Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

𝙲𝚑𝚊𝚙𝚝𝚎𝚛 16

Chỉ vì lời đồng ý hôm qua mà bây giờ hắn đã đang đứng trước cửa nhà cậu với vẻ mặt đắc ý.

Lúc lúc hắn lại lấy tay vuốt tóc rồi nhìn vào gương để xem bản thân đã thực sự hoàn hảo cho buổi hẹn hò này chưa.

Sau hơn 20 phút thì cuối cùng cậu cũng đã bước ra và ngồi vào xe của hắn.

Vừa ngồi xuống cậu đã cảm thán.

"Anh định đi the Paris Fashion Week hay gì."

Hắn khoác trên mình một cái áo blazer dáng dài tóc được vuốt keo gọn gàng cùng với đôi giày da bóng lộn nhìn đâu cũng không thấy giống trang phục cho một buổi hẹn hò đơn thuần. Đây rõ ràng là lên đồ để đi Paris Fashion Week.

Cậu tặc lưỡi rồi ngồi xuống thắt dây an toàn Hắn khởi động xe rồi bật nhạc lên để thay đổi không khí.

Hắn mở một bản ballad buồn nội dung của ca khúc nói về một cặp tình nhân trẻ yêu nhau nhưng bị chia cắt bởi sự vô tâm của đối phương.

Có lẽ đang nghĩ sâu xa quá rồi cậu không quan tâm mà cắm tai nghe rồi chơi game phải đến lúc mở cửa cho cậu xuống xe hắn thấy cậu tháo tai nghe xuống khiến hắn tức đến nổ phổi.

Vừa bước xuống xa đập vào mắt cậu là một nhà hàng khá nhỏ vào khuất tầm nhìn phải ngồi xuống bàn ăn thì cậu mới biết nhà hàng này là một trong những nhà hàng hiếm hoi được ba sao Michelin và thường thì phải đặt trước một tháng mới có chỗ

"Sao mà anh đặt chỗ được hay vậy?"

"Vì tôi có tiền."

Cậu ngơ luôn mà cũng chẳng bất ngờ mấy khi hắn nói câu ấy. Hắn luôn nói mấy câu sặc mùi của mấy người có tiền khiến cậu phát ghét. Cậu chả thèm liếc hắn lấy một cái mà tập trung nhìn vào menu với toàn những món ăn với giá trên trời.

"Có muốn ăn gan ngỗng Pháp không."

"Không ăn."

"Tại sao."

"Anh mà ăn thì là đang tiếp tay cho hành động ngược lại động vật đấy."

Hắn bị nói đến mức chỉ có thể im lặng mà không phát ra được bất kỳ tiếng động nào.

"Thế còn beef steak thì sao?"

"Mới sáng ra mà lại ăn beef steak anh có bị điên không?"

Cuối cùng thì cậu chỉ chọn một cái bánh sừng bò cùng với ly ca cao nóng còn hắn chỉ dám gọi một chiếc Donut và một ly cà phê đen.

Uống xong xuôi thì cậu ra ngoài chờ để hắn tính tiền và nói chuyện gì đó với quản lý nhà hàng.

Ngồi vào đến xe hắn vừa thắt dây an toàn vừa nói.

"Bây giờ đi đâu."

"Công ty anh."

Nói dứt câu hắn đã suy nghĩ đến viễn cảnh người vợ theo chồng đến công ty rồi ngoan ngoãn ngắm chồng làm việc nghĩ đến đó thôi mà nụ cười của hắn đã rộng đến mang tai.

Vừa mới mở cửa xuống xe cậu đã chạy vội vàng xuống rồi cầm theo một cái túi không biết mang từ bao giờ.

"May."

May đang chuẩn bị mở cửa quán thì bị tiếng gọi làm cho giật mình mà ngoảnh đầu lại.

Cậu chạy vội vào quán đặt túi quà lên rồi thở hổn hển.

"Cho May này."

Mắt của May long lanh ầng ậc nước nhìn cậu. Cậu chắc phải ngu ngốc lắm mới không nhận ra tình cảm của May.

Vì đôi mắt của kẻ đang yêu rõ ràng thế kia cơ mà. May nhìn cậu hồi lâu rồi ôm chầm lấy cậu.

"Em còn tưởng anh chết rũ ở xó nào rồi cơ."

"Anh đi vội quá nên không kịp nói cho em."

Cậu vừa giải thích vừa lấy khăn tay trong túi áo lau những giọt nước mắt lăn dài trên gò má ửng hồng vì khóc quá nhiều.

Phải đến một lúc sau thì May mới ngừng khóc và nín hẳn nước mắt cũng đã khô, chóp mũi cũng bớt đỏ đi bao nhiêu.

Một màn hội ngộ đầy mặn nồng kia khiến hắn tức đến nổ phổi.

Đúng là không sợ tình địch mạnh chỉ sợ tình địch là người khác giới. Cái tình cảnh này đúng là éo le thật mà.

Hắn dựa ngồi xuống bàn xử lí công việc để cậu và May nói chuyện rồi lúc lúc lại liếc nhìn hai người họ.

Cậu cẩn thận lấy từ trong túi ra một hộp quà được gói ghém và bọc nơ cẩn thận.

"Đi Pháp thì sao mà thiếu nước hoa được đúng không nào?"

May tươi típ cả mắt chắc hẳn cô phải vui lắm. Nụ cười của cô đẹp chẳng kém cạnh gì cậu. Có thể ví cậu như nắng hạ ấm áp tươi sáng thì cô như nắng thu dịu nhẹ sảng khoái. Một lúc sau cậu cũng nhanh chóng mỉm cười tạm biệt May.

"Cô ấy thích cậu đấy."

"Tôi biết chứ."

Hắn khá ngạc nhiên bởi câu trả lời của cậu. Khó hiểu thật vậy rốt cuộc thì tình cảm trong lòng cậu là gì? Hắn cảm thấy có lẽ cậu không thích May nhưng cũng không hẳn là không thích, có lẽ cậu đang phân vân chăng.

Hắn bắt đầu lo sợ, dù hắn cũng chẳng mong thứ tình cảm của mình được đáp lại nhưng lại càng khao khát cậu thật sự có thể một lần ngoảnh mặt để ý hắn một chút, thích hắn một chút, hay dù có không thích hắn thì hãy thích tiền của anh như cách những người khác làm. Như vậy cậu có lẽ sẽ thích hắn lâu hơn một chút.

Và một ngàn lần hắn cầu xin với Chúa mong rằng cậu đừng thích May. Vì nếu cậu thực sự thích May thì hắn biết rằng dù một triệu khả năng xảy ra thì sẽ không có khả năng nào hắn có thể dành lấy cậu.

Mấy dòng suy nghĩ chẳng mấy tích cực ấy cứ quanh quẩn trong đầu hắn, phải đến lúc cậu bước đến chạm nhẹ tay vào vai rồi lay lay hắn mấy cái thì hắn mới nhanh chóng bình tĩnh lại rồi gập máy tính.

"Đi với tôi đến nơi này đi."

Nói rồi hắn cầm tay cậu kéo cậu vào trong xe, rồi hắn lái xe một mach đến sân bay.

"Anh đưa tôi đi đâu đấy."

"Đi rồi biết."

Hai người lên máy bay rồi chẳng biết sau bao lâu khi cậu tỉnh dậy thì trời đã sẩm tối. Hai người vừa xuống sân bay thì hắn đã gọi một cái taxi đi đâu đó.

Phải khi xuống khỏi taxi thì cậu mới bất ngờ nhận ra. Là quán cà phê mà hắn thuê cậu chụp vào 3 năm trước.

Hắn bước tới lấy chìa khóa rồi mở cánh kia được giấu sau lớp dây leo xanh mát.

Vừa mở cửa ra hắn liền mở công tắc đèn khiến khu vườn trở lên vô cùng lung linh nhìn hệt như vào một xứ sở thần tiên vậy. Cảnh tượng so với 3 năm trước cũng không có mấy thay đổi.

"Chỗ này chẳng khác 3 năm trước chút nào nhỉ?"

Hắn không trả lời mà vẫn chăm chú nhìn cậu đăm chiêu.

Cậu thấy hắn không trả lời thì bước đến trước mặt hắn rồi quơ quơ bàn tay.

Bỗng nhiên hắn nắm lấy cằm cậu rồi nhẹ nhàng đặt hôn nụ hôn lướt qua lên môi trên.

Theo bản năng cậu muốn giãy ra nhưng bị hắn nắm gáy rồi kéo vào một nụ hôn sâu. Cậu cảm giác mình sẽ thực sự bị hôn đến chết, hắn điên cuồng cứ như đây sẽ là lần cuối cùng hắn được hôn vậy.

Một lúc lâu hắn từ từ thả cậu ra, cậu nhanh chong ngửa cổ ra để hít lấy chút không khí.

Khi ổn định lại tinh thần thì cậu bị hắn đặt ngón trỏ lên miệng.

"Đừng nói gì cả, cho tôi ôm cậu một chút."

Rồi hắn nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, khoảng cách gần đến nỗi cậu còn cảm nhận được tiếng tim đập của hắn thậm chí còn đập rất nhanh.

Được một lúc thì cậu bỗng thấy bả vai mình nóng lên. Đẩy hắn ra thì thấy người nào đó nước mắt mẹ nước mắt con thi nhau tuôn trào.

"Lại gì nữa, tôi đâu có làm gì anh?"

Hắn lắc đầu không nói gì chỉ dám nhẹ giọng thút thít.

Vote cho tớ ạ :33



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com