5 - 7
5.
Lưu Vũ bắt đầu giữ khoảng cách.
Trừ khi công việc yêu cầu, thì cậu hạn chế tiếp xúc với Châu Kha Vũ hết mức.
Cuộc thi cũng bắt đầu vào giai đoạn căng thẳng, ngoài luyện tập ra, cậu còn có rất nhiều lịch trình khác.
Lưu Vũ đã quen thân hơn với các thực tập sinh khác, so với lúc mới vào doanh, một Tiết Bát Nhất lúc nào cũng lo trước lo sau, một Thiệu Minh Minh sẵn sàng vì cậu mà cãi tay đôi với người khác đến suýt đánh nhau, một Tiểu Cửu lúc nào cũng bảo bối đến bảo bối đi, một La Ngôn lúc nào cũng ngoan ngoãn theo sau Lưu Vũ... Những người bạn mới dần lấp đầy khoảng trống thời gian của cậu.
Nhưng có những đêm, trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Lưu Vũ chỉ toàn là bóng hình Châu Kha Vũ.
Hôm nay cậu ta lại đi lối ấy, cậu ta nghĩ sao khi vẫn không thấy mình, ánh mắt cậu ta vẫn luôn nhìn mình, nóng rực, không thể quay sang phía ấy được, sẽ chạm mắt...
Nhưng Lưu Vũ không chủ động không có nghĩa là Châu Kha Vũ cũng vậy.
Không biết Lý Lạc Nhĩ mặc cả kiểu gì mà bếch được nguyên dàn loa của Tỉnh Lung về phòng. Anh già Trương Hân Nghiêu cầm đầu một đám lít nhít vượt tường, mua về một đống đồ ăn vặt, trên đường về bắt gặp AK và Lâm Mặc. AK và Lâm Mặc biết thì cũng chẳng khác nào cả trại đều biết.
Hoạt động ngoại khóa: Quẩy cực sung!
Thế là, tối hôm ấy, phòng 1002 lại tấp nập người ra người vào. Caelan còn rất có tinh thần tập thể, cống hiến cái đèn màu của mình cho tổ chức.
Cả bọn hò nhau tắt đèn hành lang và đèn trong phòng, ánh đèn rực rỡ đủ màu thay đổi theo tiết tấu nhạc, có người còn phấn khích đến mức mang cả nhạc cụ cá nhân của mình ra freestyle.
"Thao Thao!" – Giữa tiếng nhạc disco xập xình, Oscar phải gọi ba lần, Hồ Diệp Thao mới nghe được.
"Gì cơ?"
"Em có thấy Châu Kha Vũ đâu không?"
Hồ Diệp Thao lắc đầu.
Quái, thằng này chạy đâu được nhỉ, rõ ràng là cả bọn đi cùng nhau cơ mà?
Chưa kịp nghĩ ra câu trả lời, Hồ Diệp Thao đã kéo hắn dẩy cùng Caelan và band "Quầng thâm".
Trong bóng tối, có người đụng phải vai Lưu Vũ. Cậu nghĩ chắc người kia chỉ vô ý, ai ngờ, ngay sau đó, hắn dùng cả hai tay ôm ghì lấy cậu. Lưu Vũ nghĩ mình nên đẩy hắn ra, nhưng đúng lúc này, tâm lý phản nghịch của cậu trỗi dậy, và cậu quyết định đi ngược lại với những gì nên làm.
Hai tay cậu nắm vạt áo bên hông đối phương, tựa đầu lên ngực hắn, tiếng tim đập vang rõ từng nhịp trong đầu. Dường như, trong phút chốc, cả thế giới trở nên thật im lặng, chỉ còn lại âm thanh này hằn sâu vào tâm trí Lưu Vũ, như một viên đá rơi trên mặt nước phẳng lặng, chìm xuống, để lại những vòng sóng không dứt.
Người kia vừa ôm Lưu Vũ, vừa lùi vào góc phòng, cậu cũng nhích chân theo, từ cửa phòng nhìn vào, góc này vừa khéo được mấy chiếc giường tầng xếp sát nhau che khuất.
Cũng rất biết chọn.
Người kia cúi xuống, môi chạm lên tóc Lưu Vũ, hơi thở phả vào vành tai cậu, cũng may bây giờ không ai nhìn thấy, nếu không Lưu Vũ sẽ xấu hổ chết mất.
"Biết là ai không?"
Hỏi thế cũng hỏi.
Lưu Vũ lắc đầu.
"Không sợ à?"
Lưu Vũ lắc đầu.
Những sợi tóc cọ qua cổ áo Châu Kha Vũ, ngưa ngứa.
"Bé ngoan sẽ không theo người lạ đâu."
"Ai là bé ngoan?"
Châu Kha Vũ phải cố lắm mới không cười ra tiếng. Cảm nhận được có bàn tay đang xoa nắn eo mình cách một lớp áo, Lưu Vũ thấp giọng: "Đừng nghịch."
Đột nhiên, tiếng nhạc ngắt, thay vì một bài nhạc sôi động khác, một bản nhạc nhẹ vang lên.
"Can I have this dance?"
Châu Kha Vũ nói.
6.
"Trưởng thành thật sự là khi bạn đối với thế giới này ngày càng dịu dàng."
Thông qua "Chú cá voi", có lẽ Lưu Vũ đã kể câu chuyện của mình, đã từng cô đơn, nhưng vẫn dịu dàng với thế giới.
Và xinh đẹp.
Đó chắc hẳn là lý do vì sao những người mục kích tận mắt màn trình diễn ấy đều cảm giác như muốn ôm cậu vào lòng, lắng nghe cậu, ở bên cậu, nhẹ nhàng thì giống như Ninh Tịnh lão sư, Nene lão sư, rơm rớm, kích động hơn thì giống như Đại Thiếu Đông.
Nhưng họ cũng chỉ nói được thôi.
Châu Kha Vũ thay họ làm tất cả những điều ấy, thậm chí còn hơn thế nữa.
Đến lúc lên xe về ký túc xá, Tiết Bát Nhất cứ gặng hỏi Lưu Vũ mãi có phải cậu buồn vì kết quả vote hiện trường hôm nay hay không, vì trông mắt cậu đỏ hoe, môi cũng sưng nữa.
Lưu Vũ chỉ giải thích mình hơi mệt do thức khuya liên tục, trong đầu mắng Châu Kha Vũ khốn kiếp cả trăm lần.
7.
"Làm gì ế?"
Thấy Phó Tư Siêu và Ngô Vũ Hằng đeo khẩu trang, cặm cụi lau chùi, Hồ Diệp Thao lấy làm lạ.
"Dọn dẹp."
Trương Gia Nguyên vừa quơ vợt muỗi vừa đáp.
"Tui có ở phòng này đâu? Sao tui lại phải dọn cùng các cậu vậy?"
"Đây gọi là teamwork đó."
Trương Đằng nhét cái giẻ lau vào tay Lâm Mặc, lau được một hồi lại chểnh mảng đồng thanh điệp khúc quầng thâm.
"Tưởng các chú ở bẩn quen rồi mà? Hôm nay lại dở chứng thế?"
Oscar khoác vai Hồ Diệp Thao, cà khịa. Bình thường tập luyện đã đủ mệt, ngã đầu liền ngủ, mà đám phòng 1201 bày bừa quen thói, có bao giờ chịu dọn dẹp gì đâu, không phải dở chứng thì trăm phần trăm là sắp có bão.
"Kha Tử bắt tụi tui dọn." – Phó Tư Siêu mếu máo.
"Tại sao?"
"Nó bảo phòng ở hôi quá, nó không chịu nổi."
"Ngủ mấy tháng rồi mới thấy không chịu nổi?"
"Ai mà biết?"
Trương Đằng ra hiệu về phía Châu Kha Vũ đang gom hết rác trong phòng vào cái túi to đùng, chỉ sợ hắn ta gom luôn lố áo sơ mi hoa hòe bày đầy giường mình bỏ luôn vào túi.
Tại sao Châu Kha Vũ bắt 1201 dọn phòng?
Chuyện là, cách đây mấy hôm, Lâm Mặc có rủ phòng 1002 sang 1201 chơi. Lâm Mặc cũng chỉ nghĩ đơn giản là mấy người họ hay sang 1002 quẩy nhạc free, cũng nên mời người ta ghé thăm tệ xá cho phải phép, hoàn toàn không nhớ hộ khẩu của mình thực chất không hề đóng ở một trong hai phòng này.
Ai ngờ Lưu Vũ vừa bước chân vào, nhìn quanh một lượt xong đã gượng cười ớ hớ hớ rồi kiếm cớ chuồn mất.
Sau đó Lưu Vũ không cho Châu Kha Vũ ôm mình, còn bắt hắn cách xa mình tối thiểu năm mét.
Châu Kha Vũ tủi thân.
Châu Kha Vũ không vui.
Châu Kha Vũ bắt các anh em dọn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com