Chap 42: Đóng Phim
Thời tiết lành lạnh nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình trong lòng cậu, quay phim tuy cực nhưng mỗi ngày sau khi quay xong liền có xe riêng đến đón, vừa về nhà liền có thể thưởng thức thức ăn ngon miệng, còn những người vây quanh mình đều là người nhà mình, cảm giác này, hệt như chưa từng rời khỏi nhà vậy, thoải mái lại tự do.
Hôm nay nhân lúc nghỉ giữa giờ, Dom quản gia đem chút thức ăn đến cho anh, là cháo tổ yến thơm ngon, trong thời tiết này, ăn cháo có thể làm ấm dạ dày.
Prem mở hộp thức ăn ra, bên trong còn có hai phần, thoáng nhìn Dom quản gia, Dom quản gia ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, vờ như không thấy ánh mắt trêu trọc của cậu.
Nai hai ngày nay đã ăn nhờ ở đậu quen rồi, không nghĩ đến hàm ý sâu xa dưới đó, vừa thấy có phần Nai liền cười hì hì, đưa cho Prem một chén, lại cầm chén mình, sau đó rất không có hình tượng bắt đầu ăn, ăn xong một ngụm còn vô cùng cảm động khen: “Ngon quá đi...”
Prem vẫn chưa ăn được nửa chén, Nai đã tiêu diệt xong một chén to, sau đó còn xoa bụng mình, cảm khái nói: “Trước đây theo P'Prem đi quay, em sẽ gầy đi, lần này không chỉ không gầy mà còn béo lên vài cân.”
Prem nghe thế liền cười bảo: “Thế em phải cảm ơn Dom quản gia nha, sẵn tiện vỗ béo em luôn, thật sự là không thể bỏ qua công lao của ông ấy được.”
Nai nghe cậu nói như thế, cảm thấy rất có đạo lý, liền cười tươi nói với Dom quản gia: “Cảm ơn chú Dom!”
...
Dom quản gia đang đứng bên cạnh làm nền, lúc này nghe thấy cách xưng hô của anh chàng, lập tức hóa đá.
Chú Dom, chú Dom, chú Dom..., hóa ra ông đã là chú rồi!!!!
Chú Dom vừa chịu mười nghìn điểm tổn thương, dường như nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn, mệt, cảm thấy không muốn yêu nữa rồi...
Prem lúc đầu còn nhịn cười như nghe xong chữ chú, lập tức không nhịn được mà ha hả cười lớn không còn chút hình tượng nào, cười đến chén còn suýt cầm không vững.
Nai bị cười đến vẻ mặt mơ hồ, Dom quản gia lẳng lặng nhặt lại trái tim pha lê của ông.
Quản gia vạn năng, biết họ, biết tuổi không biết tên 😂😂😂
Bởi vì là phim võ hiệp nên sẽ có rất nhiều cảnh đánh nhau, Prem cũng có thế thân, rất giống thân hình của cậu, đến gương mặt cũng có vài phần giống, tuy có thế thân nhưng cũng có một số cảnh cần cậu phải diễn.
Prem cả người mặc nam trang rất soái, tay cầm trường kiếm đứng trong gió lạnh, vạt áo phấp phới, uy vũ lẫm liệt, lúc đánh nhau với kẻ thù càng lưu loát như mây trôi nước chảy, đường kiếm tựa như du long.
Đương nhiên, đây đều là cảnh tượng cuối cùng công chiếu với khán giả,
Thực tế là, vì phải cường điệu sự phiêu dật thoát tục của hiệp khách nên trên người bọn anh đều là tơ tổng hợp, tầng tầng lớp lớp, tuy đẹp nhưng không thể chống lạnh được.
Một trận gió lạnh thổi đến, Prem liền suýt chút không cầm chặt được thanh kiếm.
Đạo diễn còn chê gió không đủ to, không đạt được hiệu quả ông mong muốn, thế là lại tìm thêm vài quạt gió to đến, thổi vào các diễn viên.
Dom quản gia đứng bên cạnh nhìn đến há hốc mồm, “Thổi như thế này, thổi đến cảm thì thế nào.”
Nai lắc lắc bình giữ ấm bên cạnh, “Sáng sớm ra không phải là đã nói ông nấu canh gừng sao, chờ lát nữa nghỉ cảnh quay, sẽ để P'Prem uống cái này.”
Dom quản gia lắc đầu, lòng thầm nghĩ đến cả ông còn không nhịn được, nếu là để Boun nhìn thấy cảnh này sẽ đau lòng chết mất.
“Nghỉ cảnh quay là được nghỉ rồi chứ?” Dom quản gia cảm thấy bản thân là người ngoài ngành, bất giác hỏi nhiều thêm vài câu.
Nai lại lắc đầu, “Nghỉ ngơi nhiều nhất là mười phút, sau đó vẫn còn những cảnh treo cáp nữa.”
“Chính là mấy sợi dây cáp bay qua bay lại trên không hả?”
“Đúng rồi.”
“Không phải có thế thân sao?”
“Rất nhiều cảnh chính diện không thể thay được.”
“...”
Đây rõ ràng không phải là chịu tội sao, Dom quản gia nhíu mày hệt như nuốt phải con ruồi chết vậy, loại tình huống này, ông có cần phải báo với Boun không, biết tình hình mà không báo có phải là tội tăng một bậc không?!
Prem dày vò vài lần, lúc này mới xem như xong, nghỉ cảnh quay, Nai vội mang canh đến cho cậu, Prem uống cả bình mới cảm thấy ấm áp.
Sau đó lại có cảnh treo dây cáp, thật sự là đủ loại dày vò.
Lúc mệt ná thở, Prem bị sự yêu nghề của mình làm cho cảm động.
May là tối về nhà, Boun cho cậu một sự bất ngờ lớn, y đã đến trước vài ngày.
Prem vừa nhìn thấy Boun liền không nhịn hét to nhào đến, nhảy lên người Boun, ôm chặt y.
Sau đó Dom quản gia và Nai bước vào cửa liền cùng lúc trợn mắt, vội vàng tìm nơi tránh đi, xem như không nhìn thấy.
“Em nhớ anh lắm.” Prem sau khi trao cho Boun một nụ hôn cuồng nhiệt liền bắt đầu bày tỏ nhớ nhung trong lòng.
Boun hôn anh, khàn giọng nói: “Anh cũng thế.”
Hai người quấn quýt nhau một lúc, Boun mới hỏi về chuyện nhà cửa, “Em ở thoải mái chứ? Bởi vì thu mua quá vội, cho nên không tìm được căn to hơn.”
“Đã tuyệt lắm rồi, em rất thích.”
Lúc tối làm ‘chuyện yêu’ trên giường, Boun nhìn thấy vài vết đỏ nhạt sau lưng cậu, hỏi cậu xảy ra chuyện gì, Prem xua tay không để ý nói: “Là lúc treo dây cáp nên bị đấy, qua hai ngày liền biến mất, không sao cả.”
Boun nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy cảnh vai cậu bị cháy nắng, người nam nhân này, bình thường thích làm nũng, nhưng đối với sự nghiệp lại kiên trì không thua bất kì người đàn ông nào cả, cho dù là ngẫu nhiên bị thương, cậu đều không than một tiếng.
Boun hôn lên những vết hằn ấy, dịu dàng thì thầm bên tai cậu: “Mỗi tấc da thịt trên người em đều là báu vật của anh, cho nên xin em, giúp anh bảo vệ thật tốt nhé.”
Prem cong mắt cười: “Em thường vô tâm sơ ý, anh nhờ em như thế, em sợ mình không giúp được.”
Boun trách yêu cắn lên lưng cậu một cái, nói: “Thế em phải nhớ nhớ kĩ, em bị thương anh sẽ đau lòng, nếu em khiến cho cả người đầy vết thương, anh sẽ nhốt em ở nhà, cũng không để em ra ngoài nữa.”
“Bá đạo quá đi.” Prem cười kháng nghị.
“Bá đạo như thế đấy.” Boun nói xong, kéo cậu vào lòng, lần nữa đem cậu ăn sạch sành sanh.
Vì Boun qua đây nên Prem vốn không muốn rời y dù chỉ một giây phút nào, cậu thậm chí muốn xin nghỉ phép, nhưng bị Boun từ chối.
Boun tự có lịch trình của mình: “Anh đưa em sang đó, em đi đóng phim, anh có thể đi dạo trường quay, trưa sẽ mời đạo diễn đi ăn cơm.”
“Sao phải mời ông ấy đi ăn cơm chứ, tính tình của ông ấy rất thối, nếu như quay đi quay lại nhiều lần, sẽ bị mắng banh xác đó.”
“Thế thì càng nên mời, dọa nạt ông ta, bắt ông ta không được hung dữ với em như thế nữa.”
“Boun tiên sinh, anh đột nhiên trở nên giảo hoạt rồi.” Prem trưng ra vẻ mặt như bị dọa, Boun bị chọc cười.
“Trước giờ không gian không thương.”
Quả nhiên gần mực thì đen gần đèn thì rạng, Boun ở cạnh cậu lâu ngày nên cũng học được thói dẻo miệng, thật là cũng cừ lắm cơ!
Boun sau khi đưa cậu đến phim trường, quyết định sẽ đi dạo quanh, rồi đi tìm Prem thăm trường quay, giữa trưa còn mời đạo diễn bọn họ đi ăn cơm làm quen.
Tuy y cảm thấy chỉ dạy của Eric khá hữu hiệu nhưng mắng người, nổi nóng gì đó, không phải là phong cách của y, Boun thích lấy đức phục người hơn.
Hiếm khi được một lần đến đây, Boun liền dẫn theo Dom quản gia, nhàn rỗi đi dạo quanh phim trường, vì là cuối tuần nên người qua lại khá nhiều, cho nên Boun liền cùng với Dom quản gia đi đến nơi ít người.
Tuy chỉ là những kiến trúc mô phỏng nhưng nhìn nhiều sẽ cảm thấy hoa mắt, cũng cảm thấy không có gì để xem.
Ngẫu nhiên có vài người qua đường lướt qua người Boun, vẫn quay đầu nhìn thêm vài cái, cảm thấy người này có chút quen mắt, gương mặt khí chất đều rất tốt, hẳn sẽ không phải là ngôi sao lớn ở đây quay phim chứ.
Có vài cô gái gặp cậu, cũng lặng lẽ nhìn Boun, nhỏ giọng bàn luận, “Các cậu có cảm thấy, người này rất giống doanh nhân Noppanut không?”
Một người khác nói: “Có chút giống, nhưng hình như so với ti vi còn đẹp trai hơn.”
Sau đó còn có người mỉa mai: “Các người thật sự cho rằng người giàu có đều giống trong phim truyền hình sao, rảnh rỗi thì đi tán gẫu, yêu đương sao? Người giàu đều rất bận được chưa, sao lại rảnh rỗi ra ngoài chơi, không việc gì thì ít xem đọc ngôn tình, đọc nhiều tin kinh tế đi!”
“...”
Các em gái tuy không bị ngôn tình tẩy não nhưng cậu rõ ràng là bị tin kinh tế tẩy não rồi được không!
Chẳng lẽ các người giàu có đều bận tối mặt tối mày, từ sáng đến tối đều bận rộn trên thương trường? Người giàu có cũng có cuộc sống riêng tư chứ!
Dom quản gia lẳng lặng thầm mỉa mai trong lòng, quay đầu nhìn Boun, “Người càng lúc càng nhiều, chi bằng chúng ta đến phim trường thăm cậu chủ đi.”
Boun nhìn ông một cái, “Sao vậy, ông cảm thấy những địa điểm quay này không đẹp ư?”
Dom quản gia nghiêm túc trả lời: “Địa điểm cũng đẹp, nhưng tôi cảm thấy xem quá trình cậu chủ đóng phim sẽ có ý nghĩa hơn.”
“Thế thì đi thôi.”
Gần đây Dom quản gia thường đến phim trường đưa thức ăn, đưa điểm tâm đến còn thường xuyên đem trái cây và thức ăn vặt đến tặng cho những người khác, nên mọi người đều khá quen ông, ông vừa dẫn thêm một người đến mọi người cũng không để ý cho rằng ông lại đến mang thức ăn đưa cho Prem.
Lại quay đến cảnh Prem đấu kiếm, bị treo trên dây cáp hơn nữa còn là cảnh cậu bị đánh, chỉ thấy cậu ở trên không bị nữ chính chém một đao, cả người ngã ra sau, sau đó ngã xuống tấm nệm bông bên dưới.
Màn này khiến cho Boun tiên sinh xem đến ngỡ ngàng, quay đầu hỏi Dom quản gia: “Gần đây em ấy đều đóng những cảnh này sao?”
Dom quản gia gật đầu, nếu là Boun tự mình nhìn thấy, cũng không tính là ông cáo mật.
“Như thế này không bị thương mới lạ.” Boun hiển nhiên rất giận.
“Phim võ hiệp đều là quay như thế.” Dom quản gia giải thích với y, đây đều là những chuyện ông nghe được từ Nai.
“Ông đi gọi cho người đại diện của em ấy, sau này không cho phép đóng phim võ hiệp nữa.” Dao kiếm không có mắt, lỡ như thật sự bị thương thật thì thế nào, y không cho phép chuyện như thế xảy ra.
“Vâng.”
Vì trước đó quay những cảnh quan trọng, Boun cùng Dom quản gia yên tĩnh đứng một bên nhìn, đột nhiên từ bên cạnh xuất hiện một anh chàng, dùng giọng ngọt ngấy, hưng phấn hỏi: “Đây không phải là Boun tiên sinh sao? Hai người lại đến thăm P'Prem à.”
Nhìn đối phương nhiệt tình như thế, hiển nhiên là rất thân với Prem, Boun nhìn anh chàng, phát hiện ra bản thân căn bản không hề quen.
“Em là Jackson, cùng P'Prem lần trước đóng《Beautiful life》, em đóng vai nam chính.” Jackson đặc biệt cường điệu ba chữ ‘vai nam chính’.
Boun nhìn , cũng gật đầu, cũng không đáp lại, rất nhanh liền quay đầu tiếp tục ngắm Prem.
Jackson vẫn ở bên cạnh tiếp tục nói: “Em với P'Prem khá thân, lần trước em ngã xuống cầu thang, anh ấy còn bất chấp kéo em lại khiến cho bản thân bị thương, đến bây giờ em vẫn rất cảm động.”
Jackson vốn muốn tìm chủ đề để nói, nào ngờ Boun nghe xong câu đó, sắc mặt lập tức thay đổi, nét mặt trầm xuống nhìn anh chàng, “Người khiến em ấy bị thương, chính là cậu?”
Câu hỏi này hỏi rất lạ, giống như Jackson cố ý làm người khác bị thương vậy.
“Lúc ấy em cũng bị dọa, nhưng P'Prem thật sự rất trượng nghĩa, không nói hai lời liền giơ tay kéo em.” Jackson nói những lời này, lại cười hỏi Boun, “Nghe nói anh với P'Prem là bạn thân ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com