Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16: "...Bởi vì em xứng đáng có được nó, Kyouka."

"Dazai-san lâu quá nhỉ?" Atsushi đứng trên cầu, ánh mắt nhìn xung quanh một hồi vẫn không tìm thấy được thân ảnh người đàn ông trẻ tuổi trong chiếc áo khoác màu nâu. Trên cầu, gió hiu hiu thổi, từng làn gió mát rượi mang mùi hương của biển, lùa qua từng lọn tóc của Atsushi. Cậu đưa tay vuốt nhẹ vài sợi tóc bay phất phơ trước mặt che mất tầm mắt.

"Xin lỗi đã để ngươi đã chờ." Một giọng nói bất chợt vang lên phía sau Atsushi. Đây không phải là giọng của Dazai, Atsushi có thể chắc chắn như vậy. Thính giác của Hổ không phải là để trưng đâu, với lại, giọng nói âm thanh của người đã cứu rỗi mình, Atsushi có chết cũng không nghe lầm.

"Với một kẻ tiền tài có thừa và vài thuộc hạ xuất sắc, kẻ thù lớn nhất sẽ là..." Người đàn ông người ngoại quốc tóc vàng, ăn mặc sang trọng khoan thai bước chậm. Atsushi nhớ ông ta hình như là người đến Trụ sở hôm trước đàm phán với ngài Thống đốc.

Là kẻ địch! Não bộ Atsushi nhanh chóng truyền đến thông tin khẩn cấp.

"...Chính là sự nhàm chán."

"Ngươi muốn gì?" Atsushi nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện, cố gắng giấu chặt bàn tay đang run rẩy sau lưng. Đôi mắt tím vàng xinh đẹp dao động như một mặt hồ phẳng lặng bị ném xuống một viên đá. Nhỏ thôi, nhưng vẫn gây nên những chấn động lớn, lan toả mặt hồ.

"Phản ứng có chút nằm ngoài dự đoán của ta đấy." Người đàn ông cười nhạt, hay tay đặt trong túi quần: "Nhưng vẫn quá nhàm chán." Người đàn ông dùng vẻ mặt nhàn nhạt đánh giá Atsushi từ trên xuống dưới.

"Ngươi muốn gì ở ta?" Atsushi hỏi lại. Áp lực từ người này liên tục hoà vào không khí, tạo thành những tảng đá nặng đè vai Atsushi chùng xuống.

"Ta nghĩ là cậu sẽ tấn công ta đấy." Người đàn ông bỗng nhiên nói: "Thường thì loài hổ thấy người lạ sẽ tấn công nhỉ?" Ông ta ung dung bước đến gần Atsushi hơn, sau đó vẫn tiếp tục ung dung tung cước đá Atsushi bay một quãng xa.

Atsushi từ trong đống đổ nát chậm chạp đứng dậy. Cậu có thể nhìn ra sương sương, người đàn ông kia muốn cậu đánh trả lại. Atsushi vắt óc một hồi không thể nghĩ ra lí do mà ông ta làm vậy. Nhưng chắc chắn là có mưu đồ, dạo này Atsushi nhạy cảm lắm chớ chả đùa được đâu. Vì vậy, Atsushi cắn răng mặc cho ông ta đấm đấm đá đá. Không thể để ông ta đạt được mục đích, dù là gì cũng được.

"Khả năng chịu đựng của cậu khoảng một trăm ngàn yên đấy." Người đàn ông sau một hồi chẳng thấy Atsushi chống trả lại, bắt đầu cất lời khích tướng: "Nhưng cái giá mà ta đưa ra cho cậu là tận bảy tỉ yên. Một con hổ chỉ biết nằm đó chịu đòn thôi à? Đừng làm ta thất vọng thế chứ. Giá trị của cậu nằm ở chỗ khác cơ mà?"

"Hừ." Atsushi quắc mắt nhìn lại. Nãy giờ chịu đòn không phải phí công, ít ra cậu cũng biết mang máng năng lực của người đàn ông kia là gì. Có lẽ là năng lực cường hoá. Hoặc là sức mạnh bình thường của ông ta đã đáng sợ như vậy. Atsushi hơi bác bỏ ý kiến thứ hai. Nhưng sau khi loại bỏ những gì vô lý, sự thật dù khó tin đến đâu vẫn là sự thật.

Ông ta... là một kẻ thù cực mạnh.

"Khoan đã." Một giọng nói non nớt (?) và nhẹ nhàng vang lên ở phía ngược lại: "Ông nghĩ ông là ai mà có quyền đả thương Atsushi-san hả?" Atsushi quay lại nhìn. Bộ kimono đỏ đó, mái tóc xanh đen buộc thành hai chùm để phía trước bay bay trong gió, đôi mắt sắc lạnh nhìn người đàn ông.

"Là 'Kẻ giết 35 người' à"? Người đàn ông nhún vai nhìn Kyouka, trong mắt ẩn chứa sự châm chọc: "Cô bé là một thành việc của Mafia Cảng. Ta tưởng cô được thông báo mất tích?" Người đàn ông tươi cười.

"Không, sai rồi." Kyouka chỉnh lại: "Tôi là Kyouka, thành viên Trụ sở mật thám vũ trang. Hân hạnh được gặp."

"Xoẹt!" Ngay đúng lúc Kyouka cúi người chào khoảng một giây, cô bé thực hiện một cú nhảy, trên tay cầm con dao nhỏ chém về phía người đàn ông. Ông ta dĩ nhiên tránh được. Đường cắt cắt vào không khí, ấy vậy mà vẫn nghe được âm thanh vang lên, đủ biết cô bé dồn lực nhiều thế nào.

Ta sẽ không tha thứ cho kẻ nào động đến Atsushi-nee!

Người đàn ông theo loạng choạng lùi lại vài bước rồi khựng lại. Người đàn ông xoa xoa cổ, nơi nếu ông ta lùi lại chậm một khoảnh khắc thôi, sẽ để lại một vết rạch. Ông ta chép miệng: "Cái đất nước này dã man thật. Đến một cô bé cũng có thể vung dao mà không để lộ sát khí."

Kyouka làm như không nghe mấy lời của ông ta, xoay người kéo Atsushi dậy, nắm lấy tay cậu, nhảy xuống chiếc ca nô đỗ sẵn dưới đó. Atsushi trong đầu đột nhiên lại nhớ về cảnh Kyouka mang trên mình quả bom nhảy xuống biển, tức khắc hai tay theo phản xạ ôm lấy cô bé vào lòng. Cậu biết điều đó là không cần thiết, Kyouka vẫn ổn, người bị thương mới chính là cậu cơ mà. Nhưng hành động đó, khiến Kyouka dâng lên cảm giác hạnh phúc.

Atsushi lôi Kyouka chạy khỏi chỗ cảnh sát. Khi nãy con bé đã không tự chủ được ra tay giết hại một sĩ quan cảnh sát. Họ đang đuổi theo sau lưng. Và tình thế thật sự rất nguy cấp.

Cái tên nhà giàu ngoại quốc kia chẳng tốn mấy sức để bắt được cậu và Kyouka. Ông ta mang cậu đi là được rồi, còn ở lại vòng vo tam quốc một hồi với Kyouka. Đại khái cũng như Akutagawa, nói cô bé không hợp với chuyện cứu người.

"Tại sao? Nếu tôi không hợp, tại sao các người lại cho tôi thấy ánh sáng? Tại sao lại cho tôi hi vọng?" Kyouka khóc nấc lên. Đây là lần đầu tiên Atsushi nhìn thấy Kyouka khóc nức nở như vậy.

Vì sao lại cho cô bé thấy ánh sáng?

Vì sao lại cho cô bé hi vọng?

"...Bởi vì em xứng đáng có được nó, Kyouka." Atsushi quay lại nhìn Kyouka lần cuối trước khi cánh cảnh sát vây lấy cô bé. Cậu không rõ biểu tình của Kyouka như thế nào, vì chính cậu sau đó cũng bị người đàn ông kia đánh bất tỉnh. Xung quanh chỉ còn lại một vùng đen không ánh sáng, Atsushi lại suy nghĩ. Có phải con bé sẽ nghĩ cậu là một kẻ ngốc khi nói như vậy không? Nhưng dù gì đi nữa, cậu tin đó là câu trả lời đúng đắn.

Kyouka, xứng đáng có được ánh sáng và hi vọng của đời mình.

Mục đích của người đàn ông kia là tìm được một quyển sách. Đó là cuốn sách duy nhất trên thế giới không bị ảnh hưởng bởi ngoại lực hay năng lực. Một người mang năng lực tiên tri đã tiên đoán rằng, cuốn sách hiện đang bị phong ấn ở Yokohama này. Sở năng lực đặc biệt đã bị vô hiệu hoá, bây giờ chỉ còn lại Trụ sở mật thám vũ trang và Mafia Cảng. Nhưng để tiêu diệt cùng một lúc hai tổ chức lớn thì rất khó khăn cho nên, ông ta muốn huỷ diệt toàn bộ Yokohama này trong một lần.

Đó là một ý tưởng ngu ngốc và bất khả thi, Atsushi tin chắc là vậy cho đến khi nhìn thấy con búp bê kinh dị của cậu bé ở trạm tàu. Té ra cậu nhóc đã bị bắt, và người đàn ông kia sẽ sử dụng năng lực của cậu nhóc để huỷ diệt Yokohama.

Atsushi sau khi nghe xong câu chuyện ông ta nói, liền bị nhốt vào trong một căn phòng kín.

(Nakajima Atsushi: Ủa? Rồi kể chuyện bé nghe cho vui hay gì?)

Vận may của Atsushi khá tốt, cậu được Lucy giúp đỡ tẩu thoát. Và bây giờ, Atsushi đang nhảy từ trên độ cao hơn ngàn mét xuống, và còn bị làm mục tiêu luyện súng cho một tên trong The Guild. Những tưởng cậu đã bị rớt xuống đất tan xương nát thịt, cậu tình cờ gặp được Hổ, năng lực của chính bản thân mình. Nó tiếp thêm cho cậu sức lực để tiếp tục chiến đấu.

Atsushi hạ cánh an toàn. Cầm trên tay con búp bê, cậu cố gắng nghĩ ra cách tối ưu nhất. Bằng mọi giá phải đưa nó cho Dazai để vô hiệu hoá nó cành nhanh càng tốt, đồng thời phải tránh được tai mắt theo dõi của tên kia. Cậu có thể vừa né đạn vừa chạy, nhưng như vậy lại dễ dàng làm hư còn búp bê hơn, đạn cũng có thể bắn trúng nó.

"Hehehehehe!" Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, con búp bê lại liên tục cười như trêu người khiến Atsushi niệm trong đầu 'không được đánh nó' 7749 lần.

"Nghĩ ra rồi." Một ý tưởng chợt loé lên trong đầu Atsushi: "Xem ra chỉ còn cách này thôi." Atsushi nhìn về phía tiệm quần áo không bóng người: "Thật là tội lỗi, mình sẽ mang tiền đến trả sau vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com