Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 5

Thời tiết bắt đầu bước vào giai đoạn chuyển mùa, Hanbin cũng theo sự biến đổi của thời tiết mà đổ một trận ốm.

Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.

Bình thường cậu rất ít khi mắc bệnh vặt, nhưng một khi đã bệnh là chỉ có thể nằm một chỗ mấy ngày liền.

Cậu xin nghỉ học hai ngày, ngoan ngoãn ở nhà uống thuốc đắp chăn ngủ một giấc. Sau khi tỉnh dậy, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều. Hanbin chớp mắt nhìn trần nhà một lúc, rồi chống người dậy muốn xuống giường.

Chỉ là nằm lâu quá rồi, lúc đứng lên vẫn thấy hơi xây xẩm mặt mày, Hanbin vội vươn tay ra chống lên tường, ổn định thân mình lại.

Bỗng, cậu nghe tiếng mở cửa phòng và tiếng vật nặng đặt xuống đất.

Hanbin quay đầu, thấy Hyuk thả balo xuống, không nói lời nào chạy đến bế cậu lên.

Cậu giật mình, vội vươn tay ôm lấy cổ hắn.

"Này... làm gì vậy?"

Hyuk cau mày, nhìn bờ môi tái nhợt của Hanbin.

"Sao lại xuống giường rồi, tớ đã bảo có gì cứ gọi cho tớ mà?"

Đều là thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, hắn thì cao lớn phổng phao, mẹ còn phải ghìm sức ăn của hắn lại, mà nam sinh trên tay thì vừa nhỏ vừa gầy, lẽ ra vẫn có chút thịt mềm ở bụng và má, nhưng trận ốm này như cướp đi hết mỡ của cậu vậy.

Hyuk đau đầu lo nghĩ, sau này phải lên kế hoạch chỉn chu nuôi lại bé mỡ thôi.

Hanbin hơi mất tự nhiên nghiêng đầu đi, sợ hắn ngửi thấy mùi cơ thể mình, lí nhí nói.

"Người ra mồ hôi rồi, tớ định đi tắm."

Hyuk kiểm tra lại, xác định đúng là hạ sốt rồi mới thả người vào phòng tắm, bản thân hắn thì ở trong phòng ngủ của Hanbin, vừa hiền huệ vừa đảm đang thay chăn ga gối đệm mới cho cậu.

Mẹ hắn lúc này mà ở đây nhất định sẽ xách hai cái lỗ tai của hắn lên, bắt hắn về dọn lại cái ổ khỉ của mình.

Việc nhà thì nhác việc chú bác thì siêng...

Sau khi Hanbin tắm xong, bước vào phòng ngủ thấy thấy giường đã được người ta thay mới sạch sẽ, người kia còn ngồi sẵn ở mép giường, trên tay đang cầm máy sấy, đợi cậu đi đến trước mặt thì bật công tắc, thổi thẳng vào mặt cậu.

"..."

Đồ ấu trĩ này.

Hanbin nhắm mắt, ngửa đầu ra sau, hưởng thụ dịch vụ sấy tóc thương hiệu Koo Bonhyuk. Nam sinh cao lớn mạnh mẽ như vậy, thế mà lúc sấy tóc lại vô cùng nhẹ nhàng, bàn tay ấm áp cẩn thận luồn vào tóc cậu.

Sấy tóc xong, cả hai cùng xuống tầng ăn tối, sau đó lại lên phòng học bài.

Hanbin nhìn chằm chằm vở ghi trên bàn, trưng ra vẻ mặt khó tin với người ngồi bên cạnh.

"Vở cậu đây à?"

"Ừa"

Học cùng lớp với Koo Bonhyuk từ nhỏ đến giờ, Hanbin biết rất rõ, hắn là một thằng nhóc vô cùng lười chép bài, vở ghi của hắn hầu như chỉ có mỗi đề mục. Thế mà mỗi lần đi thi điểm lại rất cao, chẳng biết hắn học như thế nào.

Cái kiểu ghi bài đối phó như vậy không phải chưa từng bị nhắc nhở, nhưng hắn viết bản kiểm điểm xong thì vẫn chứng nào tật nấy, thế mà chẳng ngờ hai hôm nay lại chép bài vô cùng chăm chỉ, nội dung ghi chép cũng vô cùng logic, Hanbin đọc qua một lượt đã có thể nắm được sơ sơ kiến thức rồi.

"Không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi tớ."

"Ò. Cảm ơn cậu."

Mấy hôm cậu bị ốm, người chăm sóc cậu nhiều nhất chính là người bên cạnh này. Ba mẹ đều đang ở nước ngoài, chỉ có thể quan tâm hỏi han qua điện thoại. Còn Koo Bonhyuk, sáng sớm đều chạy qua đây, nhìn cậu ăn sáng xong mới chịu đến trường. Tan học thì lại về đây, đút cậu ăn, giục cậu uống thuốc, còn kiên nhẫn ngồi bên cạnh dỗ dành cậu ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu nhìn thấy vô số hình ảnh Koo Bonhyuk chồng chéo lên nhau, từ khi còn là một thằng nhóc thò lò mũi xanh, cho đến khi đã cao lớn trưởng thành.

Mỗi lần cậu bị bệnh, người đầu tiên cậu nhìn thấy trước khi nhắm mắt và sau khi mở mắt đều là Koo Bonhyuk.

Hóa ra, mình và cậu ấy đã cùng nhau trải qua nhiều năm như vậy.

Hyuk hiếm khi nhìn thấy Hanbin dịu ngoan với mình như thế, cả người lâng lâng vì vui sướng, thế là được nước lấn tới nói.

"Cảm ơn phải bằng hiện vật mới tính nha."

Nói xong liền nhắm mắt lại, chu môi ra sức ám chỉ.

Hanbin mím môi nhịn cười, lát sau vẫn ngoan ngoãn nghiêng đầu, hôn chụt lên môi hắn một cái.

Lúc hắn muốn biến nụ hôn này thành điều gì đó trở nên đáng nhớ hơn thì cậu đã nhanh chóng rời đi.

Koo Bonhyuk mở mắt, vừa bất mãn vừa tủi thân.

"Quá bèo bọt."

"Đang ốm, không cho hôn lưỡi."

"Hết ốm thì được sao?"

"Im lặng, để yên cho tớ học."

"Hức, phũ phàng..."

Hanbin nheo mắt, lạnh lùng đâm thêm một dao.

"Ừ, mình đã là gì của nhau đâu."

"..."

Hức...

Sau ba ngày nghỉ phép thì Hanbin thấy khỏe nhiều rồi, bèn quyết định đến trường.

Koo Bonhyuk phụ trách đưa cậu đi kiêm chở cậu về, sáng sớm đã chờ sẵn trước cổng. Chờ cho đến khi người ta yên vị ở ghế sau, hắn mới nghiêng đầu nói.

"Bám cho chắc nha."

Hanbin nhìn chiếc xe đang dùng tốc độ 5km/h mà đi trên đường, mấy cụ ông đi bộ bên cạnh thậm chí còn đi nhanh hơn, vươn tay cấu eo người đạp.

"Cậu là rùa hả?"

"Ái ái ái đauuuu!!!"

Xe lượn một vòng chữ S.

Hyuk sau cơn hoảng hồn ngắn ngủi vội nghiêng đầu ra sau, thấy Hanbin vì cú liệng ban nãy mà vươn tay ôm chặt eo hắn, cơn tủi thân nhanh chóng bị thay thế bởi sự sung sướng.

"Mọt sách của tớ bị ốm mà, tớ không thể để gió tạt cậu được."

"... Đi bình thường đi, không phải có cậu che cho tớ rồi à."

"E hèm... Thế cậu ôm chặt chút nữa nha, ôm chặt vào, đấy, hai tay đan vào đặt trước bụng tớ nè. Okay tớ phóng xe đây!"

Hanbin áp má lên áo đồng phục của Hyuk, nhắm mắt lại.

Bày vẽ ba cái trò theo đuổi hoa hòe hoa sói kia làm gì chứ, chỉ cần cậu cứ là cậu như thế này thôi.

Đây mới là Koo Bonhyuk tớ thích nhất.

.

Hai người cứ thế mà duy trì mối quan hệ "trên tình bạn, dưới tình yêu" này đến gần cuối năm.

Sang đầu tháng 11, một người vào đội tuyển vật lí, một người vào đội tuyển toán học. Để tập trung ôn luyện cho kì thi học sinh giỏi cấp quốc gia, giáo viên ưu tiên cho các học sinh theo học cùng đội tuyển, thế là thời gian học chung trên lớp của Hyuk và Hanbin giảm hẳn, chỉ có thể gặp nhau lúc tan trường.

Hanbin ngồi trên yên xe đạp chờ Hyuk.

Mấy ngày gần đây, cậu để ý thấy mỗi lần hắn tan học đều đi cùng một nam sinh. Nam sinh đó thấp hơn hắn nửa cái đầu, để tóc đầu nấm, đeo kính gọng tròn, hai người nói chuyện vô cùng hợp rơ, mãi đến lúc đi đến trước mặt cậu mới chịu dừng lại.

Hanbin híp mắt nhìn hắn, dáng vẻ như đang dò xét.

"Hai người có vẻ hợp nhau nhỉ?"

"Ừ, cậu ấy có mấy cách giải đề hay lắm."

"Ò."

Hyuk giống như nhận ra gì đó, vui vẻ đẩy vai Hanbin một cái.

"Sao vậy? Ghen hả?"

Lập tức bị ăn đập.

"Có cái đầu cậu."

...

Tan giờ tự học buổi tối, Koo Bonhyuk xách cặp chạy đến trước cửa lớp đội tuyển toán, tự nhiên như không mà đi vào trong, ngồi xuống bên cạnh Hanbin.

Thầy giáo không có ở đây, các bạn học cũng đã quen với sự tồn tại của kẻ ngoại lai Koo Bonhyuk kia rồi, có nghe thấy tiếng động cũng không ngẩng đầu lên, tập trung làm đề xong thì xách cặp ra về.

Hanbin tự chữa bài xong, ngẩng đầu lên nhìn một vòng, trong lớp chỉ còn mỗi mình cậu và người bên cạnh. Cậu nghiêng đầu nhìn kẻ đang nhắm mắt ngủ khò khò kia, tự hỏi không biết cái tên này học hành kiểu gì mà có thể vào được đội tuyển hay vậy.

Suốt ngày chỉ thấy ngủ và quấy rối cậu.

Hyuk gối đầu lên cánh tay nhắm mắt thở đều, áo đồng phục vì tư thế của hắn mà căng chặt, lộ rõ lớp cơ tay khỏe khoắn. Tóc mái lòa xòa trước trán, mắt hoa đào nhắm nghiền, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng mím chặt.

Lúc yên tĩnh thế này, nhìn cũng đẹp trai đấy.

Hanbin cất sách vở vào cặp xong, đột nhiên không nỡ gọi hắn dậy, thế là cúi đầu nhìn hắn không chớp.

Trái ngược với Hanbin chiều cao và hình thể chẳng to ra được mấy, Koo Bonhyuk dậy thì rất thành công. Giọng nói vừa ấm vừa tình, cái chất giọng mà nghe một lần là đủ khiến người ta nghiện ấy, thân hình thì cao lớn, ngũ quan lại còn xuất sắc.

Từ bàn tay, bờ môi, đôi mắt, đến cả hai đôi tai, nhìn thế nào cũng thấy ba mẹ hắn nặn rất khéo.

Hyuk không biết Hanbin thích đôi mắt của hắn nhiều đến mức nào. Nhất là lúc hắn vui vẻ hay đắc ý, ánh mắt cũng theo đó mà sáng lấp lánh.

Trông đáng yêu không chịu nổi.

Hanbin lại chuyển qua nhìn đôi tai của hắn, mím môi, nhân lúc chủ nhân đang ngủ, vươn tay chọc chọc mấy cái.

Ấm ghê.

Ngón tay chạm nhẹ lên tai trái, dần dần rê đến mặt, dừng lại trên lông mi của đối phương.

Dài ghê.

Lông mi trên đầu ngón tay hơi run lên, Hanbin giật mình, nhanh chóng rụt tay lại. Sau đó đối diện với đôi mắt hoa đào đang vương ý cười của ai đó.

"Sao vậy? Sao không ngắm tớ tiếp đi?"

Hanbin xấu hổ vì bị bắt quả tang, vội đứng dậy đeo balo lên, đi nhanh về phía cửa lớp.

"Giả bộ ngủ hay lắm à?"

"Tớ ngủ thật mà, nhưng lúc cậu sờ tai tớ thì tớ tỉnh rồi."

Hyuk ngáp một cái, đứng lên sải chân dài bước theo cậu, trước khi Hanbin ra khỏi cửa lớp thì nắm quai balo người ta kéo một cái.

Cậu ngã ập vào ngực hắn, chưa kịp xù lông thì hắn đã vươn tay tắt đèn phòng học, áp cậu lên tấm rèm cửa.

Khi đôi mắt còn chưa kịp thích nghi với bóng tối, đôi môi đã bị người gắt gao hôn lấy.

Tan học buổi tối, trong trường vô cùng yên ắng, cậu loáng thoáng nghe được tiếng lá cây xào xạc ngoài sân và một ít tiếng nói chuyện của học sinh. Rèm cửa bị gió thổi lay động, trời vào thu đã se se lạnh, vậy mà vải vóc ma sát với nhau phút chốc như muốn nhóm lên một đốm lửa, tiếng môi hôn quấn quít càng thêm rõ ràng, cùng với nhịp tim đập thình thịch như muốn bay ra khỏi lồng ngực.

Hai người trốn sau tấm rèm, cửa lớp học kề sát bên cạnh nên bất cứ lúc nào cũng sẽ có người mở ra, cảm giác vụng trộm khiến cho Hanbin đón nhận nụ hôn một cách nhát gừng, nhưng cũng có chút kích thích.

Loáng thoáng nghe thấy có tiếng bước chân vang lên trên hành lang, tim cậu giật thót, vội rụt cổ lại, đặt hai tay lên ngực Hyuk muốn đẩy hắn ra.

"Này... có người."

Koo Bonhyuk vẫn gắt gao chơi trò đuổi bắt với cậu, cậu lùi một bước, hắn tiến ba bước, môi vẫn ngoan cố dán chặt lấy môi đối phương, như trừng phạt mà cắn nhẹ môi dưới của cậu một cái.

"Cậu mất tập trung."

Trong tình huống này thì làm sao mà chuyên tâm được hả?

Hanbin muốn nghiêng đầu nghe ngóng động tĩnh, đột nhiên bị người đối diện nhấc eo lên đẩy lên tường. Hai chân mất đi điểm tựa, hốt hoảng quặp chặt lấy vòng eo của hắn, cậu suýt chút nữa đã kêu ra tiếng.

Nhưng may mà kịp ghìm giọng lại, chỉ nấc nhẹ một cái.

Mắt hắn cong lên, nở nụ cười thích thú.

Tiếng bước chân ngày một gần, càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.

Cậu hoảng sợ muốn giãy giụa, bị hắn dùng tay ấn đầu xuống, môi dán chặt lấy môi.

Không ai trong hai người di chuyển, chỉ yên lặng môi kề môi, hơi thở giao hòa.

Tay trái Hanbin vòng qua cổ Hyuk, tay phải cậu nắm chặt vải áo nơi ngực trái hắn, một tay hắn nâng mông cậu, một tay giơ lên, luồn vào lớp áo sơ mi trắng của cậu, cũng đặt lên ngực trái của cậu.

Còn vô cùng hư hỏng mà cong ngón tay cào nhẹ đầu nhũ.

Trái tim nơi lòng bàn tay cả hai đang đập rất dữ dội.

Như muốn cho cả thế giới nghe thấy vậy.

Bốn mắt nhìn nhau chăm chú.

Hanbin trừng mắt nhìn hắn, nhưng hai mắt của cậu đỏ hồng, đôi con ngươi còn lấp lánh ánh nước, trông chẳng có chút tác dụng dọa nạt gì cả.

Koo Bonhyuk cong mắt cười.

Tiếng bước chân vang lên ngay phía sau lưng, cách cả hai chỉ một bức tường, rồi dần đi xa.

Đến khi chắc chắn không còn nghe thấy tiếng động nữa, Hanbin mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, vươn tay đập một cái lên vai Hyuk.

Hắn cũng không thả cậu xuống, ôm người xoay một vòng, đặt cậu ngồi lên mặt bàn một cách chuẩn xác, nghiêng người hôn lên tai cậu.

"Mọt sách à."

Hôn lên má cậu.

"Tớ thích cậu lắm."

Hôn lên mi mắt nhắm chặt của cậu.

"Rất rất thích cậu."

Hôn lên sống mũi của cậu.

"Cậu có thể... đáp trả tình cảm của tớ được không?"

Những năm qua hắn luôn kề cận bên cậu, trêu đùa cậu, chọc ghẹo cậu, chung quy cũng chỉ vì hắn đặt cậu vào trong  lòng. Bây giờ đã thấu tỏ tình cảm của mình, hắn chẳng thể nào ngăn được cơn sóng dữ này nữa.

Chỉ muốn ôm lấy cậu, muốn hôn cậu, thân mật với cậu.

Để khắp người cậu lưu lại dấu ấn của riêng mình.

Hanbin sớm đã mặt đỏ tai hồng, đầu óc mơ màng, nghe từng lời thủ thỉ của Hyuk, cậu mở mắt ra, nhìn sâu vào đôi mắt của đối phương.

Mắt hoa đào như có men rượu, làm cậu hơi say.

Cậu không đáp lời, chỉ vươn tay nắm lấy cà vạt của hắn kéo mạnh, khóa chặt những gì muốn nói giữa làn môi mềm.

___


Trùng hợp là ngày nào định ra chap mới ngày đó có ke, em lại otp thiệt chứ =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com