Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19: "Vợ hắn, à không, kẻ thù của hắn, hắn tự dạy."

"Này Aurora, điều đó là không được. Ta không thể để cậu cướp đi chiến lợi phẩm của ta được." Fitzgerald nói, mà với đầu óc khá chậm chạp như Atsushi, cậu phải mất mười mấy giây mới nhận ra là ông ta đang nói chuyện với Akutagwa.

Vậy mà tên này chỉ quay lại, lườm lườm ông ta rồi đe doạ: "Câm miệng, món chính của ta là người hổ. Món tráng miệng thì nên nằm ở đó chờ đợi đi." Ủa rồi nói vậy là xong đó hả? Phân biệt đối xử thật sự luôn. Rõ ràng Fitzgerald đã nói sai tên của hắn không chỉ một mà tận hai lần, vậy mà hắn vẫn điềm nhiên bỏ qua. Trong khi Atsushi chưa kịp mở miệng đã ăn mấy nhát Rashoumon.

"Tôi ghét bị lờ đi lắm—"

Chưa kịp để ông ta nói hết câu, Akutagawa đã chặn họng lại: "Ta sẽ không bỏ bê nhiệm vụ của Mafia Cảng đâu. Sau khi ta băm tên Jinko này ra trăm mảnh, rồi sẽ tới lượt ông thôi."

"Akutagawa!" Atsushi vội hét lên, nhanh tay đẩy Akutagawa qua một bên, bản thân chật vật né tránh đòn tấn công từ Fitzgerald.

Akutagwa bị đẩy bất ngờ, đến khi định hình được đã thấy Atsushi bị đấm bay vào một góc. Vừa nãy, hắn đã quá chủ quan nên mới không nhìn thấy cái nhếch mép đầy âm mưu của ông ta. Mà hắn cũng có cần Jinko cứu đâu. Thà rằng người nằm ở đó là hắn, trong lòng còn đỡ đau hơn khi thấy thiếu niên tóc bạch kim ho ra ngụm máu.

Lại nói, Atsushi cũng chẳng biết lí do gì mà mình lại ra tay giúp tên đó. Vì cả hai được giao nhiệm vụ phá huỷ Moby Dick, và vì cậu có năng lực hồi phục của Hổ, hồi phục tốt hơn? Atsushi thật sự muốn phủ nhận, cậu không muốn thấy lại dáng vẻ đầy thù hận của Akutagawa khi trước nữa, rồi bộ dáng thê thảm của hắn khi khuỵ người ho từng cơn, khó thở khiến cậu cảm thấy xót.

"Tốt, có cố gắng đấy người hổ. Vậy cậu có muốn nghe bí mật thành công của tôi không?" Fitzgerald phủi phủi nếp nhăn trên áo sơ mi, sau đó dành cho Atsushi lời khen ngợi và một lời đề nghị.

"Không." Atsushi chẳng còn sức đâu mà trả lời, mà có trả lời cũng chẳng nhanh bằng Akutagawa. Hắn thẳng thừng bác bỏ câu hỏi của ông ta.

Fitzgerald quay sang Akutagawa, cảm thấy người mặc áo choàng đen này có chút thú vị. Không màng tới câu trả lời của Akutagawa, ông ta nói: "Bí mật số 4: 'Trở nên mạnh mẽ'. Sức mạnh có thể tới từ nhiều hình thức khác nhau. Sự giàu sang, thế lực, địa vị xã hội, năng lực,... Thôi nào, đừng nhìn tôi như thế chứ? Dù sao cũng chẳng tổn hại gì khi có tất cả các thứ đó."

"Ai nhìn ngươi chứ?" Trong con ngươi xám đen không giấu ý cười, Akutagawa hỏi lại.

"Cái—?!" Nhận ra điều kì lạ trong mắt hắn, Fitzgerald vội vàng quay lại đằng sau. Và rồi sửng sốt khi nhận ra Atsushi chẳng còn nằm ở đó nữa.

"Ra khả năng hồi phục đó, đáng gờm vậy sao?" Ông ta xoa xoa cằm. Akutagawa đứng đối diện âm thầm bổ sung thêm một câu 'Dĩ nhiên là thế.'

Bất ngờ, từ trên trần nhà, Atsushi nhảy bổ xuống Fitzgerald. Nhưng không hổ là người có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, cả Akutagawa lẫn Fitzgerald chẳng lấy gì làm ngạc nhiên. Fitzgerald dễ dàng tóm lấy tay Atsushi quật mạnh xuống sàn, đồng dạng, Akutagawa lấy tay che trán thở dài, sao mấy giây trước hắn có thể tin tên Jinko này có thể làm được việc cơ chứ? Sai lầm!

"Cậu trai à, cậu có một quan niệm hết sức sai lầm đấy." Fitzgerald lại bắt đầu giảng đạo lí cho Atsushi: "Sức mạnh thật sự không dùng để giúp đỡ kẻ yếu. Sau tất cả, việc kiếm tiền là để bóc lột kẻ yếu. Rồi lại sử dụng số tiền ngươi kiếm được trên những người yếu đuối để giúp đỡ họ dưới danh nghĩa là từ thiện. Việc đó vô nghĩa giống như mở một cánh cửa chỉ để đóng nó lại một lần nữa. Sức mạnh của đồng tiền nên được sử dụng cho những việc có ý nghĩa hơn."

"...." Atsushi thở dốc, sau đó gắng hết sức mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Và đó là lí do vì sao...ngươi bỏ qua tất cả những sự sống bị ngươi chà đạp dưới gót chân...?"

"Phì." Fitzgerald lại cười, một nụ cươi trào phúng dành cho Atsushi: "Kẻ yếu đuối bị chà đạp? Giống như ngươi khi trước phải không?"

"!!!"

"Ta đã kiểm tra lí lịch của ngươi. Ngươi suýt bị giết trong thời thơ ấu, hai lần... bởi hiệu trưởng trại trẻ mồ côi của ngươi. Sau khi đá ngươi gãy ba cái xương sườn, ông ta đã nói mấy thứ như là..." Fitzgerald dừng lại một lúc nhìn biểu hiện của Atsushi, vô cùng hài lòng. Quả nhiên, đối với con hổ này có đánh bao nhiêu cũng bằng thừa, cứ trực tiếp tấn công vào tinh thần là được: "'Điều này khó có thể coi là bạo lực. So với những gì cha mẹ mày đã làm với mày lúc trước.'"

Chiêu này quả thực có tác dụng với Atsushi. Tác dụng rất lớn là đằng khác. Bởi lẽ, cậu luôn mang trong mình một bóng đen quá lớn đối với những năm tháng thơ ấu. Cậu kính trọng thầy hiệu trưởng, kính trọng đến mức sợ hãi, dù có bị đánh đập cũng chẳng dám hó hé. Vì trong suy nghĩ của cậu, trẻ hư là phải bị đòn.

Akutagawa nhíu mày nghe mấy lời Fitzgerald nói với Atsushi, rồi nhìn vẻ mặt lo lắng từ man mác, mông lung đến lo âu, kinh sợ, đôi đồng tử tím vàng liên tục đảo tới đảo lui vì sợ hãi. Chậc, đáng giận. Vợ hắn, à không, kẻ thù của hắn, hắn tự dạy, không cần những kẻ khác nhúng tay vào!

Nghĩ là làm, Rashoumon nhanh như cắt tấn công khiến Fitzgerald lùi ra xa chỗ của Atsushi và hắn, rồi như một lưỡi cưa sắc bén cưa nền nhà thành một lỗ hỏng đưa Akutagawa và Atsushi trốn thoát mất.

"Thật đáng kinh tởm!" Akutagawa gằn từng chữ một, Rashoumon tạo thành mảnh vải đen nắm lấy chân Atsushi, treo ngược cậu lủng lẳng trên không: "Jinko, ngươi thật sự tin rằng sẽ có người công nhận ngươi sao? Ngươi nghĩ chỉ cần chiến đấu rồi nôn ra tí máu vì sinh mạng của người khác thì ai đó sẽ gắn cho ngươi cái mác 'đáng sống' à?"

"Oẹ..." Atsushi bị treo lủng lẳng, gặp thêm con tàu chuẩn bị hạ cánh, lắc tới lắc lui, khiến đầu óc cậu quay mòng mòng, hoàn toàn không nghe ra Akutagawa đang nói gì.

Akutagawa thấy thế hừ lạnh, thu lại năng lực không nói trước (mà có nói trước cũng chẳng có ích gì) làm Atsushi rơi bộp xuống sàn như trái mít rụng.

"Có giết cả trăm tên như ngươi cũng không mang lại cho ta danh dự hay thành tựu gì."

Atsushi nghe mà không tin vào tai mình. Sao suy nghĩ của tên Akutagawa lại chuyển biến gay gắt và nhanh lẹ như thế? Hồi trước một hai đòi giết cậu cho bằng được, giờ lại nói như kiểu khinh bỉ nhau như thế này. Giống ông Hai khi nghe tin làng chợ Dầu Việt gian theo Tây quá ha? Một thế giới nội tâm phong phú, chuyển biến gay gắt, hàng loạt các hình thức độc thoại, đối thoại, người thường nghe vào không hiểu nổi.

"Thu lại cái ánh mắt của ngươi ngay Jinko." Akutagawa che miệng ho khan vài tiếng, rồi lại tiếp tục: "Nếu ngươi làm vướng chân ta, nếu ta không thành công trong nhiệm vụ này, người đó... sẽ không bao giờ công nhận ta. Dazai-san sẽ không bao giờ công nhận ta..."

"Dazai-...san?" Atsushi ngơ ngác lặp lại. Nếu là cậu của khi trước thì có thể sẽ hét toáng lên vì bất ngờ. Nhưng mà sau cái ngày cậu bị biến thành nữ, Atsushi ngộ ra được một chân lí, không có gì là không thể xảy ra ở trên đời. Hơn nữa, hôm nay nhìn thấy Akutagawa bị cuồng Dazai như thế nào rồi, Atsushi cũng chẳng bất ngờ lắm nữa.

Chậc chậc, nghĩ đi nghĩ lại, tên Akutagawa này cuồng Dazai-san như thế, thảo nào cứ kiếm mình gây chuyện, là hiểu lầm mình và Dazai-san có gì đó sao? Có nên nói cho hắn biết là anh ấy đã có người trong lòng rồi không (có khi còn là một người mạnh mẽ và xinh đẹp). Nhưng lại nghĩ tới, lỡ nói xong hắn sốc quá lại lên cơn ho khan, gặp vấn đề bất trắc gì rồi sao?

Không được! Không được a!

(Akutagawa•Vài năm sau•Ryunosuke: Suy nghĩ ngu ngốc.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com