Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Ngày tàn của thế giới đã đến (3)

Cô Azami thấy vậy liền đứng sững người lại, khiến cho chiếc điện thoại bỗng nhiên rơi ra khỏi bàn tay cô và vỡ nát màn hình trên nền đất. Âm thanh đầy khô khốc, sắc lẹm của mặt kính vỡ tan vang lên, một nốt nhạc lạc lõng và chết chóc giữa khoảng lặng đến rợn người của sân trường.

Cô không thể tin vào mắt mình, một cảnh tượng vô lý đến mức khoa học còn không thể lý giải được cho những hiện tượng như trên. "Thầy... Thầy Goudo?... Thầy vẫn ổn chứ?"

Không một lời đáp lại. Khoảng không chỉ trả lời cô bằng sự im lặng đặc quánh, một sự im lặng mang điềm gở.

'Thứ đó', thứ từng là thầy Goudo, đã ngay lập tức lao đến. Chuyển động của nó đã không còn là của con người nữa, mà là của một con thú săn mồi, giật cục và đầy mục đích. Rồi nó cắn mạnh vào cổ của cô giáo Azami, hàm răng nghiến sâu vào trong da thịt mềm mại, khiến cho máu tươi đột nhiên phun trào ồ ạt ra như một ống nước bị vỡ.

Cô chỉ kịp hét lên một tiếng cuối cùng. Một tiếng hét của sự đau đớn và tuyệt vọng đến tột cùng, trước khi bị quật ngã xuống nền đất. "Áaaaaaaa! Cứu tôi! Đau! Đau quá!... Ai đó cứu tôi với!!"

Hishiya chết lặng trước cảnh tượng trên. Cậu ngồi bất động trên ghế, linh hồn dường như bị hút ra khỏi thể xác, bay lơ lửng trên cao và kinh hoàng chứng kiến tất cả. Toàn thân cậu thì đã trở nên lạnh toát, một cái lạnh khởi phát từ xương tủy rồi lan toả ra từng thớ thịt, làm đông cứng mọi tế bào bên trong cơ thể cậu.

Không chỉ có vậy, mọi âm thanh trong lớp học thì dường như đã biến mất hẳn. Chỉ còn lại tiếng giảng bài đều đều của thầy giáo, tiếng bút sột soạt trên giấy, tiếng xì xào của các học sinh trong lớp, tất cả đều bị nhấn chìm vào một vùng chân không đặc quánh vô hình.

Còn trong tai cậu thì vang vọng tiếng la hét tuyệt vọng của cô Azami, sắc lẹm như một mảnh thủy tinh cứa vào màng nhĩ, và tiếng gầm gừ đầy man rợ của thứ từng là thầy Goudo.

Trái tim của Hishiya dường như đã ngừng đập hẳn. Không, nó không chỉ ngừng. Mà nó đang co thắt lại, bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình, khiến cho mỗi nhịp đập yếu ớt chỉ đủ để nhắc nhở với cậu rằng cơn ác mộng này là thật.

"Liệu đây có phải là những gì mà người ta gọi là xác sống trong phim viễn tưởng?" Một câu hỏi vô thanh vang lên trong tâm trí trống rỗng của Hishiya.

"Làm sao mà thế giới này lại tồn tại câu chuyện điên rồ như vậy?"

Khung cảnh ấy giống y hệt bộ phim ngày tận thế zombie mà cậu đã từng xem từ tối hôm qua để giết thời gian, một sự trùng hợp đến mức bệnh hoạn.

Cậu từng cười nhạo những nhân vật la hét trên màn ảnh, bình phẩm về những quyết định ngớ ngẩn của họ. Nhưng giờ đây, nó đang xảy ra ngay trong thực tế, ngay trước mắt cậu, chứ không phải là từ trong những bộ phim khoa học viễn tưởng nữa.

Kèm theo đó là mùi máu tanh, dù ở rất xa, dường như cũng theo gió len lỏi vào khứu giác cậu. Một mùi hương kim loại ghê tởm làm dạ dày cậu cuộn lên.

"Liệu hôm nay có phải là khởi đầu cho ngày tàn của nhân loại?"

Suy nghĩ đó đã vụt qua như một tia sét, không phải là một câu hỏi tu từ, mà là một khả năng hiện hữu đến đáng sợ. Bức tường an toàn của cuộc sống thường nhật mà cậu từng biết đến đã sụp đổ trong khoảnh khắc ấy. Nơi mà nhế giới bỗng trở nên mỏng manh, dễ vỡ như chính màn hình chiếc điện thoại của cô Azami.

Trong lúc tâm trạng của Hishiya hiện đang vô cùng hỗn loạn, một mớ bòng bong của sự lo sợ, hốt hoảng và hoài nghi sau khi chứng kiến những chuyện khó tin đến mức hoang đường như vậy. Thì đột nhiên, một tiếng động long trời lở đất đã kéo cậu quay trở về thực tại.

Thầy giáo chủ nhiệm đã hét thật lớn vào tai Hishiya. Một tiếng hét khiến cho cậu như bị điện giật bắn vào mình. "Này, Hishiya!!... Em bị điếc rồi à?! Em có nghe tôi nói gì không vậy hả?!"

Giọng thầy như một mũi khoan xoáy thẳng vào tâm trí đang tê liệt của Hishiya. Cậu cảm thấy rùng mình mà hoàn hồn trở lại, rồi giật bắn cả người lên.

Cả cơ thể cậu phản ứng trước cả khi lý trí kịp nhận thức. Ngay lập tức, theo một phản xạ tự nhiên đã được rèn giũa qua bao lần bị la mắng, bị bắt nạt, bị chỉ trích, cậu liền đứng bật dậy. Đôi chân cậu cứng đờ, nhưng chúng vẫn tuân lệnh của thầy giáo.

"Có ạ!!" Giọng cậu vang lên, to rõ và lạc lõng. Một thứ âm thanh của sự tuân phục máy móc.

Trong lúc đó, ở dãy bàn học phía trước, những âm thanh khác đã bắt đầu len lỏi trở lại vào thính giác cậu. Jin và đám bạn của hắn, những kẻ hay bắt nạt Hishiya, đang ngồi thì thầm qua lại.

Tiếng cười khúc khích của chúng như những con giòi đang rúc rỉa trong xác chết phân huỷ. Một sự khoái chí độc địa khi trông thấy cậu bị thầy giáo la mắng xối xả.

"Haha, nhìn nó kìa. Trông đần thật sự."

"Đầu của cái thằng loser này có não không vậy? Toàn suy nghĩ linh tinh... Hahaha!"

"Chắc nó đang liên tưởng đến em gái nào mới quen rồi. À quên mất, thằng thất bại như nó làm gì cua được ai đâu... Hahaha..."

"Haha, đáng đời! Cái thằng ngu não tàn!"

"..."

Những lời nói ấy như những mũi dao vô hình, nhưng lần này chúng không đâm vào cậu. Mà chúng chỉ lướt qua lớp băng giá của nỗi kinh hoàng đang bao bọc lấy cậu.

Lúc này, Hishiya không còn tâm trí để mà quan tâm đến những điều đó nữa. Tâm trí cậu vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh cô Azami bị xé xác, bởi đôi mắt trắng dã đầy hung hãn của thầy Goudo. Cảnh tượng đó đã được khắc sâu vào bên trong võng mạc cậu, một đoạn phim kinh hoàng cứ lặp đi lặp lại không ngừng.

Mặc kệ những lời bàn tán khó nghe đằng kia, cậu vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, hai tay buông thõng, nắm chặt lại đến mức khiến cho các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Hiện tại, Hishiya đang cố gắng điều hòa lại hơi thở. Một hơi, rồi lại một hơi nữa. Cậu đã hít vào không khí khô khan của lớp học, như thể cố gắng dùng sự bình thường của nó để đẩy lùi cái mùi máu tanh trong tưởng tượng. Và cậu cần phải lấy lại bình tĩnh, cần phải suy nghĩ cho những tình huống sắp tới có thể xảy ra.

"Em đang làm cái gì mà mất tập trung vậy hả?!" Thầy giáo vẫn chưa hề buông tha cho cậu. Ánh mắt nghiêm khắc của thầy dán chặt vào cậu, một ánh mắt không chấp nhận bất cứ lời bào chữa nào khác.

"À dạ, không có gì đâu ạ! Em... Em xin lỗi thầy!" Hishiya nói lắp bắp, cổ họng trở nên khô khốc.

"Nãy em có hơi mất tập trung. Em thực sự xin lỗi thầy rất nhiều vì đã không nghe rõ thầy gọi ạ!"

Vừa nói, Hishiya vừa lo sợ. Nỗi sợ hãi này khác hẳn với cơn kinh hoàng ban nãy. Đây là nỗi sợ quen thuộc. Nỗi sợ của một học sinh khi đứng trước giáo viên, nỗi sợ của kẻ yếu thế trước quyền lực.

Và chính trong khoảnh khắc đó, một cuộc đấu tranh tâm trí đã nổ ra dữ đội ở ngay bên trong đầu cậu, khiến cho cậu do dự có nên nói ra hay là không. "Mình có nên kể cho thầy giáo chủ nhiệm nghe sự thật mà ban nãy mình vừa mới chứng kiến hay không?"

Ý nghĩ đó đã lóe lên trong thoáng chốc, và ngay lập tức đã bị một cơn sóng sợ hãi khác dập tắt đi không thương tiếc.

Miệng cậu muốn nói, nhưng lưỡi thì như bị đông cứng lại. Khiến cho cậu lắp bắp không thành tiếng. Còn tay chân thì vẫn run rẩy liên hồi và không thể ngừng lại được.

Bỗng nhiên, trong đầu cậu liên tục đặt ra những nghi vấn. "Liệu mình có đang bị ảo giác? Có phải do bộ phim tối qua không? Liệu thầy giáo có chịu tin lời mà mình nói? Hay thầy sẽ cho rằng mình bị điên và gọi điện cho chú Yutaka đến?"

Bỗng nhiên, hình ảnh về chú Yutaka đã hiện lên trong tâm trí Hishiya. Với gương mặt đầy khắc khổ, đôi mắt lúc nào cũng hằn lên sự mệt mỏi sau những ngày làm việc dài đằng đẵng. Chú là người thân duy nhất còn lại của cậu, và chú đã vất vả biết bao để nuôi nấng cậu ăn học nên người.

"Và chú sẽ lại phải lo lắng, sẽ lại phải tốn tiền đưa mình đi gặp bác sĩ tâm thần để chữa bệnh..."

"Không được... Mình không được làm như thế... Mình không thể trở thành gánh nặng thêm cho chú ấy nữa."

"Haizz..." Thầy giáo thở dài, một tiếng thở đầy vẻ thất vọng.

"Tôi biết em cũng học tương đối ổn trong lớp. Nhưng không có nghĩa là khi tôi gọi em đứng lên trả lời thì em lại giả vờ giả điếc với tôi như vậy!" Thầy nói với vẻ nghiêm nghị trong khi đang mắng cậu.

"Thôi... Mau ngồi xuống đi. Lần sau mà còn như vậy nữa thì tôi sẽ cho em đứng ngoài hành lang hết tiết luôn đấy!"

"Vâng, em hiểu rồi ạ... Em xin lỗi thầy ạ!"

Cậu từ từ ngồi xuống, từng chuyển động đều nặng nề như đeo chì. Cảm giác như một kẻ hèn nhát đang rút lui khỏi trận chiến.

Và rồi, Hishiya tự hỏi trong lòng, nếu như cậu lấy hết dũng khí để đứng lên nói ra sự thật, thì liệu thầy giáo có tin vào câu chuyện mà cậu đã kể hay không? Liệu bạn bè có cười nhạo cậu vì chuyện trông có vẻ hoang đường này không?

Câu trả lời gần như chắc chắn là có.

Bởi lẽ cậu là Takahashi Hishiya. Một kẻ nhát gan thảm hại, không có sự tự tin, và cũng không có lòng can đảm để nói ra sự thật.

Cậu là cái bóng mờ nhạt trong lớp, là mục tiêu của những trò đùa ác ý, là người mà sự tồn tại hay vắng mặt cũng không ai để ý. Sự quyết tâm và lòng dũng cảm của cậu lại không đủ lớn để mà làm điều đó.

Takahashi Hishiya là một kẻ hướng nội. Hay suy nghĩ quá mức về mọi chuyện, dễ bị nhấn chìm bởi những vấn đề xung quanh cuộc sống, và thường xuyên bị áp lực bởi đủ thứ chuyện trên đời.

Con người cậu là như vậy đấy. Vừa loser, vừa kém cỏi và thảm hại đến mức sẵn sàng để cho người khác chà đạp mình. Vậy thì ai sẽ tin tưởng lời mà một thằng loser nói ra?

Chính vì thế, cậu vừa xin lỗi thầy giáo chủ nhiệm, vừa lo lắng không dám cất tiếng nói lên sự thật cho thầy nghe. Cậu đã lựa chọn con đường an toàn, một con đường của sự im lặng.

--- Còn tiếp ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com