Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 46: Điều Tra

Prem bắt đầu nói đến ngôi chùa nào đi cúng bái sẽ tương đối linh nghiệm, nói một lúc, cậu đột nhiên ngừng lại, lẳng lặng nhìn Boun,Boun từ lúc cậu bắt đầu lải nhải liền ngồi bên cạnh lẳng lặng gọt táo, chờ cậu ngừng nói, liền gọt một miếng nhỏ đưa cho cậu.

Nhìn thấy cậu im lặng, y liền hỏi: “Sao không nói tiếp rồi?”

“...”

Boun cảm thấy, cho dù là y hiểu biết nhiều hơn nữa, thì loại chủ đề này y cũng không thể thuận lợi nhận biết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ưu sầu của nam nhân nhỏ, y vẫn là rất nghiêm túc vì cậu mà đưa ra kế hoạch, “Em không phải nói là kiếp trước anh mời thầy tìm cho em một mảnh đất phong thủy bảo địa sao? Thế chúng ta đi tìm thầy này, hỏi một cái liền biết ngay.”

Prem cười rạng rỡ, “Anh thật thông minh, em làm sao không nghĩ ra nhỉ? Thế anh mau cho người đi tìm đi.”

Đối với tính cách nắng mưa thất thường của cậu, Boun cũng là rất khoan dung, sau khi đặt dao trái cây xuống, cầm điện thoại gọi cho Mark, “Cậu đi nghe ngóng một chút, có ai biết thầy phong thủy tương đối linh nghiệm không.”

Dặn dò xong liền gác máy, quay đầu nhìn Prem, “Kiên nhẫn chờ tin tức.”

Prem tỏ ý y lại gần một chút, liếm môi y một cái, cười nói: “Cảm ơn.”

YuYu sau khi biết Prem xảy ra sự cố, lập tức từ Paris quay về vội, xuống máy bay liền đến thẳng bệnh viện, nhìn thấy trạng thái quấn băng trắng hệt như nửa xác ướp của cậu, YuYu lập tức ngồi xuống bên giường bứt tóc.

Cái gì cũng đều không cần hỏi, tình huống này của Prem, không nghỉ năm ba tháng, Boun chắc chắc sẽ không đồng ý để cậu ra ngoài cửa làm việc.

Nào là tuần lễ thời trang ở Paris, tham gia tiệc mừng, các lễ trao giải cuối năm,... tất cả đều biến thành mây trôi bên trời, đến bộ phim đang đóng bây giờ chắc chắn cũng đổi người, Boun nhất định sẽ không để cậu quay về.

Bứt tóc nửa ngày, chỉ suýt nữa bứt luôn da đầu lên, YuYu lau mặt, cố gắng bình tĩnh lại, đứng dậy nói, “Em cứ ngoan ngoãn dưỡng bệnh ở đây đi, chị đi qua đoàn phim, thương lượng vấn đề tiếp theo, lúc nào sẽ về thành phố B.”

“Boun nói xuất viện liền trực tiếp quay về.” Prem nhìn YuYu có chút u buồn, liền không nhịn được nói: “Em vẫn chưa chết đâu, chị thế này hệt như tất cả ý nghĩ đều hóa thành tro tàn vậy, yên tâm đi, năm sau mới là năm huy hoàng của chúng ta.”

Ngày mai tươi đẹp mà Prem miêu tả, YuYu vẫn chưa nhìn thấy, cô chỉ trông thấy hiện thực mông lung mà thôi!

Bất đắc dĩ xua tay nói: “Thật là hoàng đế không gấp thái giám gấp muốn chết, chị đi trước đây, chiều còn có buổi họp báo, chị phải đến dự.”

Prem gật đầu bảo cô đi nhanh đi.

Lúc này Boun dẫn theo Mark tiến vào, YuYu cung kính chào hỏi Boun, đang chuẩn bị rời đi, lại bị Boun gọi lại, “Cô đi đến đoàn phim sao? Dẫn Mark đi cùng đi, cậu ấy đưa người đến điều tra sự cố này.”

Prem và YuYu đều có chút bất ngờ, nhưng YuYu biết cô không có quyền phát ngôn, thế là gật đầu dẫn Mark đi.

Sau khi chờ bọn họ đi, Prem mới hỏi Boun: “Anh hoài nghi đây không phải là sự cố ngoài ý muốn sao?”

“Phải hay không, chờ sau khi điều tra sẽ biết, anh nghi ngờ chuyện này có người đứng sau giở trò.” Boun ngồi xuống bên cạnh cậu giải thích: “Thiết bị tân tiến, đã trải qua nhiều lần thử nghiệm, trong lúc sử dụng lại xảy ra sự cố, điểm này vô cùng khả nghi.”

“Nhưng người trong đoàn phim đều đối với em khá tốt.” Prem nói xong, do dự một chút, nói: “Ngoại trừ Jackson, nhưng Jackson đã rời khỏi đoàn phim một ngày trước rồi.”

Boun nghe đến đây, nheo mắt lại, gương mặt thoáng phức tạp, liền nói với Prem: “Em nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều như thế, tất cả đều chờ kết quả điều tra rồi hẵng nói tiếp.”

Sự cố ngoài ý muốn này của đoàn phim rất nhanh liền bị báo chí lộ ra ngoài, Prem vốn dĩ ôm tâm lý cầu may, nghĩ rằng có thể giấu bố Rok, nào ngờ sáng hôm sau, bố Rok liền xuất hiện trong phòng bệnh, tay còn cầm một bình canh xương hầm do thím Nim đích thân hầm.

“Hai đứa thật là không nghe lời, chuyện lớn như thế, lại dám giấu bố!” Bố Rok đặt bình giữ nhiệt lên trên bàn, cả gương mặt già trầm xuống, bày tỏ vẻ không vui.

Boun kéo ghế cho bố vợ ngồi, giải thích: “Bọn con sợ bố lo lắng, cho nên muốn chờ xuất viện mới nói cho bố biết.”

“Truyền thông báo chí giăng đầy trời rồi, có thể giấu được sao? Ấu trĩ!” Bố Rok cũng không thật sự nổi giận, biết bọn họ là vì muốn nghĩ cho sức khỏe của ông, không muốn ông sốt ruột. Sau đó lại hỏi Boun: “Bác sĩ nói thế nào?”

“Những chỗ khác không sao, chỉ là gãy xương cần phải nghỉ dưỡng một thời gian, không thể đi làm.” Boun đáp, cố tình nhấn mạnh chuyện không thể đi làm.

Bố Rok nghe xong gật đầu, “Bảo người đại diện hoãn lại toàn bộ công việc của mấy tháng sau, không hoãn được thì để công ty giải quyết.”

Hai người đàn ông trước mặt Prem, rất nhanh liền quyết định xong chuyện này, còn không thèm hỏi qua ý kiến của đương sự, mà Prem cả quá trình đều duy trì vẻ mặt: ==!

Bố Rok bảo Boun đổ canh xương hầm cho Prem, Prem nhíu mày, từ lúc vào viện, cậu bị đút uống rất nhiều canh rồi, bây giờ ngửi thấy mùi canh hầm liền muốn nôn, cảm thấy ở cử cũng không ăn như cậu.

Boun cầm chén canh chuẩn bị đút cậu, Prem liều mạng nháy mắt với y, nhỏ giọng nói: “Em nuốt không trôi.”

Boun dỗ dành: “Chỉ uống vài ngụm thôi.”

“Vài ngụm cũng không trôi.” Prem kiên quyết phản kháng đến cùng.

Bố Rok nhìn nửa ngày, phát hiện hai người không có động tác nào, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Nhân lúc nóng mau uống đi.”

“Bố ơi, trước đó Paopao mới ăn no rồi, uống thêm sẽ không tiêu hóa, chờ lát nữa để em ấy uống được không.”

Bố Rok gật đầu đáp: “Cũng được, thế mau đổ vào bình giữ nhiệt.”

Ba người ngồi với nhau một lúc, Dom quản gia đến đón bố Rok về căn biệt thự nhỏ để nghỉ ngơi, chờ bọn họ vừa đi Prem liền nhìn Boun cười tủm tỉm: “Canh xương hầm không thể lãng phí, anh giúp em giải quyết đi.”

Boun bất đắc dĩ nhìn cậu, “Người cần bồi bổ là em.”

“Hai ngày nay em uống canh bổ, ít nhất cũng đã bằng liều lượng cả năm rồi, anh tội nghiệp em đi mà, chồng yêu dấu!”

Cuối cùng canh xương hầm trong bình giữ nhiệt kia đều tiến vào trong bụng của Boun, không còn cách nào, y không chống đỡ nổi sự làm nũng của bà xã, bất kì nguyên tắc gì đó đều đứng không vững.

Trong ngày Boun chuẩn bị đưa Prem quay về thành phố B, kết quả điều tra cũng đã có, thiết bị cáp treo quả nhiên đã bị người ta động tay chân, mà kẻ giở trò chính là Jackson, Mark và đoàn phim sau khi thương lượng đã báo cảnh sát, nhưng sau khi Jackson rời khỏi đoàn phim, liền mất tích, không liên lạc với người đại diện, cũng không liên lạc với người nhà, chỗ tạm trú cũng không có, hiển nhiên đã dự đoán được hậu quả sau đó, nên bỏ trốn rồi.

Prem vô cùng ngỡ ngàng, không ngờ một nam nhân vừa mới bước chân vào xã hội, lại có thể làm được đến trình độ này, thật sự không biết nói là anh chàng to gan hay là nói hắn ta ngu đần nữa.

“Cậu ta là làm thế nào vậy?” Prem tò mò hỏi Boun.

“Trong tối ngày rời đoàn phim, hắn ta mượn cớ để quên đồ, quay về phim trường, sau đó mua chuộc bảo vệ để hắn ta vào hiện trường quay tìm đồ, chính là lúc này đã ra tay.”

“Cậu ta làm sao hiểu được những thiết bị đó?” Prem càng nghe càng cảm thấy hoang đường, thật sự hệt như đóng phim vậy.

“Ban ngày hắn ta tìm nhân viên kĩ thuật hỏi qua, đối phương thấy hắn ta là diễn viên, nên giải thích trọng điểm cho hắn ta nghe.”

Nghe xong lời giải thích của Boun, Prem thở dài, cảm khái nói: “Cho nên nói, em suýt nữa bị Jackson hại chết rồi!”

Lần này ngã gãy xương đã xem như là rất may mắn rồi, nếu treo cao hơn chút nữa, lúc nào cũng có thể khiến cậu ngã đến bán thân bất toại, đến lúc ấy sao cậu có thể cùng Boun ân ái cả đời, càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.

Chẳng qua cậu thật sự không ngờ đến Jackson lại ghi thù như thế, lòng báo thù nặng như thế, hậu quả sau khi nổi giận lại tùy tiện muốn đi làm hại người khác, tính cách này thật sự là rất không ổn.

Nghĩ đến điểm này, Prem lại có chút hối hận, nếu như lúc ấy cậu đứng ra nói giúp hắn ta một câu, chắc Jackson sẽ không có kết cục như thế này, hắn ta vẫn sẽ tiếp tục đóng vai nam phụ quan trọng, tuy có chút tâm cơ, nhưng cũng xem như là một nam nhân nhỏ hoạt bát, mà không phải như giờ đây, trở thành một tội phạm cố ý gây thương tích đã bỏ trốn.

Prem đem cách nghĩ của mình nói cho Boun nghe, Boun lắc đầu cười, bảo: “Chuyện này không liên quan đến em, cho dù em giúp hắn ta cầu tình lần này, lần sau gặp chuyện, vẫn sẽ xảy ra chuyện, tính cách của hắn sớm đã hình thành rồi, người khác không thể thay đổi được.”

Boun nói rất có đạo lý, nhưng Prem vẫn cảm thấy lòng mình nặng trịch.

Cậu vẫn luôn biết đấu đá trong giới giải trí rất tàn khốc, chỉ là mình tốt số, có một người bố tốt giúp đỡ cậu, bây giờ lại có một ông chồng tốt cưng chiều cậu, nhưng không phải tất cả mọi người đều giống như cậu vậy, không lo không nghĩ một đường đi lên.

Các ngôi sao bề ngoài hào nhoáng, nhưng lúc leo cao, cái giá phải trả chua xót thế nào rất nhiều người đều không thể biết được, nhưng trả giá không nhất định sẽ có được đáp trả, trong giới giải trí liều mạng cả một kiếp, lại từ đầu chí cuối không nghe người khác nhắc đến tên tuổi là có thật.

Đây chính là nơi cực kì không công bằng.

Nghĩ đến chuyện này, Prem đột nhiên có chút hoang mang.

Trọng sinh một kiếp, cậu lại lần nữa đem năm tháng tuổi trẻ rực rỡ của mình tiến vào chum nhuộm lớn này, rốt cuộc là đúng hay là sai.

Cho dù là bố Rok hay Boun, bọn họ nhất định đều hi vọng cậu có thể sớm rút lui ra khỏi giới giải trí, không cần vất vả cực khổ, không cần phải chạy khắp nơi lăn lộn, an nhiên trôi qua cuộc sống thoải mái.

Nhưng kết cục bi thảm kiếp trước lại khiến cậu vô cùng không cam lòng, cậu có ngoại hình xinh đẹp, gia cảnh tốt, tại sao lại không thể lăn lộn trên con đường ngôi sao rực rỡ này chứ?

Hai kiếp, ngoài trừ đạt giải vai phụ xuất sắc nhất, cậu còn chưa chạm được đến giải nam chính xuất sắc nhất mà cậu hằng ao ước, cậu thật sự không nỡ mang theo tiếc nuối mà giải nghệ.

Cho dù ngày nào đó cậu phải giải nghệ, thế cũng hẳn phải mang theo muôn trượng ánh sáng cảm ơn rồi mới rút lui.

Ba ngày sau Prem quay về thành phố B, Boun nhận được tin Jackson bị bắt rồi, hắn ta cũng không trốn đi rất xa, sau khi về nhà, bố mẹ của Jackson giấu hắn ta trong nhà của một họ hàng nào đó.

Vì sau khi cố ý gây thương tích lại còn bỏ trốn, hắn ta bị phán bảy năm tù giam, lập tức được thi hành.

Sau đó, Prem hỏi Boun: “Có phải phán tội có chút nặng không? Em chỉ bị thương nhẹ, hẳn không tính là nghiêm trọng.”

Boun nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Nếu như dây treo cao hơn một chút, em không chỉ bị thương nhẹ đơn giản thế này đâu, cho nên hình phạt này với anh mà nói, đã là quá nhẹ rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com