn da cậu. "Cảm ơn cậu, Hanbin. Rất ít người quan tâm đến tôi như vậy. Thế giới này... rất khắc nghiệt. Cậu không thể tin tưởng ai cả. Trừ tôi." Anh ta nói, giọng anh ta trầm xuống, đầy sự cô độc và một chút gì đó van nài. Anh ta nhìn thẳng vào mắt Hanbin, ánh mắt anh ta sâu thẳm, như đang tìm kiếm một sự xác nhận, một lời hứa. "Cậu tin tôi chứ, Hanbin? Cậu có tin rằng tôi sẽ bảo vệ cậu không?"
Câu hỏi đó vang vọng trong tâm trí Hanbin, nặng trĩu. Tin tưởng Bon Hyuk? Người đã giam giữ cậu? Người đã kể về việc ám sát ba mẹ mình, về việc xử lý kẻ phản bội mà không chút do dự? Nhưng rồi Hanbin nhớ lại những khoảnh khắc Bon Hyuk quan tâm, chăm sóc cậu khi cậu ốm, bảo vệ cậu khỏi những kẻ đáng sợ khác trong thế giới của anh ta, những lời anh ta nói về sự cô độc của mình. Cậu nhìn vào đôi mắt anh ta, đôi mắt ẩn chứa quá nhiều nỗi đau và sự mệt mỏi mà không một ai biết. Cậu thấy sự chân thành trong ánh mắt đó, một sự chân thành mà hiếm khi xuất hiện.
"Dạ... tôi... tôi tin anh," Hanbin nói khẽ, giọng cậu run rẩy, nhưng ánh mắt kiên định, không chút dối trá. "Tôi không biết tại sao, nhưng... tôi tin anh. Tôi tin anh sẽ không làm hại tôi. Và tôi tin anh sẽ bảo vệ tôi."
Bon Hyuk khẽ gật đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi anh ta, một nụ cười chân thật và đầy sự nhẹ nhõm. Anh ta kéo Hanbin vào lòng, một cái ôm chặt đến nghẹt thở, như thể anh ta đang tìm kiếm sự an ủi, sự bình yên từ cậu, như thể cậu là điểm tựa duy nhất của anh ta trong thế giới hỗn loạn này. Hanbin cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ta trên tóc mình, và mùi hương bạc hà quen thuộc bỗng trở nên dễ chịu hơn bao giờ hết. "Tốt. Cậu đã đưa ra một lựa chọn đúng đắn, Hanbin. Ở bên cạnh tôi, cậu sẽ được an toàn. Và tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại cậu. Cậu là của tôi, Hanbin. Cậu là người duy nhất tôi muốn có bên cạnh."
Cái ôm đó, lời nói đó, đã củng cố thêm mối liên kết giữa họ, khiến nó trở nên kiên cố hơn bao giờ hết. Hanbin biết rằng, cuộc sống của cậu bây giờ đã hoàn toàn gắn liền với Bon Hyuk. Cậu không còn đường lùi, và có lẽ, cậu cũng không còn muốn lùi nữa. Mối quan hệ của họ đã vượt ra ngoài khuôn khổ chủ tớ, trở thành một sự phụ thuộc sâu sắc, một sự gắn kết định mệnh trong một thế giới đầy rẫy hiểm nguy. Hanbin đã tin tưởng Bon Hyuk, và điều đó đã mở ra một chương mới, đầy bất ngờ và thử thách cho cả hai, nơi ranh giới giữa sự giam cầm và bảo vệ, giữa nỗi sợ hãi và sự tin tưởng, dần trở nên mờ nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com