Chap 3: "Cố đừng có chết."
"Dazai mất tích nữa rồi hả?" Kunikida mắt cá chết nhìn Atsushi khi cậu nói rằng Dazai đã mất tích. Cái ánh mắt này, là ánh mắt đã từng trải nhiều việc giống vậy nhỉ?
"Anh ấy không bắt điện thoại, cũng không thấy về nhà." Dù rằng Dazai là người khiến cậu trở thành nữ, nhưng tôn trọng vẫn là tôn trọng. Cậu cảm thấy vô cùng lo lắng cho anh ấy.
"Chắc lại tung tăng dưới sông."
"Hổng lẽ chui vô hang rồi?"
"Có thể là đã bị bỏ tù."
"Như thế thì càng tốt ấy chứ!"
"...." Atsushi không còn lời nào để diễn tả. Cậu có cảm giác như Dazai không phải là đồng nghiệp của họ vậy. À mà chắc không phải đâu, mọi người tốt thế mà, chắc Dazai-san cứ đi tự tử riết nên hình thành thái độ của mọi người như vậy. Nhưng dù nghĩ gì, cậu vẫn không thể ngừng lo lắng. Hình như kể từ khi trở thành nữ, cậu hơi nhạy cảm hơn thì phải: "Nhưng mấy chuyện hôm bữa... Có khi nào ảnh bị Mafia Cảng bắt rồi không?" Atsushi lo lắng nhớ lại việc đột kích của Mafia Cảng hôm nào đó.
"Đừng có ngu ngốc như vậy. Dazai đặc biệt mẫn cảm với nguy hiểm và khả năng sinh tồn rất cao. Vậy nên tự tử hoài mà không chết được." Kunikida giọng điệu vẫn như thường nói, có lẽ là đang trấn an. Sau đó tự nhiên quay ngoắt lại nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc: "Nhóc đã ăn cái gì Dazai cho chưa đấy?"
"Ch, chưa ạ!" Atsushi mồm nhanh hơn não nhanh chóng trả lời. Kunikida còn lườm lườm cậu một hồi ra vẻ không tin, làm tim cậu đập thình thịch luôn. Giờ mới biết, Kunikida-san cũng đáng sợ phết.
"Ờ, vậy thì tốt." Kunikida thở dài, không nhìn Atsushi nữa mà quay sang cuốn sổ 'Lý Tưởng' của mình.
"Nhưng mà—"
"Nếu cậu vẫn còn lo lắng thì tôi đi tìm cho." Tanizaki từ ngoài cửa chống nạng bước vào. Như nhìn thấy phao cứu sinh, Atsushi gật đầu lia lịa.
"Tanizaki-san, cậu đã ổn rồi sao?"
"Thật biết ơn Yosano-sensei vì đã trị liệu tốt." Tanizaki gãi đầu cười xoà. Atsushi nhìn quanh không thấy Naomi đâu cả. Hiện tượng lạ, thường thì hai anh em Tanizaki thường xuất hiện cùng một lúc.
"Tanizaki, chú em..." Mắt kính của Kunikida đột nhiên loé sáng lên, anh hướng Tanizaki hỏi: "...Đã bị xẻ ra mấy lần vậy?"
"...Bốn lần..." Vừa nghe câu hỏi đó, Tanizaki giống như nhớ lại một kí ức mà đáng nhẽ ra phải được chôn xuống mấy chục tất đất. Hai tay Tanizaki ôm đầu, mồ hôi mẹ mồ hôi con kéo nhau ra đầy mặt: "Atsushi-kun... Là một thành viên của Trụ sở... cậu không bao giờ được để bị thương..."
"?" Atsushi không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng mà căn cứ theo thái độ của Tanizaki cùng nhiệt độ xung quang giảm xuống đáng kể, cậu tự nhủ mình không nên biết thì hơn.
"Nhận thấy có điều gì đó bất ổn và tẩu thoát ngay, đó chính là khả năng nhận biết nguy hiểm." Ranpo dứng dậy duỗi tay, rút trong túi ta một cái đồng hồ: "Từ giờ còn mười giây nữa."
"Eh?"
Đúng mười giây sau, cánh cửa lần nữa được mở ra.
"Oáp~" Yosano bộ dáng mệt mỏi bước vào, che miệng ngáp. Cô nhìn sang Atsushi đang đứng phỗng ra đấy: "Hửm? Là ma mới Atsushi-kun đúng không? Cậu có bị thương ở đâu không?"
"Không, em ổn."
"Nhân tiện, tôi định đi shopping, cần người khiêng đồ. Mà xung quanh đây chỉ có mình cậu thôi..." Yosano cười cười, Atsushi lông tơ lông gà dựng đứng lên hết. Cậu quay lưng lại nhìn. Vừa nãy mọi người còn ở đây mà, giờ biến đâu mất tăm hơi.
"Ra đây là cái gọi là khả năng nhận biết nguy hiểm à..." Trên đầu chảy xuống hai, ba hàng hắc tuyến, Atsushi cảm thán. Còn tưởng cái khả năng đó ngầu lắm, ai dè bị họ sử dụng như vầy.
•
•
•
"Em thật sự xin lỗi ạ." Atsushi hơi cúi mặt xin lỗi Yosano. Cậu nhìn sang những hộp quà được gói giấy xinh đẹp bị mình làm cho trầy xước.
"Không phải lo mấy chuyện vặt vãnh đó." Yosano điệu bộ không quan tâm lắm đến mấy vết trầy xước. Một tay cô chống cằm hỏi Atsushi: "Mà nghĩ tới thì... không phải chú em bị bọn mafia chặt chân rồi sao?
"A... vâng." Yosano-sensei, em rất cảm kích chị. Nhưng đừng đụng đến nỗi đau của em nữa. Em buồn, em khóc.
"Hừm. Trông vẫn ngon trai mà." Yosano từ khi nào đã túm lấy chân của Atsushi, vén quần cậu lên gần đầu gối, dùng tay xoa nắn. Sau đó cô cảm thán: "Không biết nói sao nhưng... Atsushi-kun nè, chân của chú em như chân con gái vậy. Da khá mịn."
"...." Thật ra thì em đã bị biến thành con gái. Chị đừng chọt vào nỗi đau của em nữa.
"Lần này cậu đã may mắn thoát chết. Nhưng lần sau có lẽ sẽ không may mắn như vậy đâu. Hôm trước chúng bị đánh bại chỉ vì tấn công trực diện vào Trụ sở. Cách thức thông thường của chúng là tấn công vào đêm khuya thanh vắng. Vậy nên về tối nhớ cẩn thận."
"Vâng ạ—" Điều Yosano nói không sai. Bọn chúng là đang nhằm vào cậu. Đáng chết cái tên khốn kiếp nào đưa ra bảy tỉ để lấy cái đầu của cậu mà!!!
"Ah... thông báo từ cabin lái tàu. Xin lỗi vì sự gián đoạn. Ngay bây giờ, tôi sẽ tiến hành một thí nghiệm vật lí nho nhỏ. Mục đích là để đánh giá phản ứng của con người và cảm giác đối đầu với những vụ nổ bất ngờ. Đối tượng kiểm tra là những hành khách các vị. Cảm ơn vì đã hợp tác."
Nghe thông báo từ cabin lái tàu, Atsushi hình như ngửi thấy mùi nguy hiểm.
"Thôi không dài dòng nữa, xin hãy thưởng thức nhé—"
"BÙM!" Một vụ nổ quy mô khá lớn xảy ra ở khúc toa tàu giữa, khiến cả đoàn tàu rung lắc dưc dội. Kèm theo tiếng nổ là tiếng la hét thất thanh của các hành khách xấu số.
"Mới có hai, ba người chết thôi à? Cú nổ tiếp theo sẽ tốt hơn thế. Tôi đã đặt bom ở hai chỗ ở đầu và cuối toa hành khách, đủ để mọi người lên cung trăng chơi với chị Hằng luôn."
(Chị Hằng: Nhưng chị không hoan nghênh mấy đứa.)
"...." Dazai-san ới ời, ở đây có chỗ để tự tử nè!
"Tiếp theo, đại diện cho đối tượng thí nghiệm Nakajima Atsushi. Nếu ngươi không giao đầu cho chúng ta, chiếc tàu này sẽ chạy thẳng lên thiên đàng!"
"Cái—" Atsushi bị làm cho vô ngữ không biết nói sao. Chỉ vì cậu mà mọi người bị treo lên cán cân sinh tử vậy sao?
"Hừ, đúng là ác quỷ!" Yosano cảm thán.
"Vâ, vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?" Atsushi bị làm cho bối rối, không biết phải làm sao.
"Một, ngoan ngoãn giao đầu cho bọn chúng. Hai, nhảy khỏi tàu đang chạy với tốc độ cao và bỏ hành khách lại." Yosano quay mặt lại đối diện với Atsushi, có lẽ đang cố gắng trấn tĩnh lại Atsushi. Yosano biết, cậu có một quá khứ không mấy tốt đẹp. Nếu cứ tiếp diễn e là sẽ bị bóng đen tâm lí lớn: "Ba là—"
"Đánh... bại bọn chúng?" Atsushi ngờ ngợ ra được vấn đề.
Trước câu nói của Atsushi, Yosano cười nhẹ biểu thị câu trả lời, cũng là khích lệ. Cô giơ lên ngón tay cái: "Dù gì đi nữa, chúng ta cũng là đặc vụ của Trụ sở." Yosano giơ tay xách chiếc giỏ của mình, quay lưng đi về phía toa đầu. Đi được vài bước, cô ấy quay lại, nhìn Atsushi rồi nói: "Cố đừng cho chết. Nếu không tương lai sẽ có nhiều cô gái, hoặc cũng có thể là chàng trai đau lòng đấy~"
"...." Lại cảm giác nguy hiểm cực mạnh?
(Nakajima•mấy năm sau•Atsushi: Này là tiên tri nè!)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com