Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 59: Thăm Trường Quay

Ngày đông lạnh giá vẫn chưa rút đi, thời tiết trong núi vẫn vô cùng khắc nghiệt, các diễn viên không chỉ phải chịu đủ loại lạnh, mà còn phải tập trung đóng phim, khổ không thể tưởng.

Manit thuê cả thôn làng để thành trường quay, vì đường đi không thông thoáng, nên những năm gần đây, các hộ trong thôn đã dần chuyển ra ngoài, thôn làng cũ nát dần không có người ở, lúc này được dùng làm trường quay, vô cùng thích hợp.

Bận bịu cả một buổi sáng, đoàn phim nhóm lên vài đống lửa, mọi người vây quanh đống lửa sưởi ấm uống canh ấm.

Manit ngồi cạnh Prem nhìn cậu cả người khoác áo choàng lông quý giá, không nhịn được trêu chọc, “Dùng vào lúc này, có phải quá lãng phí không?”

Đồ dùng quý giá như thế, hẳn là ở trong các trường hợp khác, đem ra khoe khoan với các quý phu nhân, nó mới là cách dùng chính xác.

Prem uống canh, nói: “Em là dùng đúng công dụng của nó.”

Vì Boun sợ cậu ra ngoài đóng phim phải chịu lạnh nên năm ngoái cho người từ nước ngoài mua về, nếu không dùng thì chính là lãng phí đi tâm ý của y, hơn nữa thứ này rất ấm áp, mỗi lần đóng phim, cậu không nỡ cởi nó xuống.

“Có chồng giàu có thật không giống nhỉ, bướng bỉnh!”

Prem cười ha hả hai tiếng, đáp: “Cho dù không có chồng thì thứ này em đây cũng dùng không hết nhé.”

“Nhà tư bản ác độc.” Manit tổng kết.

“Đừng quên nhé, bây giờ em là ông chủ của anh, đối xử với em khách khí chút đi!”

“Ông chủ, anh đã đem căn nhà to nhất trong thôn để cho em ở, còn không đủ khách khí hả.”

Nói đến điểm này, Prem lập tức trưng ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Nhà to có tác dụng gì chứ, tín hiệu không phải vẫn hay ngắt quãng sao, nói một chút liền mất sóng, anh cũng thật lợi hại, vừa tìm liền tìm được nơi cách biệt với thế giới như thế này.”

Hôm qua cậu nói chuyện điện thoại với Boun, chưa nói được hai câu liền mất sóng, không thể nghe được giọng của Boun nhiều thêm chút ít, hại cậu sắp tương tư thành bệnh rồi.

“Hoàn cảnh tuy hơi khổ một chút, nhưng anh dám đảm bảo, bộ phim này sau khi công chiếu, chắc chắn sẽ vô cùng đặc sắc, giải nam diễn viên xuất sắc nhất của Asian Top Awards nhất định là của em.”

Prem dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn hắn, “Phim còn chưa bắt đầu quay, anh đã ngồi đây nằm mơ rồi sao, mơ nhiều quá sẽ nghẹn chết anh đấy.”

Tuy miệng mỉa mai Manit, nhưng trong lòng cậu lại vô cùng tin tưởng năng lực của hắn, đồ vật cả đoàn phim dùng đều là thứ cao cấp, nên thứ họ làm ra nhất định sẽ không thể nào thua kém những chỗ khác.

Diễn viên cũng là những người lão làng, tất cả yêu cầu biểu diễn của Manit, đều dễ dàng hoàn thành được, mà so với tưởng tượng của Manit còn tốt hơn nhiều lần.

Trong hoàn cảnh như thế, Prem cũng cảm thấy đầy nhiệt huyết, mỗi ngày đều ở trong trạng thái hưng phấn.

Có một cảnh quay kể về chuyện cậu cùng các đồng nghiệp trong bệnh viện đi đến một cứ điểm, trên đường đi gặp phải vài người lính bị thương, bọn họ phải dừng lại cứu người, lại phát hiện binh sĩ bị chôn vùi trong tuyết, mọi người vội vàng dùng tay đào người lên.

Tuy có mang găng tay nhưng sau khi đóng xong, phát hiện ngón tay đều bị đông tím cả.

Nai vừa giúp cậu làm ấm tay, vừa rơi nước mắt, đau lòng không chịu nổi.

Prem cười an ủi Nai: “Tiểu tử ngốc, chuyện cỏn con này thì tính là gì, có nhiều người mẫu còn phải nằm trên nền tuyết mặc bikini chụp ảnh kìa.”

Nai phụng phịu nói: “Người khác mặc gì em mặc kệ, em chính là đau lòng tay của anh, đôi tay này nếu bị Boun tiên sinh nhìn thấy, sau này anh ấy nhất định không cho anh đi đóng phim nữa.”

“Em đi cáo mật đi, anh đi đổi trợ lý!” Prem uy hiếp anh chàng.

Nai lập tức lặng thinh.

Một lúc sau, lại nghe Nai ủ rũ nói: “Haiz, mới qua mấy ngày, em liền cảm thấy rất lâu rồi, ăn không ngon, ngủ không yên, nhiệm vụ đóng phim nặng như thế, em thật sự sợ anh sẽ mệt lả người mất.”

Prem ở nhà có bao nhiêu cao quý, Nai là người tận mắt chứng kiến, cho dù ở trong nhà ấm áp, Boun vẫn cầm tất đuổi theo bắt cậu mang, lúc ăn cơm càng hận không thể tận tay đút cậu ăn, hắt xì sổ mũi một chút, liền vội tìm bác sĩ gia đình đối, vì mùa đông tay chân Prem dễ bị lạnh, kết quả là ngày ngày trong phòng bếp đều có thể ngửi được mùi thuốc trung y, Prem uống thuốc uống đến phiền, không muốn phối hợp, Boun có thể dỗ cậu nửa ngày, chỉ vì để cậu uống một ngụm.

Cho nên người được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, giờ đây lại chạy vào trong hốc núi hẻo lánh này chịu khổ, chỉ là người ngoài, Nai còn cảm thấy đau lòng, đừng nói là người quan tâm Prem nhất chứ.

Nhưng đau lòng hơn nữa cũng không còn cách nào, đôi tay vừa được ủ ấm, Prem liền đứng dậy đi đóng phim, Nai bất lực, chỉ đành chạy theo cậu chuẩn bị canh ấm.

Ở trong núi quay phim tiến hành được một nửa, đột nhiên gặp phải trận tuyết lớn, con đường liên kết trong núi và ngoài núi cũng bị chặn lại, nhất thời không thể vào trong cũng không thể đi ra, tiếp tế cho đoàn phim cũng bị cắt ngang.

Thật ra trong đoàn phim vẫn tích trữ đủ thức ăn cho vài ngày, cho nên mọi người cũng không sốt ruột lắm, thời gian đóng phim vẫn tiếp tục, thời gian nghỉ ngơi thì ai làm việc nấy để gϊếŧ thời gian, nhàn nhã trải qua cuộc sống tách biệt với thế giới.

Thật ra cũng không xem như là tách biệt hoàn toàn với thế giới, ít nhất thỉnh thoảng vẫn có thể gọi điện, chỉ là tín hiệu lúc có lúc không.

Tối nay Prem ở dưới mái hiên phát hiện điện thoại có sóng, lập tức như tìm được báu vật, vội gọi điện cho Boun.

Từ lúc Prem vào trong núi, Boun vốn dĩ không có cách nào chủ động liên lạc với cậu, mỗi lần đều cần chờ cậu đóng xong phim, nghịch điện thoại, tìm nơi có sóng mới có thể gọi điện cho y.

Chỉ có lúc này, Boun mới có thể được như ý nguyện nghe thấy giọng của cậu.

Vì thời gian không cố định, địa điểm không cố định cho nên mỗi ngày y đều không rời di động, cho dù là trên bàn họp hoặc là trên bàn đàm phán, chỉ cần điện thoại vừa vang, y lập tức nghe máy, bất kể là ở địa điểm có phù hợp hay không.

Bạn làm ăn đều lén lút tìm Mark để hỏi han tình hình, “Chủ tịch Boun có phải là đang chờ cuộc điện thoại vô cùng quan trọng không?”

Mark cũng rất nghiêm túc nói với đối phương mà nói, “Đối với chủ tịch mà nói, đó là cuộc điện thoại quan trọng nhất nhất nhất, có một không hai.”

Prem ngồi xổm dưới mái hiên gọi điện thoại cho Boun, cậu thật sự sợ mình vừa đứng lên, tín hiệu lập tức sẽ bị cắt đứt, Nai thấy cậu ngồi xổm quá cực khổ, vội đi tìm một ghế thấp cho cậu, lại cầm tấm chăn lông ra, để cậu thoải mái nói chuyện điện thoại.

Điện thoại chỉ vừa vang một tiếng, Boun ở bên kia lập tức nghe máy, những ngày bị tín hiệu dày vò, Prem cũng đã quen với tốc độ của Boun, vui vẻ nói, “Chồng yêu dấu, em nhớ anh lắm!”

Bên tai vang lên giọng nói dễ nghe của Boun, y cũng dịu dàng nói: “Anh cũng rất nhớ em, bên kia vẫn còn khá lạnh, phải nghỉ ngơi nhiều chút, đừng để quá mệt.”

Thật ra Boun thường ngày không phải là người nói nhiều nhưng vừa bắt máy lúc nào cũng có thể bị ngắt quãng, thế nên y cũng học được lập tức biểu đạt sự quan tâm của mình cho cậu nghe.

Prem cười tủm tỉm nói: “Em biết rồi, em sẽ chú ý, anh yên tâm đi.”

“Có gì muốn ăn, thì cứ bảo Nai theo tổ lái xe ra ngoài núi mua cho em ăn, đừng ngại phiền.” Boun tiếp tục căn dặn.

Prem phụng phịu nói: “Đường ra núi bị chặn lại rồi, bọn em bên này bị trận tuyết lớn phong tỏa, mấy hôm nay không thể ra ngoài.”

Cậu cũng là tiện miệng nói ra tình hình bên này, nào ngờ Boun lại bị dọa đến nhảy dựng lên, vội hỏi: “Cái gì? Đường núi bị phong tỏa rồi, không cách nào ra ngoài?”

“Đúng vậy, đến cả tiếp tế của đoàn phim cũng bị chặn lại rồi, chẳng qua bên đoàn phim vẫn còn...” Prem vừa nói đến đây, phát hiện điện thoại đã thoáng im lặng, vừa cầm điện thoại ra xem, trên màn hình quả nhiên mất sóng.

“Không phải chứ, có cần chống đối như vậy không!” Prem giận đến muốn đập điện thoại, chờ lát nữa vẫn không có sóng, chỉ đành bất đắc dĩ quay về phòng.

Trong phòng, Nai đã giúp cậu đun nước ấm, chờ cậu vào rửa mặt rửa chân.

Prem nhìn chậu nước ấm nho nhỏ, lập tức xù lông: “Anh muốn tắm aaaaa.”

Nai vội vuốt lông cậu, an ủi: “Ngoan, chờ đường núi thông rồi, chúng ta có thể ra ngoài đi tắm.”

“Toàn thân ngứa ngáy, căn bản không ngủ được!”

“Chỗ nào ngứa, em giúp anh gãi.”

“Haiz...”

Cuộc sống khổ sở này mới chỉ là bắt đầu thôi, đều trách Manit, chỗ nào không chọn lại đi chọn chỗ rách này!

Thời gian trong tiếng phàn nàn của Prem dần dần trôi đi, chớp mắt trời đã sáng, mọi người ăn sáng xong liền bắt đầu công việc, hôm nay trong phân cảnh của Prem có tình tiết bị thương, cho nên chuyên viên trang điểm vẽ vết máu trên trán cậu, còn băng gạc lên, cậu lập tức vinh quang trở thành một người bị thương.

Manit nghiêm túc giảng kịch cho diễn viên, đột nhiên có người hô lên: Có trực thăng!

Mọi người đều tò mò ngẩng đầu nhìn trời, âm thanh vù vù, quả nhiên là tiếng trực thăng.

“Bọn họ hình như hạ cánh xuống đây.”

“Nơi đây có chỗ đáp sao?”

“Bên đầu thôn hình như có một sân phơi thóc, hẳn sẽ hạ cánh ở đó.”

Nói như thế, mọi người đều tò mò chạy sang đầu thôn, đến Manit cũng bỏ kịch bản trên tay xuống chạy theo, hắn vốn dĩ không nhận được thông báo của bất kì nhân vật lớn nào nói sẽ đến đây cho nên hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai lại xuất hiện vào lúc này.

Prem vừa hóa trang xong, ra ngoài liền thấy mọi người dừng lại việc đang làm, chạy ra ngoài đầu thôn, liền kéo một người đến hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người chạy đi đâu thế?”

“Trực thăng hạ cánh, đạo diễn đã qua đó xem rồi.”

Nai đứng sau lưng Prem nghe thấy có náo nhiệt để xem, vội chạy lên trước, “Ở đâu? Tôi cũng muốn đi xem.”

Prem chợt nghĩ đến cuộc gọi hôm qua, lúc ấy cậu nói với Boun đường bị phong tỏa, tiếp tế bị ngừng lại, nhưng lúc nói đến đoàn phim vẫn còn lương thực thì điện thoại mất sóng, Boun chắc chắn là hiểu lầm ý của cậu, chẳng lẽ...

Nghĩ đến đây, Prem cũng vội chạy ra đầu thôn, tốc độ của cậu nhanh hơn Nai không biết bao nhiêu lần, mà Nai chạy sau cậu có chút hoang mang không biết cậu đột nhiên như được uống nước tăng lực vậy, rốt cuộc là có chuyện gì thế?!

Prem vội đến sân phơi thóc, trực thăng đã hạ cánh xong, từ xa nhìn sang, Manit đang bắt tay với người bước xuống trên máy bay, người đó khá cao, bóng lưng cũng khá thẳng, cảm giác quen thuộc tràn vào tim, khiến khóe mắt cậu đỏ lên.

Dường như người nọ cũng cảm nhận được gì đó, quay người nhìn về phía sau, tầm mắt hai người lập tức giao nhau.

Thoáng cái, dường như có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của đối phương.

“Anh đến rồi?”

“Anh đến rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com