Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

1 - 3

1.

Nắng xuyên qua lớp rèm, vạch lên thảm trải sàn những vệt loang. Ánh sáng len lỏi vào các góc phòng, hòa tan hơi lạnh của đêm tối, rung động trên hàng mi khẽ chớp của người nằm trên giường.

Lưu Vũ đã tỉnh được một chốc.

Cậu thử ngồi dậy, nhưng cơn đau ở phía dưới khiến cậu mất thăng bằng. Lớp đệm dày nảy lên. Các đầu ngón tay ê ẩm, hai chân mỏi nhừ như thể vừa đeo bao cát tập luyện cả ngày. Đầu óc nặng trịch, trí nhớ mơ hồ và đứt quãng.

Lưu Vũ hít sâu, nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại.

Hương thơm nhẹ và thanh, không biết là loài hoa nào, đượm những nếp vải ga trải giường, vấn vít trong không khí.

Sạch sẽ, vô cùng sạch sẽ.

Lúc Tô Kiệt vội vàng đẩy cửa phòng xông vào, đã thấy cậu em nhà mình lò dò bước xuống giường, một tay tỳ lên tường, tập tễnh từng bước về phía trước, trên người độc một cái áo sơ mi rộng thùng thình dài đến gần gối, cổ và xương quai xanh rải đầy vết hôn đỏ rực, nhức nhối.

Không cần phải nói cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

"Anh..."

Lưu Vũ chậm chạp ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh họ. Cổ họng rát buốt, cậu che miệng ho, khóe môi kéo lên một nụ cười gượng gạo.

Tô Kiệt mím môi, đi đến đỡ cậu. Lưu Vũ trượt chân, cả người nghiêng sang phía anh, đầu tựa lên vai anh.

"Đừng vội." – Tô Kiệt giữ vai cậu, nhỏ giọng mắng. – "Anh ở đây rồi."

Lưu Vũ gật đầu, ngoan ngoãn để anh dìu mình quay lại giường, ngồi xuống, bên dưới nhói lên, cậu cau mày, cảm giác như có vô số mũi kim cào lên vách trong.

Tô Kiệt có vô số câu hỏi, nhiều đến nỗi không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Thằng khốn đó đâu?"

"Ai ạ?"

"Thằng khốn bỏ thuốc em."

"Em không biết."

Tô Kiệt cau mày, Lưu Vũ giải thích: "Có người đã cứu em."

2.

"Cái giá của một đứa trẻ ngoan thường là việc chúng mất đi cái "tôi" của chính mình."

Lưu Vũ luôn là một đứa trẻ ngoan.

Lúc nhỏ, Lưu Vũ luôn nghe lời bố mẹ, hi vọng thời gian ở bên họ sẽ vì vậy mà kéo dài lâu thêm một chút. Lớn lên, người giám hộ đổi thành Tô Kiệt, cậu học những lớp anh sắp xếp, tham gia các chương trình anh lựa chọn, rồi dần dần, anh để cậu tự quyết định trong phạm vi anh cho phép. Lần duy nhất cậu không cần đến sự đồng ý của anh hay bất kỳ ai, là buổi tối trước khi diễn ra "Quốc Phong Thịnh Điển", Lưu Vũ nhuộm tóc.

Chính vì sự hiểu chuyện của Lưu Vũ, mà Tô Kiệt luôn lo sợ cậu bị đè nén, không dám bộc lộ cảm xúc và suy nghĩ cá nhân của mình. Suy cho cùng, một đứa trẻ ngoan chẳng có gì ngoài những lời khen ngoan ngoãn. Thế mà, vào những lúc anh không biết, đứa trẻ ấy đã tự mình tìm tòi và khám phá, chật vật, đau đớn nhưng kiên cường. Để rồi đến một ngày, Tô Kiệt nhận ra, trước mặt mình không còn là đứa trẻ lặng lẽ khóc một mình mỗi khi chịu đựng thương tổn nữa, mà là một người trưởng thành dịu dàng với thế giới.

Tô Kiệt yên tâm về Lưu Vũ và tin tưởng mọi quyết định của cậu, dù quyết định ấy có bao gồm anh hay không.

Giới giải trí không hề sạch sẽ, nhưng nếu Lưu Vũ đã quyết định mạo hiểm, Tô Kiệt không chắc có thể đỡ được phần nào chông gai, nhưng chắc chắn sẽ làm tất cả để cho cậu có một chốn về, một chỗ dựa vừa đủ để cậu có thể yên tâm gục ngã và yếu đuối. Tô Kiệt không thần thông đến nỗi hô mưa gọi gió, đổi trắng thay đen, một tay che trời, tư bản một phương, chúa tể thu mua, ông hoàng giới giải trí. Đương nhiên rồi, người chứ có phải công chúa phép thuật Winx đâu mà hô biến là biến.

Dù vậy, là chủ của một công ty giải trí có mười nhân viên cả chó, những cái cần biết vẫn phải biết, cái cần làm vẫn phải làm.

Tô Kiệt đứng ngoài ban công, nói chuyện điện thoại xong mới quay trở vào trong nhà.

Lưu Vũ nằm trên sô pha lướt điện thoại, Mocha nằm sấp dưới chân cậu, thỉnh thoảng lại rên ư ử. Tô Kiệt không yên tâm, Lưu Vũ cũng rất nghe lời, xin nghỉ phép mấy ngày.

"Anh yêu cầu họ đổi trợ lý cho em." – Tô Kiệt ngồi xuống băng ghế bên cạnh Mocha, xoa xoa đầu nó. – "Dùng quyền giám hộ."

"Vâng." – Lưu Vũ gật đầu, cậu chẳng tiếc gì một trợ lý tiếp tay cho việc đẩy nghệ sĩ của mình lên giường kẻ khác. – "Họ đồng ý ạ?"

"Ừ."

"Ồ."

Rõ ràng lúc trước còn mập mờ không dám tỏ rõ thái độ, khuyên lấy khuyên để Lưu Vũ một sự nhịn chín sự lành, để đối phương được nước lấn tới, thế mà bây giờ lại dứt khoát như vậy?

Lưu Vũ rất nhanh đã biết lý do.

Bản tin CCTV đưa tin con trai một ông trùm trong ngành giải trí bị bắt vì tội quấy rối, lạm dụng tình dục và sử dụng chất cấm. Các chứng cứ, bao gồm cả hình ảnh và âm thanh, được nhân chứng giấu tên gửi trực tiếp đến đội cảnh sát thành phố và cục phòng chống tệ nạn xã hội, không những thế còn bị nặc danh tung lên mạng, ầm ĩ trên mạng xã hội mấy ngày trời. Quần chúng nhân dân thi nhau nhân danh công lý lên án kẻ đầu sỏ, thế lực đằng sau gã, lên án chính quyền, lên án luật pháp, lên án xã hội, lên án sướng cả miệng. Đến lúc cảnh sát buộc phải nhập cuộc, hot search vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, có hạ cũng có người ủn mông cho lên, lên là lên là lên là lên.

Tô Kiệt nghe phóng viên tường thuật ký sự khám xét nhà riêng của đối tượng, mắng một câu: "Con ếch ngu ngốc."

Thì đã có bao giờ thông minh đâu?

Lưu Vũ nhún vai.

Lưu Vũ vừa bị đối phương nhắm đến thì xảy ra chuyện. Thật lòng, Tô Kiệt rất muốn tin đây chỉ là sự trùng hợp, nhưng giác quan thứ sáu của chủ một công ty giải trí có mười nhân viên cả chó, lại đang hướng anh đến điều ngược lại.

Thế mà ông trời con nhà anh nghe anh nói xong, chỉ chốt hạ một câu gọn lỏn: "Trộm vía."

Và còn một điều nữa khiến Tô Kiệt bực mình hơn thế.

"Có tìm được không anh?"

"Gì cơ?"

"Người đã cứu em ấy."

"Dữ liệu camera bị xóa rồi."

"Tất cả ạ?"

"Không." – Tô Kiệt khoanh tay. – "Chỉ có dữ liệu của một tiếng bị xóa thôi, đêm hôm trước nửa tiếng, sáng hôm sau nửa tiếng. Camera bị xóa dữ liệu là camera ở hành lang và sảnh khách sạn, thẻ nhớ của khách sạn cũng không khôi phục lại được, còn lại vẫn bình thường."

"Ồ."

"Em tìm người ta làm gì?"

"Cũng phải nói một câu cảm ơn cho phải phép chứ?"

"Hi, cảm ơn vì đêm đó đã lên giường với tôi."

"Tôi bị bỏ thuốc, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh."

"Không sao, tôi cũng bị bỏ thuốc."

Lưu Vũ: "..."

"Được thôi, là anh đây chấm cậu rồi. Chàng trai này thật thú dzị, cậu phải là của tôi."

"Nhưng mà..."

"Sao? Ăn xong rồi chạy?" – Tô Kiệt ôm mặt đầy tủi hổ. - "Có biết đó là lần đầu của người ta không hả? Thân trai mười hai bến nước, khốn nạn cái thân tôi, làm sao dám vác mặt ra đường nữa đây? Không được, cậu phải chịu trách nhiệm!"

Lưu Vũ: "..."

Ok you win.

3.

Tô Kiệt đích thân đưa Lưu Vũ về ký túc xá, trước khi rời đi còn dặn dò đủ điều. Dù Lưu Vũ đã hứa với anh sẽ không quên, bản tính gà mẹ vẫn khiến Tô Kiệt không ngừng lặp lại những lời cậu đã gần như thuộc nằm lòng khi ngồi trên xe cùng anh, không những thế anh còn tóm cả quản lý nhóm và trợ lý mới của Lưu Vũ ra giảng một lượt.

"Bảo bối!"

Vừa mở cửa, Nine xông tới ôm chầm Lưu Vũ.

"Bảo bối! Cậu đi đâu thế?"

"Anh Lưu Vũ!"

"Lưu Vũ!"

Lưu Vũ từ tốn giải thích nguyên nhân mình vắng mặt mấy ngày nay, lý do Tô Kiệt đã giúp cậu nghĩ sẵn từ trước, bị ốm, và xin lỗi về việc khiến cho các lịch trình của họ bị chậm lại so với dự kiến.

Đa số thành viên trong nhóm đã nhắn tin hỏi thăm, cậu cũng đã trả lời họ, nhưng Lưu Vũ nghĩ nói chuyện trực tiếp vẫn tốt hơn. Thời đại nào cũng vậy, có nhiều vấn đề không thể giải quyết chỉ qua màn hình được.

"Không sao đâu." – Santa gật đầu.

"Không sao, cậu đỡ chưa?" – Bá Viễn vỗ vai Lưu Vũ.

"Khum sao nà~" – Nine cười toe.

"Tụi em thu âm những phần khác trước được mà." – Trương Gia Nguyên nói.

"Nhưng cậu phải học lại vũ đạo đó, bài này khó cực!" – Lâm Mặc dọa.

"Thật không?" – Nhác thấy bóng Rikimaru đứng sau lưng Lâm Mặc lắc đầu nguầy nguậy, Lưu Vũ bật cười.

"Thật chứ sao không?"

"Thế thì phải phiền Lâm Mặc lão sư bổ túc cho tui rồi."

"Còn phải xem thái độ của cậu." – Lâm Mặc nghênh ngang hất mặt, hồn nhiên không hề nhận ra vai diễn của mình đã đi về đâu.

"Như thế nào?"

"Gọi Lâm Mặc - lão - sư - đẹp - chay - nhất - quả - đất nghe xem nào?"

"Lâm Mặc lão sư đẹp chay nhất quả đất." – Lưu Vũ cố ý chêm vào. – "Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, không ai sánh bằng."

"Ngoan~" – Lâm Mặc bẽn lẽn ôm mặt.

Lưu Vũ: "...".

Ủa alo?

Lưu Vũ nhìn một lượt, trong đầu nhẩm đếm số người có mặt trong phòng. Đang là giờ ăn tối, hầu như tất cả mọi người đều có mặt trong ký túc xá. Một, hai, ba, bốn... chín.

"Châu Kha Vũ đâu rồi?"

"Ảnh ra ngoài rồi ạ, bảo là đi mua đồ dùng cá nhân." – Trương Gia Nguyên nhún vai, trả lời. – "Chắc sắp về rồi."

"Cậu làm tui sợ chết đi được!" – Nine liến thoắng. – "Nhắn mỗi một câu vào group, tui hỏi xem có chuyện gì thì không thấy cậu trả lời."

"Em có nhắn vào group sao?"

"Ừa~."

Lưu Vũ đưa mắt sang những người khác, hiểu ý cậu đang muốn xác nhận lại, họ nhanh chóng gật đầu, đồng ý với Nine.

"Lúc sau tụi tui có hỏi, quản lý bảo không phải lịch trình gì cả, có lẽ cậu nhắn nhầm, xóa luôn rồi, nhưng mà tui có chụp màn hình lại nè!"

Cậu vội vàng nhận lấy điện thoại của Nine.

"Khách sạn Forelsket số ... đường ... nhà vệ sinh nam tầng ..."

"SOS."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com