Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31: Sự Cố

"Paopao, anh đang đợi lời giải thích của em."

Nghe xong lời này của Boun, tâm trạng vui vẻ của Prem thoáng trầm xuống.

Phải giải thích từ đâu đây? Chuyện hai kiếp dài như thế, đâu thể nào trò chuyện điện thoại vài ba câu có thể nói rõ được, hơn nữa, cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý.

Cậu không dám tự suy đoán phản ứng của Boun khi biết được chân tướng, cũng không dám cược, nếu Boun thật sự chấp nhận, như thế sẽ rất vui nhưng nếu y không cách nào chấp nhận được thì sao? Sẽ xem cậu như quái vật, trở thành người xa lạ sao? Khả năng này cậu không cách nào chấp nhận nổi.

Cậu lưu luyến sự cưng chiều của Boun, cũng quen với việc cưng chiều của y, cậu thật sự bị Boun chiều hư rồi, cho nên cậu không dám tưởng tượng ngày tháng không có y sẽ như thế nào.

Cậu bây giờ hạnh phúc như thế, mỗi ngày trôi qua đối với cậu đều hệt như đang mơ, cậu thật sự không muốn phá hoại loại tốt đẹp này.

Nhưng sự xuất hiện của Ken, nói rõ bí mật này không còn cách nào giữ được nữa, điểm này cậu hiểu rõ, chỉ là cậu muốn tìm thời cơ tốt nhất, bình tĩnh nói toàn bộ đầu đuôi cho Boun nghe.

Nhưng không phải lúc này, ít nhất không phải là nói qua điện thoại.

Vấn đề trầm trọng này cậu nên nói ngay trước mặt Boun, cậu rất muốn tận mắt nhìn thấy phản ứng của Boun sau khi biết chuyện này, đó là điều cậu quan tâm nhất.

Nghĩ lại thôi cũng cảm thấy buồn như thế, cậu e rằng khi nói ra sẽ biến thành một loại tổn thương khác.

Những quá khứ khó coi ấy, bị cậu chôn vùi vào đáy lòng, thời gian lâu dần, liền biến thành vết sẹo xấu xí, mà nay muốn cậu lại cạy vết sẹo ra, tuyệt đối là một quá trình máu chảy đầm đìa, hại người hại mình.

Dùng sức cắn môi, cậu ép mình ra quyết định, thế là nói với Boun: " Boun tiên sinh, gọi điện thoại như vậy không rõ ràng, chờ về nhà, em lại giải thích được không?"

Nghe thấy nam nhân nhỏ nhà mình cuối cùng cũng chịu nói, Boun cũng thở phào nhẹ nhõm, y không nỡ ép cậu dữ quá, nếu lúc này cậu từ chối giải thích, y cũng không còn cách nào khác.

"Được." Boun ôn hòa đồng ý, y thấy chỉ cần lòng hai người đều kiên định, không có vấn đề nào không giải quyết được. "Hôm nay ngoan nhé, chiều nay anh đến đón em."

"Ừm, Boun Noppanut, em yêu anh." Cho dù có chuyện gì xảy ra, tình yêu của cậu vẫn sẽ không thay đổi.

"Anh yêu em." Boun vẫn không quen nói lời yêu bên môi, nhưng y không ngại việc luyện tập nhiều hơn, vì người y yêu thích nghe.

Thật ra Ken cũng chỉ có vài cảnh quay, nhưng vì bị Boun đánh trọng thương, phải đi bệnh viện, cho nên hôm nay không đến quay.

Nai không tận mắt nhìn thấy màn uy phong của Boun, chỉ nghe những người khác trong đoàn phim kể về chuyện Ken, liền chạy đến nói với Prem, "P'Prem, anh nghe chuyện gì chưa, Ken ở bãi đậu xe bị đánh rồi, sống mũi bị đánh gãy, bây giờ đang ở trong bệnh viện."

Prem đang trang điểm, nhắm mắt để chuyên viên trang điểm giày vò mặt mình, nghe thấy tin tức này, thầm ngạc nhiên hỏi: "Sao em biết?"

"Người trong đoàn phim đều biết mà, hình như là người đại diện của cậu ta nói, trước đó đã xem lại camera bãi đậu xe."

"Camera bãi đậu xe?!" Prem trợn to mắt, dọa chuyên viên trang điểm đang vẽ lông mày cho cậu giật cả mình.

Nai không biết vì sao cậu kích động như thế, nói: "Vâng ạ, nhưng phát hiện ra đoạn phim lúc ấy bị xóa đi rồi, bảo vệ nói trước khi họ đến, đã có một đám người đến nói Ken bị đánh ở bãi giữ xe, muốn lấy đoạn phim trên camera giám sát, bảo vệ không nghi ngờ gì, liền đưa cho bọn họ xem, không ngờ họ lại là bên đánh người kia."

Prem nghe đến chỗ này, trong lòng không nhịn được cho Boun một trăm like, làm việc cẩn thận vô cùng, thật là hoàn mỹ.

"Nhìn thấy kì này Ken không thể nào tiếp tục công việc."

Prem nhắm mắt, nhẹ nhõm nói: "Thế không phải càng tốt sao, đỡ phiền lòng."

Trong lòng lại nhớ đến dáng vẻ đánh người cực ngầu của Boun, tức thời cảm thấy đẹp không tả xiết.

Sau đó còn có cảnh sát đến tìm chất vấn, nhưng đều không có kết quả, lúc này Prem mới yên tâm, chuyên tâm đóng phim.

Cảnh của Ken vốn đã kéo dài tiến độ của đoàn phim, bây giờ lại phải chờ thêm mười ngày nửa tháng nữa, đoàn phim căn bản không đợi nổi, thế là quyết định đổi địa điểm quay trước, sau cùng mới bổ sung phân cảnh của hắn sau.

Thật ra thì cũng chỉ là một vai nhỏ, lúc nào đổi người cũng không có vấn đề gì cả, nhưng Ken có người chống lưng, lại bám riết lấy vai này không chịu buông, đạo diễn Leo cũng khóc không ra nước mắt, chỉ muốn quay xong bộ phim thôi, sao lại khó khăn thế kia?

Vì ngày mai phải đổi nơi quay phim, cho nên buổi chiều không có nhiều phân cảnh, Prem cùng Jackson ngồi trên ghế ngồi nghỉ, chờ đợi đến cảnh của bọn họ.

Sau đó, cảnh này là khoảng thời gian bọn họ thuê chung một phòng, chủ nhà muốn thêm tiền, hai chàng trai cảm thấy quá đắt không thể nào gánh nổi, muốn chuyển đi nơi khác, thế là dưới lời giới thiệu của môi giới, bọn họ đến một khu nhà vắng vẻ, phòng ốc đổ nát không chịu nổi, đó là một ngôi nhà thấp bé kiểu cũ, bên trong rất ít hộ ở, hai người chỉ đành đi vào trong khu nhà dạo một vòng, xem xét hoàn cảnh, cảm khái cuộc sống khó khăn, liền xong chuyện, vì cuối cùng bọn họ vẫn chọn phòng trọ trước đó.

Tổ đạo cụ đang sắp xếp cảnh quay, khiến cho căn phòng trông càng đổ nát.

Tất cả đều đã chuẩn bị xong, trường quay yên ắng, đạo diễn hô bắt đầu, Prem và Jackson cùng anh môi giới đẹp trai bước vào ống kính, bắt đầu diễn.

Lúc nhìn thấy hoàn cảnh đổ nát trước mặt, hai người đều có ủ rũ, đưa mắt nhìn nhau, do dự đi theo môi giới lên lầu, anh đẹp trai đi phía trước nói đến vô cùng hoành tráng, hoàn cảnh khu vực tốt, tiền thuê nhà rẻ, vân vân, nhưng hai chàng trai sau lưng anh ta leo cầu thang leo đến run rẩy, bởi vì tay vịn cầu thang ở đây đã hỏng một nửa, đứng trên cầu thang nhìn xuống dưới, liền cảm thấy nhũn chân.

Prem đứng sau lưng anh đẹp trai, đi đến lầu hai, cậu ngược lại không cảm thấy có gì đáng sợ cả, vấn đề là Jackson sau lưng cậu sợ độ cao, leo cầu thang thế này, thật sự là muốn lấy mạng của cậu ấy.

Kết quả là càng sợ càng có chuyện, lúc Jackson bước lên một bậc thang, không ngờ lại bước hụt, cậu ấy sợ hãi quá độ liền thét lên, Prem quay người thấy sắp ngã, theo bản năng muốn kéo Jackson lại, kết quả là không đủ sức, ngay cả cậu cũng bị kéo xuống theo, Jackson chỉ ngã vài bậc liền bị lan can chắn lại, thoát khỏi nguy hiểm, mà Prem bị kéo từ bên trên xuống, lại không may mắn như thế, trực tiếp ngã ra góc rẻ, sau não đập mạnh vào vách tường, trực tiếp hôn mê.

Màn này diễn ra quá nhanh, cho nên mọi người tức thời bị dọa ngây người, đạo diễn Leo cũng sợ hãi, vội gọi người cấp cứu, nhưng vì Prem va trúng não bộ, mọi người đều không dám di chuyển cậu.

Bác sĩ trường quay vội đến cấp cứu, Prem vẫn hôn mê không tỉnh, đạo diễn Leo vội cho người lái xe, đưa cậu đến bệnh viện gần trường quay nhất.

Rất nhanh liền có kết quả chụp CT, bị chấn thương não nhẹ, không quá nghiêm trọng, nhưng tại sao vẫn hôn mê lâu như vậy, bác sĩ cũng không rõ lí do, chỉ là hàm hồ nói hẳn là sắp tỉnh lại rồi.

Mọi người chỉ đành chờ đợi.

Nai hoang mang lo lắng, sau đó mới nghĩ đến việc gọi cho YuYu, vừa gọi vừa khóc, suýt nữa làm YuYu sốt ruột chết.

Chờ đến khi YuYu phóng nhanh đến bệnh viện, Prem đã được chuyển vào trong phòng bệnh.

YuYu lập tức thông báo cho Boun Noppanut, chẳng bao lâu sau, Boun liền đến bệnh viện, lúc này Prem vẫn chưa tỉnh lại.

Gương mặt Boun âm trầm, không nói lời nào, nghe xong mọi người giải thích, liền quả quyết chuyển viện, cơ sở vật chất của bệnh viện này quá tệ, hoàn cảnh lại phức tạp, khiến người ta không thể chịu nổi.

Prem vẫn đang hôn mê, không biết bên cạnh mình xảy ra chuyện gì, cậu giống như ngủ mê, đang nằm mơ.

Cậu trong giấc mơ, lại có cảm giác bay bổng nhẹ tênh, hệt như kiếp trước cậu trong trại giam bay ra, lúc đến bệnh viện tìm bố Rok vậy, không có thân thể chỉ có linh hồn.

Trạng thái này khiến cậu bị dọa đến giật nảy mình, cậu rõ ràng là đang đóng phim, trước khi mất đi ý thức, hình như là từ trên cầu thang ngã xuống, nhưng cầu thang cũng không cao, không thể trực tiếp ngã chết đâu nhỉ!

Hay là, chuyện trọng sinh này, chỉ là do cậu tự tưởng tượng ra? Thật sự cậu không hề trọng sinh, cũng không hề yêu đương với Boun, cậu vốn chỉ là linh hồn mà thôi?

Suy nghĩ này khiến cậu có chút tan nát.

Sao có thể như vậy? Cậu với Boun rõ ràng yêu nhau như thế, họ còn đã nói rõ với nhau, chờ khi về nhà cậu sẽ đem chuyện này kể với y, sao giờ lại trở thành như vậy? Cậu vẫn có thể về nhà không?!

Đột nhiên, trước mắt cậu xuất hiện một tang lễ, Prem không biết đó là tang lễ của ai, cũng không biết đây là đâu, càng không biết là kiếp nào, cậu đã hỗn loạn vô cùng rồi.

Chờ đến khi cậu đến gần chút nhìn xem, suýt nữa bị dọa đến hồn phi phách tán, đây lại là tang lễ của cậu, trên bia đá còn có bức ảnh của cậu, người trong ảnh cười rất ngọt, đó là tấm ảnh khi cậu còn rất trẻ.

Tang lễ không long trọng, cũng không có nhiều người đến dự, cậu trông thấy YuYu, Nai và Boun nhưng lại không thấy bố Rok.

Vẻ mặt Boun nghiêm túc lại không có nhiều bi thương, ánh mắt ấy hệt như là đang nhìn một người bạn bình thường, có lẽ có tiếc nuối nhưng vẫn chưa đủ khiến y đau lòng.

Nhìn thấy Boun như thế này, Prem chợt hiểu ra, đây là tang lễ kiếp trước của cậu.

Nai khóc đến trời đất rung chuyển, YuYu vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là vành mắt đo đỏ bán đứng tâm trạng của cô.

Prem cách rất gần, cậu nghe được YuYu nói với bức ảnh của cậu: "Paopao, em an nghỉ đi, nơi này là một nơi rất tốt, non xanh nước biếc, là chủ tịch Boun chọn giúp em, thầy nói, nơi này là phong thủy bảo địa tập trung linh khí của đất trời, có thể tích phúc kiếp sau, bảo đảm kiếp sau em sẽ bình an vui vẻ. Nếu như thật sự hệt như lời thầy nói, có kiếp sau, hi vọng em có thể hiểu chuyện nghe lời, an ổn vui vẻ cả đời."

Prem ngây người đứng bên cạnh nghe cô nói, cảm thấy xót xa, kiếp này phải may mắn như thế nào để có bọn họ tham dự tang lễ của cậu đây? Có thể làm được chuyện này, cũng đã vô cùng ly kì rồi.

Lúc bọn họ rời đi, Prem vô thức nhìn theo, sau đó ở bãi đậu xe, cậu nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp đang đứng bên đó chờ Boun, đến khi y xuất hiện liền tự nhiên đi đến khoát tay y, Boun cũng rất ôn hòa nhìn cô ấy, sau khi chào tạm biệt YuYu, bọn họ liền chia thành hai xe, rời khỏi bãi đỗ xe.

Prem đột nhiên không muốn nhìn theo nữa, Boun của kiếp trước, hoàn toàn xem cậu là người dưng, y đem sự dịu dàng và cưng chiều dành cho một người khác không phải cậu, thực tế này khiến cậu cảm thấy rất đau lòng, cũng đố kị đến điên dại, nhưng còn có thể làm gì đây, là cậu chính tay đẩy y ra, là cậu tự chọn đâm đầu vào ngõ cụt, không thể oán trách người khác.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cậu vẫn đứng bên bia mộ, sau đó cậu nhìn thấy Ken Martin.

Hắn ta cầm một tờ giấy, vừa đi vừa tìm, rất nhanh liền tìm đến mộ cậu.

Sau đó nhìn bia mộ của cậu, vừa khóc vừa cười, hệt như một kẻ điên.

Prem vẫn luôn tin rằng, Ken yêu cậu sâu đậm, nhưng tình yêu của hắn ta quá méo mó, sức sát thương quá mạnh, một khi đã yêu chính là hủy trời diệt đất, tình yêu thế này, từ lúc bắt đầu đã định sẵn là một bị kịch.

Thử hỏi tình yêu như vậy, có bao nhiêu người có thể tiếp nhận chứ?

Sau đó cậu nhìn thấy Ken đứng trước mộ cậu, cười rồi tự sát.

Hành động này không dọa cậu, mà khiến cậu cảm thấy đó là điều hiển nhiên, Ken biến thái thế này, còn có chuyện gì mà hắn ta không làm ra chứ?

Nhưng sự cố chấp của hắn ta vẫn khiến cậu ngạc nhiên, hắn ta vì cậu mà chết, lại vì cậu mà sống lại, cho nên kiếp trọng sinh này, muốn thoát khỏi hắn, làm sao có thể là chuyện dễ dàng chứ?

Không ngờ đến Boun vì cậu mà chọn phong thủy bảo địa, lại khiến cho cậu và Ken gặp được kì tích.

Cơn đau đầu kịch liệt khiến cậu không còn cách nào suy nghĩ nữa, giây tiếp theo, tất cả ý thức của cậu đều biến mất.

Lúc tỉnh lại, sau gáy âm ỉ đau, Prem nhíu mày lẳng lặng chịu đựng một lúc, mới chậm chạp mở mắt ra, đập vào mắt cậu là ánh mắt vừa lo lắng vừa đau lòng của Boun Noppanut.

"Boun..." Muốn mở miệng gọi người, lại phát hiện ra cổ họng khô khốc, Prem chỉ đành ủy khuất nhìn y.

Boun vội giúp cậu rót nước, cắm ống hút, để cậu nằm uống nước, chờ đến khi cậu uống xong mới đặt ly nước sang một bên.

Làm xong việc này, y mới ngồi xuống chiếc ghế bên giường, khẽ nắm lấy tay cậu, khàn giọng gọi tiếng "Bảo bối", sau đó cũng im lặng.

Prem nhìn gương mặt điển trai tiều tụy của y, vừa nghe thấy tiếng bảo bối của y, vành mắt liền phiếm hồng, chợt nghĩ đến cô gái mà cậu nhìn thấy đứng gần mộ kiếp trước của mình, chợt cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Thế là bật khóc: "Boun Noppanut, em đau lắm."

Boun dùng ngón cái khẽ vuốt ve trán cậu, bảo: "Anh biết, ngoan, sẽ nhanh không đau nữa."

"Em còn cảm thấy buồn nôn nữa." cậu tiếp tục làm nũng.

Boun tiếp tục dỗ, "Anh biết, không sao rồi, rất nhanh liền khỏe lại."

"Thế anh ôm em đi."

Hôn lên mu bàn tay của cậu, Boun nói với bảo bối của mình: "Hôm nay nằm đây một ngày, mai ôm em, được không, ôm suốt một ngày luôn."

Prem lúc này mới hài lòng cười, sau đó lại nói: "Chuyện này đừng để bố biết nha."

"Anh không nói cho bố biết."

"Ừm, tim của ông ấy không tốt, đừng dọa đến phát bệnh."

Nhìn Boun nghịch tay cậu, lòng Prem chợt bình ổn lại, nói với Boun: "Xin lỗi, đã khiến anh lo lắng rồi."

"Biết anh lo lắng thì nhanh khỏi một chút."

Hôm qua lúc chạy đến bệnh viện, trông thấy dáng vẻ cậu hôn mê bất tỉnh, Boun lập tức cảm thấy hoang mang, nỗi sợ như dời núi lấp biển không ngừng trào dâng, khiến y không thể nghĩ được gì nữa.

Bảo bối của y nâng niu trong tay còn sợ chạm vỡ, vừa sơ ý cậu liền té ngã hôn mê bất tỉnh, khoảnh khắc ấy, Boun thật sự có ý định giải tán cả đoàn phim, đoàn phim rách nát, cả ngày đều có chuyện làm phiền người khác, điều kiện bảo đảm an toàn tối thiểu cũng không có, để lại còn có tác dụng gì chứ!

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Boun lại không hành động theo suy nghĩ trong lòng, y biết, đó là sự nghiệp của bảo bối y, nếu y giải tán đoàn phim, chẳng phải là phủ nhận sự cố gắng của cậu sao.

Cậu đã bị thương rồi, Boun không nỡ khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Phòng bệnh Prem nằm là phòng cao cấp, bài bố hệt như khách sạn, còn có một khoảng ban công rộng. Sau khi chuyển viện, Boun vẫn luôn bên cạnh cậu, không hề rời khỏi phòng bệnh nửa bước, bây giờ cậu tỉnh lại, y càng không nỡ rời đi, công việc cũng làm trên máy tính xách tay, chuyện gì có thể phân công liền phân công, không thể phân công thì bảo Mark mang vào trong phòng bệnh, ở trong phòng bệnh giải quyết.

Hôm sau Prem tỉnh lại, phát hiện YuYu, Nai đều không ở đây, lòng thầm nghĩ chắc là Boun đang giận bọn họ, mới không để bọn họ đến thăm, vì vậy nên cậu cũng không nhắc đến bọn họ, cũng không nhắc đến công việc, tự cho mình một kì nghỉ phép, yên tâm nghỉ ngơi vài ngày.

Nhưng hôm qua đã đồng ý sẽ giải thích với Boun, lại cũng vì chuyện ngoài ý muốn, mà bị hoãn lại, sau khi cậu tỉnh lại, Boun cũng không nhắc đến nữa, Prem đoán mò, có phải Boun quên rồi hay không? Hay là vẫn đợi sau khi cậu xuất viện mới từ từ chất vấn? Nhưng mặc kệ thế nào, cậu đều đã chuẩn bị nói rõ với y bất kì lúc nào, cho nên cũng không lo lắng chuyện y bất giác hỏi cậu, vừa nghĩ như thế, cả người cũng thoải mái hơn nhiều.

Prem nằm trên giường, lẳng lặng ngắm nhìn Boun đang bận rộn ngồi trước máy tính, lòng thầm nhớ đến chuyện nhìn thấy trong lúc hôn mê.

Hóa ra cậu trọng sinh là vì mảnh đất phong thủy bảo địa mà Boun giúp cậu chọn, mà thầy kia cũng không gạt y, Ken trọng sinh cũng là vì mảnh đất kia.

Trên đời này, thật sự có chuyện thần kì như thế, trước đây cậu tuyệt đối là người không tin thần phật, nhưng giờ đây, cậu lại tin chuyện nhân quả luân hồi, vì đây là chuyện mà cậu tự thân trải nghiệm.

Prem cảm thấy, cậu với Boun hẳn là vô cùng có duyên, kiếp trước bọn họ bất hạnh bỏ lỡ nhau, cho dù kiếp trước cậu có vô tri và khó lòng tha thứ như thế nào, Boun hẳn cũng sẽ không quá chê bai cậu, Boun hẳn là sẽ không vì quá khứ của cậu mà chán ghét cậu của hiện tại.

Nghĩ đến chuyện này, cậu bất giác phì cười ra tiếng.

Boun dừng công việc lại, ngẩng đầu nhìn cậu, nghi hoặc nhìn cậu, dùng ánh mắt hỏi cậu đang cười chuyện gì.

Prem ngoắc tay với Boun, ra dấu bảo y lại gần thêm chút, "Boun tiên sinh, em có chuyện muốn nói nhỏ với anh."

Boun nghe xong liền ghé sát tai lại, Prem "moah" một tiếng, hung hăng hôn lên mặt Boun, khiến y đưa mắt nhìn cậu, chỉ thấy y cười mỉm, mặt đối mặt với cậu, dùng đôi môi dịu dàng chạm lên môi cậu, hôn khẽ một cái liền ngừng lại.

Prem vội đưa tay ôm lấy cổ y, không để y rút đi, nhiệt tình hôn lên môi y, tách môi y ra, biến nụ hôn khẽ trở thành nụ hôn nồng nhiệt, triền miên không dứt.

Lúc hai người mãnh liệt hôn nhau không buông, cửa vốn gõ nhẹ vài tiếng, Dom quản gia đứng bên ngoài không nghe thấy bên trong đáp lại, do dự một chút, liền chầm chậm mở cửa ra, vừa đưa mắt nhìn vào bên trong, lập tức nhanh chóng đóng chặt cửa lại.

Mark bên cạnh nhìn thấy hành động của ông, khó hiểu nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Dom quản gia đáp: "Nhìn vào sẽ mù."

Thế là hai người ngoan ngoãn đứng bên ngoài đợi, nửa tiếng sau, Dom quản gia sợ cháo trong hộp sẽ nguội đi, bất đắc dĩ gõ cửa lần nữa, mà lần này cố tình gõ thật lớn tiếng, phỏng chừng cả tầng đều nghe được.

Lần này không để họ đợi lâu, Prem bên trong sảng khoái đáp "Vào đi."

Giọng vô cùng khỏe mạnh, xem ra là được nghỉ ngơi rất tốt.

Quản gia cầm hộp thức ăn bước vào, Mark ôm tài liệu vào trong.

Lúc Dom quản gia múc cháo cho Prem, Mark bên tai Boun báo cáo, Boun gật đầu, sau đó quay đầu nói với Prem "Em từ từ ăn, anh ra ban công nói chuyện với Mark."

Prem biết là bọn họ có chuyện quan trọng, cũng không hỏi nhiều, vùi đầu ăn cháo, hôm nay cảm giác buồn nôn đã giảm đi không ít, cho nên cậu vẫn có chút khẩu vị để ăn.

Mà ở bên ban công, vẻ mặt hai người nghiêm túc bắt đầu bàn chuyện chính.

"Tôi đã tra ra người đứng sau lưng Ken Martin." Mark đưa tài liệu trên tay đưa cho Boun.

Boun vừa mở ra xem, liền nhíu mày lại, nghi hoặc hỏi: "Yang Rick?"

"Vâng ạ."

"Là con của Yang lão gia ư?"

"Vâng, Yang Rick là con trai thứ hai của Yang gia, vì là con riêng, cho nên từ nhỏ đã đưa ra nước ngoài bồi dưỡng, mấy năm gần đây mới bắt đầu về nước phát triển, năm ngoái Yang lão gia sau khi bệnh nặng, hắn ta vẫn luôn ở lại trong nước, xem ra cũng là dòm ngó tài sản Yang gia."

"Lòng lang dạ sói, hắn và Ken rốt cuộc là có quan hệ gì?"

Mark bĩu môi: "Quan hệ của họ rất đơn giản, chính là giao dịch tiền bạc, đời tư của Rick rất đổ nát, alpha, omega hay cả beta cũng đều không tha, ở trong giới cũng khá nổi tiếng, Ken vì muốn leo cao nên tìm đến hắn cũng là chuyện rất bình thường."

Boun chán ghét ném tài liệu về cho Mark, nói: "Loại người này, hẳn không nên để hắn ta xuất hiện trước mặt Paopao nữa."

"Tôi đã dặn xuống, chẳng qua, có chút quái lạ."

"Hửm?"

"Ken này vẫn còn rất trẻ, ngoài trừ việc làm ngôi sao ra, cũng không có kinh nghiệm gì, nhưng tin tức từ tâm phúc của Rick, lại thấy hắn rất tín nhiệm Ken, có hạng mục quan trọng đều nghe ý kiến của cậu ta rồi mới quyết định, ví dụ như có một lần Rick nhìn trúng một mảnh đất, cấp dưới của hắn cũng đã bắt đầu làm thủ tục thu mua nhưng Ken ngăn lại, sau đó hắn cũng thật sự đã từ bỏ."

Boun nghe đến đây liền hỏi: "Thế sau này mảnh đất đó thế nào?"

"Không bao lâu, bên cạnh mảnh đất kia bắt đầu xây một cây cầu vượt, mà nơi đó bị cây cầu chắn ngang, nơi này không còn đáng một đồng nữa rồi."

"Một kẻ không có bối cảnh gì, thậm chí là một thanh niên chưa từng học đại học, cậu ta biết được những chuyện này, còn được Rick coi trọng, thật sự là kì tích."

"Boss, anh nói cậu ta có phải là người có năng lực biết trước tương lai không? Nếu không thì nói không rõ được." Mark đùa nói ra phán đoán của mình, nhưng nói xong lại cảm thấy mình điên rồi, bất giác cười rộ lên.

Nhưng Boun nghe xong lời Mark nói, lại chìm vào trầm tư.

Trước đó, Ken không hề có chút quan hệ gì với Prem cả, nhưng hắn ta vừa xuất hiện, Prem lại trở nên vô cùng nhạy cảm, còn cho người đi điều tra hắn ta, chẳng lẽ Prem cũng phát hiện ra gì đó trên người Ken Martin sao?

Nghĩ đến đây, Boun cảm thấy, y thật sự nên hỏi thật kĩ vợ của mình rồi.

Nhưng vẫn chưa thể bắt đầu hỏi được, vì công ty còn có chuyện quan trọng phải làm, không thể không đi công tác vài ngày, chuyện này, đành gác lại sau vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com