Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 4

Vì cú ngã kia mà một bên vai Koo Bonhyuk bị đá vụn quẹt phải, xước một đường rõ dài, xung quanh còn bắt đầu bầm tím.

Điều này càng khiến Hanbin chắc chắn, rằng tên nhãi này không bao giờ khiến cậu hết lo được.

Trong trận chung kết bóng rổ diễn ra vào buổi chiều, vết bầm đã chuyển sang màu tím sẫm, nhìn hơi ghê người. Dù đã có tay áo che đi, nhưng trong quá trình di chuyển, Hyuk vẫn không tránh khỏi chuyện va chạm với đối thủ trong lúc tranh bóng, đối thủ tinh mắt nhận ra vẻ mặt hắn có gì đó không đúng lắm nên chỉ tập trung tấn công một mình hắn, còn chơi xấu bằng việc không ngừng tìm cách va chạm với vai trái của hắn.

Sức lực của nam sinh chơi thể thao, còn là loại cố tình, thì lực va chạm hiển nhiên không hề nhẹ tí nào.

Koo Bonhyuk bị va mạnh đến mức run tay, một chân khuỵu xuống sàn.

Hanbin đứng ngoài sân căng thẳng siết chặt khăn mặt trong tay, tức giận hét lớn.

"Phạm lỗi! Phạm lỗi rồi!"

Bạn học cùng lớp cũng nhìn ra Hyuk có chuyện, tiếng xì xào bàn tán dần nổi lên, Hanbin nghe đến mức ong cả đầu, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn trên sân đấu.

Đội của lớp Hyuk được hưởng hai quả ném phạt, nhưng thời gian thi đấu vẫn còn dài, thành viên chủ lực là Hyuk lại còn bị thương, không ai bình tĩnh thả lỏng được nữa.

Nhân lúc nghỉ giữa hiệp, Hanbin đưa nước và khăn mặt đến cho Hyuk, lo lắng vạch tay áo hắn lên xem, thấy vết thương đã sưng to, còn ít máu khô dính ở mặt trong tay áo.

Hắn cúi đầu nhìn Hanbin, chợt vươn một ngón tay di di phần trán giữa hai đầu lông mày của cậu.

"Đừng nhăn nữa."

"Hay là thay người đi?"

"Không sao, cứ yên tâm đi, xem tớ chuẩn bị chơi chết bọn họ đi."

Hắn cười, nhưng cũng chẳng khiến Hanbin cảm thấy yên tâm hơn.

"Tớ còn phải nhận phần thưởng từ cậu nữa mà, không dễ thua vậy đâu."

Bị thương cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn đến trạng thái thi đấu của hắn, ban nãy chỉ là bất cẩn để đối phương chơi bẩn thôi.

Cuối cùng trận đấu khép lại với cách biệt ba điểm, lớp của Koo Bonhyuk giành được huy chương vàng.

Các bạn học la hét chạy ào xuống ôm cả đội nhảy vòng quanh sân, hắn cũng thừa cơ mà ôm lấy Hanbin thật chặt.

Hanbin ở ngay trung tâm của bức tường thịt, bị lắc đến ngã trái ngã phải, vội vươn tay ra ôm chặt eo hắn.

...

Hanbin ôm hộp thuốc sơ cứu vào phòng ngủ, thấy Hyuk đã tắm rửa thơm tho sạch sẽ đang để trần thân trên ngoan ngoãn vòng chân ngồi trên giường.

Cậu tiến đến ngồi xuống, nhìn nhìn một lúc thì vươn tay, dí dí ngón cái lên vết bầm trên vai hắn.

"Ái đau đau đau đau đau đau...!!!"

"Tự làm tự chịu!"

Nhìn hốc mắt đỏ hoe của đối phương, cuối cùng Hanbin mới thỏa mãn mở hộp sơ cứu ra, bôi thuốc lên vết thương cho hắn.

"Mọt sách, hôn tớ được không?"

Hanbin hơi khựng người lại.

"Mơ đẹp quá."

"Không phải cậu nói tớ giành được huy chương vàng cả ba môn thì sẽ thưởng cho tớ sao? Đồ nói lời không giữ lời! Đồ lật lọng!"

"..."

Chưa thấy ai vô liêm sỉ như hắn ta luôn đấy.

Hanbin nhìn đôi mắt hoa đào đang rưng rưng của ai kia, tàn nhẫn ôm hộp thuốc rời khỏi phòng.

Hyuk nhìn bóng dáng tuyệt tình của đối phương, tai cún ủ rũ cụp xuống, môi trề ra dài đến mức có thể treo được một chai nước mắm ở đấy luôn.

Tự bế tự dỗi khoảng chừng một phút, hắn chợt nghe thấy tiếng chốt cửa, rồi trước mặt xuất hiện một cái bóng.

"Ngẩng đầu lên."

Hyuk theo bản năng lơ mơ ngẩng lên.

Chỉ thấy Hanbin co chân trèo lên giường, ngồi quỳ lên đùi hắn, cúi người xuống nhẹ nhàng áp môi mình lên môi hắn.

Hyuk trợn to mắt, đơ mất mấy giây.

Hắn nhìn thấy Hanbin nhắm mắt lại, lông mi hơi run nhẹ, dường như cậu cũng căng thẳng lắm.

Môi cậu như miếng kẹo thạch vậy, trơn bóng, mềm mại và ẩm ướt.

Cậu cẩn thận miết chặt môi dưới của hắn, hồi lâu sau mới rụt rè vươn đầu lưỡi qua, khẽ thăm dò khoang miệng của hắn, như muốn qua tá túc một chút thôi.

Máu nóng trong người Hyuk như muốn bùng nổ.

Một tay hắn vòng qua ôm chặt lấy eo cậu, một tay khác đặt sau đầu cậu mạnh mẽ ấn xuống, đoạt lấy quyền chủ động.

Từ nụ hôn phớt bên ngoài ban đầu, dần dần trở nên triền miên ướt át. Môi lưỡi dây dưa, vải vóc ma sát, không khí trong phòng cũng dần nóng lên. Hanbin bị lưỡi của Hyuk đảo trong khoang miệng đến mức tê rần, dần dần nếm được vị sắc tình.

Eo lưng cậu mềm nhũn, càng dán sát vào người hắn hơn.

Thân dưới của hai người dính sát lấy nhau, cậu có thể cảm nhận được dục vọng của cả hai đã thẳng đứng lên, đang cọ vào đối phương qua lớp quần mỏng.

Nụ hôn vừa sâu vừa dài kết thúc, lúc vừa dứt ra, cả hai đều thở hổn hển, dường như ngọt ngào cũng phải trả bằng cái giá là mất hết dưỡng khí.

Hanbin bị ánh mắt nóng rực của Hyuk dọa sợ, một cơn tê dại chạy dọc sống lưng, cậu vội nghiêng đầu đi không nhìn hắn nữa.

Sau đó, cậu cảm nhận được hơi thở thô trầm dần tiến sát về phía mình hơn, chầm chậm dừng lại trên cổ cậu.

"Cậu từng tự xử chưa?"

Thiếu niên vừa qua thời kì vỡ giọng, giọng nói đã không còn lảnh lót như tiếng đàn réo rắt bên tai nữa, thanh âm trầm ấm khiến bả vai Hanbin run bắn, hai tai đỏ bừng lên.

"Cái... cái gì?"

Tay cậu được hắn nắm lấy, rồi đặt xuống vật cứng đang tỏa ra hơi nóng đằng sau lớp quần, mà cùng lúc, cậu cũng cảm nhận được "cậu nhỏ" của mình bị một bàn tay nắm lấy.

Đầu óc cậu chợt trở nên trống rỗng, đọng lại sau cùng chỉ có tiếng cười trầm thấp và giọng nói đã nhuốm đẫm dục vọng của đối phương.

"Bạn học à, giúp đỡ nhau chút đi."

.

Koo Bonhyuk cắn đầu bút, nghiêng đầu nhìn bàn tay trắng nõn của con mọt sách bên cạnh đang chăm chú ngồi chép bài, cứ cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.

Đã một tuần kể từ ngày hôm đó rồi.

Hôn rồi, sờ rồi, "giúp đỡ nhau" rồi.

Nhưng sao vẫn không có danh phận gì hết vậy?

Chẳng lẽ theo đuổi không đủ thành ý ư?

Ngẫm lại, đúng là mình vẫn chưa theo đuổi cho ra trò.

Hình như lần nào gặp cũng chỉ là lượn lờ trước mặt cậu, chọc cho cậu điên tiết hết cả lên.

...

Không ổn rồi, phải thay đổi ngay thôi.

Sau khi xin hết lời khuyên của đám bằng hữu chuyên rủ nhau làm chuyện xấu, Koo Bonhyuk lên mạng tìm cuốn "cẩm nang giúp bạn cưa đổ người ấy chỉ trong một cái chớp mắt", ngày đêm chăm chỉ tu luyện, cuối cùng đúc rút ra được ba bài học lớn.

...

Một, phải luôn chứng minh được sự tồn tại của bản thân, phải tỏ ra quan tâm săn sóc, để cho đối phương cảm thấy bạn luôn đặt cô ấy/cậu ấy lên đầu quả tim, dù hai người có đang ở cách xa muôn trùng.

Thế là mỗi sáng thức dậy, Koo Bonhyuk đều đặn gửi tin nhắn cho Hanbin:

[Cún bự: chào buổi sáng]

Buổi tối trước khi đi ngủ hắn lại chăm chỉ nhắn tiếp:

[Cún bự: chúc cậu ngủ ngon, mơ về tớ nhé]

Vừa qua hai ngày thì đã bị người ta block mất tiêu rồi.

...

Thất bại ngay từ bài học đầu tiên.

Đành phải mua bữa sáng đến lớp dỗ dành mãi, người ta mới chịu bỏ mình ra khỏi danh sách đen.

...

Hai, con người ban đầu ai cũng yêu bằng mắt, nên phải luôn chú ý chăm chút vẻ bề ngoài của mình, phải luôn xuất hiện trước mặt đối phương với hình ảnh thật gọn gàng bảnh bao.

Thế là trước khi đi học, Koo Bonhyuk chăm chú nhìn bản thân trước gương, cẩn thận cài lại cúc áo trên cùng mà ba đời bảy kiếp hắn không để tâm đến, tiếp đến là vuốt keo, hất ngược mái ra phía sau, xịt một lọ nước hoa có mùi hương vô cùng nam tính.

Sau khi xác nhận bản thân đã đẹp trai bùng nổ vũ trụ, hắn vô cùng tự tin vác balo đi đến trường.

Khốn một nỗi, Hanbin khen đâu chưa thấy, chỉ thấy giáo viên chủ nhiệm tức đỏ bừng mặt, lớn giọng từ sân trường đến dọc hành lang lớp học.

"Đây là trường học hay là sàn diễn thời trang vậy hả? Đi, ra ngoài sửa lại tóc cho tôi rồi vào học!"

Hyuk cụp tai bước ra ngoài, trước khi đi vẫn ngoái đầu lại, ra vẻ tội nghiệp chớp chớp mắt nhìn Hanbin.

Hanbin nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng ghét bỏ, quay đầu đi nghe giảng tiếp.

Bài học thứ hai, lại thất bại.

...

Ba, hãy cho đối phương thấy được, bạn là một người xứng đáng để họ dựa dẫm vào những lúc họ yếu đuối sợ hãi.

Hanbin nhìn hai tấm vé tham quan nhà ma mới mở ở công ty trung tâm trên tay Koo Bonhyuk, vẻ mặt vô cùng khó lường.

"Cậu định đi cái này thật à?"

"Đúng vậy!"

Hyuk nhớ rõ Hanbin rất sợ xem phim ma, mỗi lần mở trúng cậu đều chuyển kênh khác, ai rủ đi xem phim kinh dị cũng không đi. Chờ vào nhà ma rồi, chắc chắn cậu ấy sẽ chủ động dựa vào người hắn, nửa bước không rời. Còn hắn, sẽ trở thành anh hùng bảo vệ mĩ nhân vượt ngàn chông gai, tiến với happy ending forever!!!

Chẳng ngờ đến lúc vào nhà ma, hắn mới là người hét to nhất, run lẩy bẩy ôm chặt eo Hanbin không rời.

...

Hanbin ôm theo keo con voi 502 hình người ra khỏi nhà ma, đến trước quầy bán nước tự động mua một chai nước, vừa dỗ tên to con đang mặt mày trắng bệch uống nước vừa lẩm bẩm.

"Tự mình làm mệt mình có vui không?"

Hyuk cũng oan lắm chứ bộ, bình thường hắn đọc truyện xem phim kinh dị ngon ơ, ai dè được đến lúc đi trực tiếp lại bị dọa đến hồn vía lên mây như vậy chứ, đành chỉ biết lấy cớ chống chế.

"Ủa mà... không phải cậu sợ xem phim kinh dị hả?"

"Tớ không sợ, tớ chỉ ghét thôi."

"..."

Trong một thoáng, Hanbin dường như ngộ ra điều gì đó, hung hăng quay qua chất vấn hắn.

"... Khoan đã, cậu nghĩ tớ sợ mà vẫn cố tình rủ tớ đến đây hả?"

"..."

Hố nặng rồi.

...

Koo Bonhyuk lên mạng đánh giá cuốn cẩm nang 1 sao, còn múa phím ba nghìn chữ chê bai thậm tệ. Sau đó lại quay về hành trình cũ.

Sáng sớm thì đạp xe đi mua đồ ăn sáng cho cả hai, sau đó lại chạy đến trước cửa phòng Hanbin réo tên cậu cùng đi học, đến lớp thì nằm bẹp ra bàn, nhìn người ta mở sách vở ôn bài, không chịu liếc mình thêm một cái.

Vô cùng ấm ức, vô cùng tủi thân.

Hức...

"Cưa đổ cậu khó quá, gợi ý cho tớ đi."

Hanbin nhìn tên to xác đang ủ rũ như quả dưa héo kia, lại cụp mắt nhìn xuống sách.

"Đồ ấu trĩ."

Than khó than mệt nhưng mà mấy chuyện xơ múi cậu thì đâu có nghỉ ngày nào.

Hanbin mím lại đôi môi vẫn còn hơi sưng vì bị tên nào đó gặm cắn của mình, cúi đầu vẽ một con cá nóc lên tờ giấy ghi chú, xong rồi xé ra dán lên trán hắn.

Nhìn thành quả của mình xong, khóe miệng cứ thế vô thức cong lên.

"Giống ghê nha."

Koo Bonhyuk nhìn nụ cười kia, trái tim lại ngứa ngáy, vươn tay chọt khuỷu tay cậu một cái.

"Nhìn tớ thế này cậu vui lắm hả?"

"Vui"

___


Moá nay 2 nhỏ này thồn cho đống ke dữ dội quá, giờ toi high khó thở luôn rồi =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com