Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24: "Chơi trò chơi thử thách đi!"

Atsushi ngày càng tin chắc hơn vào cái gọi là linh cảm của mình. Mới hôm qua thôi, mắt nhìn bầu trời chuyển dần về tối mà trong lòng ẩn ẩn lo lắng, thì sáng nay, cái mơ hồ ấy đã trở thành hiện thực. Quán cà phê dưới Trụ sở cư nhiên bị người ta tấn công, bàn ghế, li tách bị quăng lung tung, vỡ nát. Còn ông chủ thì bị rút mất một cái móng tay. Nhưng may mắn là ông ấy vẫn ổn.

Mọi người trong Trụ sở đồng loạt thở dài, khởi động cơ thể, khuôn mặt từ từ đen lại, bất giác nhoẻn miệng cười. Có biết gì gọi là 'Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng' không? Mấy 'cái cây' ở Trụ sở không có cây nào hiền đâu nhé, gió cứ ở đó mà thổi đi, 'cây' lại quật cho chết.

Trong vòng vài giây, siêu thám tử Ranpo đã xác định được vị trí của băng đảng đã xáo tung quán cà phê. Dưới sự dẫn dường của người đã thuộc lòng nguyên bản đồ Yokohama, cô bé Kyouka, cả đám chẳng mấy chốc đến được nơi ở của bọn chúng. Về phần camera giám sát, sao có thể thắng nổi bộ não quỷ quyệt, ranh ma của Dazai, ngay sau đó nhanh chóng bị Atsushi đem đi làm gỏi. Cuối cùng, thành viên Trụ sở dừng lại ở một căn phòng kiên cố.

Dazai gõ gõ lên mặt cửa, cảm thán: "Cánh cửa này có vẻ chắc chắn lắm đây~" Sau đó quay sang cậu bé tóc vàng đội nón đi biển: "Tới lượt cậu rồi đó, Kenji-kun."

"Mở rồi này~!" Kenji vui vẻ chạy lại, dùng hai tay ôm cái cửa nhấc lên như nó chẳng là gì. Nếu không phải Dazai nói trước đây là cánh cửa đến bom cũng không phá được thì chắc chả ai tin đâu. Kenji nhìn ngây thơ vui tính vậy chứ năng lực mạnh chẳng thua kém gì ai. Tiếc là nó chỉ phát huy tác dụng khi cậu ấy đang đói.

Băng đảng này không phải dạng gì quá đáng sợ, chỉ là tên cầm đầu bị mắc bệnh ảo tưởng giai đoạn cuối, ngỡ rằng mình đã nắm trong tay tài sản của The Guild, có thể vung tiền điều động các băng đảng khác đến làm trùm Yokohama, gieo rắc nỗi sợ hãi cho Trụ sở mật thám vũ trang. Đến bước đường cùng, hắn còn móc điện thoại ra đòi đàn em gọi điện cho Mafia Cảng đến đập nhóm Atsushi một trận.

Dazai Osamu tỏ vẻ, ra là còn có người ngu ngốc hơn con sên trần kia...

Tác giả nghe xong câu này, không nhịn được muốn nói ra một câu: Ngươi không biết Mafia Cảng và Trụ sở mật thám vũ trang sắp có đám c—, à nhầm, trở thành đồng minh à?

"Ai....chán quá đi~" Buổi sáng trôi qua một cách vô cùng 'yên ả', buổi trưa nhanh chóng hết, và giờ là buổi xế chiều nóng nực.

Hôm nay không có yêu cầu nào được gửi đến Trụ sở. À, khi nãy có hai cái, và Kunikida đã lôi Dazai đi làm rồi, nên văn phòng bây giờ chỉ còn lại mấy cái xác rũ rượi nằm trên ghế, trên bàn, nói chung là tất cả mọi chỗ có thể nằm. Nhưng tuyệt nhiên không ai dám leo lên bàn mổ của Yosano mà nằm, mặc dù trong đấy rất rộng rãi và mát mẻ.

"Nè nè mọi người, hay là bày trò gì đó để chơi đi? Chứ như vầy chán quá!" Naomi đu trên vai Tanizaki, đôi mắt mèo tinh nghịch hứng khởi đưa ra một lời đề nghị.

"Tôi thấy ý này cũng hay đó!" Yosano vừa lau xong bộ đồ nghề mổ xẻ của mình, khiến cho nó mới tinh và sáng bóng đến nỗi có thể soi gương được, một tay chống cằm, một tay giơ lên ngón cái đồng tình. Nói rồi cô quay sang lôi kéo mọi người cùng chơi: "Cùng chơi đi, Atsushi-kun, Kyouka-chan, Kenji-kun, Haruno-san, cả Ranpo-san nữa."

Ranpo ngồi tại bàn làm việc, bóc một viên kẹo cho vào miệng, quay mặt đi chỗ khác, phất phất tay: "Tôi không chơi mấy trò nhảm nhí này đâu."

Vừa dứt lời, bên tai liền vang lên tiếng máy cưa quen thuộc. Xứng danh siêu thám tử, Ranpo không cần quay lại nhìn cũng biết có chuyện gì đang diễn ra sau lưng mình. Theo phản xạ vốn có, một giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt dễ thương bất chấp tuổi tác.

Yosano nhìn sang Atsushi và mấy người Kyouka, nở nụ cười tươi rói đến lạ, chiếc kẹp tóc hình hồ điệp trên đầu lấp lánh dưới ánh nắng như thể đang nói: 'Chấp nhận đi hoặc là sẽ bị mổ ra tám mảnh."

"À....vâng, d, dĩ nhiên rồi ạ... ha ha ha..." Trụ sở mật thám vũ trang, không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ Yosano lên cơn cứu người.

"Rồi! Vậy chơi trò gì nào?" Khi tất cả mọi người, kể cả Ranpo đã tề tựu đông đủ thành hình một vòng tròn lớn, Yosano hỏi.

"Chơi trò chơi thử thách đi!" Naomi phấn khích giơ tay lên, vui vẻ nói.

Thấy không ai phản đối, Yosano gật gù, lấy ra một cái chai không. Sâu trong mắt Yosano và Naomi là ý cười gian manh chẳng khác Dazai là mấy.

Lượt đầu tiên, Yosano là người tiên phong xoay chai. Cái chai cứ xoay và xoay trong ánh mắt mong chờ của mọi người. Cuối cùng dừng lại ở vị trí siêu thám tử Ranpo.

Nhìn vẻ mặt của Yosano, Ranpo bất giác lạnh sống lưng.

"Ranpo-san~~"

"...." Ranpo-san, chúng em vì anh bi ai ba giây.

Yosano xoa cằm nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó lục trong ngăn kéo lấy ra một cái cài tóc tai mèo trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Giọng Yosano nhẹ nhàng và êm ái vô cùng: "Mang cái này và tạo dáng kiểu mèo đi, Ranpo-san~"

"G, gì chứ?!"

"Có chơi có chịu nhe, Ranpo-san~" Yosano ngày càng tiến lại gần Ranpo với cái cài tóc, mái tóc ngắn đung đưa theo từng nhịp chân.

"K, khônggggg!!!!!"

"Rồi." Yosano phủi phủi tay vài cái, nhìn sang Ranpo đã chui vào trong góc trồng nấm. Ranpo dĩ nhiên có nghe thấy Yosano kêu mình, nhưng vẫn một mực duy trì tư thế trồng nấm. Ranpo tổn thương sâu sắc, Ranpo không muốn nói. Yosano thở dài: "Ranpo-san, lại đây chơi tiếp nào."

Cuối cùng, sau một hồi lôi lôi kéo kéo, làm Yosano phải lấy cưa, dao ra doạ, Ranpo mới chịu tiếp tục màn chơi.

Cái chai quay, quay, quay, quay đều, quay đều.

Quay trúng Kyouka.

"Kyouka. Ngày hôm nay đừng bám theo Atsushi, đi theo Kenji trồng cây đi." Ranpo không đắn đo liền nói. Mỗi ngày đều nhìn thấy hai đứa này kè kè cạnh nhau, tức không chịu được. Chỉ là anh không biết, thử thách này đã nối giáo cho giặc (Yosano), gián tiếp đẩy đồng minh đáng thương (???) vào chỗ chết.

"!" Kyouka ngây ngốc, tưởng như mình nghe nhầm. Bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy gấu áo Atsushi, làm cậu một phen lúng túng không biết nên làm sao.

Lượt thứ ba, Kyouka.

Trước khi xoay chai, cô bé chấp hai tay trước mặt lầm bầm điều gì đó trong miệng, bộ dạng vô cùng thành khẩn. Cái chai, không biết có nghe hiểu lời của cô bé không, xoay trúng Atsushi.

Ngay thời khắc cái chai điểm danh Atsushi, cả cậu và Ranpo, Tanizaki, Kenji, Haruno đồng loạt ớn lạnh khi thấy Kyouka mắt sáng rực, tà áo đỏ vung lên đập tay với Yosano và Naomi, vẻ mặt mãn nguyện vô cùng.

"Ran, Ranpo-san....anh nói xem họ định làm gì em?" Atsushi run cầm cập, hỏi vị đàn anh đáng tin cậy bên cạnh.

"...Cầu nguyện đi." Ranpo suy nghĩ một chút, ngay tức khắc liền đoán ra, miệng phun ra ba chữ. Thấy vậy, Tanizaki thở dài, vỗ vỗ vai Atsushi.

Hổ Atsushi vốn dĩ đã sợ, nay lại bị hành động và lời nói của hai thanh niên làm cho khiếp đảm hơn. Đúng là "Buồn trông ngọn nước mới sa/ Hoa trôi man mác biết là về đâu?"

"Atsushi-san." Kyouka đằng hắng vài tiếng, mặt phiếm hồng nói gì đó. Nhưng nhỏ quá, không ai nghe được.

"Gì cơ, Kyouka?" Atsushi bạo gan hỏi lại. Cầu mong cho cô bé mà cậu xem như em gái không toa rập hại chết cậu.

"..."

"Anh... mặc nữ trang đi một vòng từ đây đến bến cảng rồi vòng ngược lại đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com