Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31: "Mày không thể chạm đến tao. Mãi mãi."

"Atsushi-san! Atsushi-san!! Atsushi-san?!!"

"A? Hở? Kyouka-chan? Có việc gì không?"

Khi cả hai đang ngồi ăn sáng, Kyouka để ý thấy Atsushi có chút gì đó thất thần. Rõ ràng là đang cầm bát cơm, nhưng ánh mắt như là đang trôi dạt về miền nảo miền nào chứ không tập trung ăn. Điển hình là Kyouka gọi mấy lần mới thu hút được sự chú ý của cậu.

"Anh mới có việc gì ấy, Atsushi-san!"

Kyouka nói, chồm lại gần Atsushi. Nhìn xa có thể không rõ, nhưng bây giờ, trong tầm mắt của cô bé là vẻ mặt phờ phạc của Atsushi, dưới quầng mắt còn có vết thâm đen. Nói mới nhớ, dạo này Atsushi của cô bé cứ bị mất ngủ, đôi khi giật mình dậy nửa đêm thở dốc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

"Atsushi-san lại mơ thấy ác mộng ạ?" Kyouka lo lắng hỏi, giọng điệu thập phần quan tâm.

"Anh không sao, Kyouka-chan." Atsushi cười hiền hoà, thuận tay xoa xoa mái tóc đen của cô bé: "Anh quen với việc này rồi."

Có trời mới biết, Kyouka nghe xong câu này đau lòng đến mức nào. Người thiếu niên trước mặt, lúc nào trong con ngươi tím vàng lấp lánh cũng phản chiếu sự tốt bụng, tận tâm với mọi người. Con người ấy dường như rất ít khi suy nghĩ cho bản thân mình, mọi hành động giống như đều là vì người khác. Nó khiến cho Kyouka nhớ lại lần mình gặp Atsushi trên tàu, sau đó cùng nhau đi chơi rất vui vẻ, ăn bánh crepe, rồi—

Bị Akutagawa bắt lên tàu, mọi chuyện sau đó, cô bé không muốn nhắc lại nữa.

Trọng tâm, Atsushi luôn có điều gì đó khúc mắc giấu ở trong lòng không muốn cho ai biết.

"Anh có sao mà." Kyouka phồng má, tỏ vẻ không hài lòng trước câu trả lời dối lòng của Atsushi: "Anh nên nói ra chứ? Em có thể giúp anh không?"

Atsushi nhìn bộ dạng sốt sắng của Kyouka, như thể người đang gặp chuyện là cô bé chứ không phải là mình vậy, chỉ đành cười trừ: "Kyouka-chan quan tâm anh quá nhỉ?"

"Dĩ, dĩ nhiên là thế rồi..." Kyouka lắp bắp, cúi gằm mặt đã trở nên đo đỏ, nói lí nhí ở trong miệng: "Em rất quan tâm anh, vậy nên đừng làm em lo lắng nữa, Atsushi-san."

"Được rồi, được rồi, anh hứa mà."

Một buổi sáng ở phòng kí túc xá của hai anh em Atsushi và Kyouka đã diễn ra vô cùng ấm áp và đầy tình yêu thương như thế ấy. Hôm nay có lẽ là một ngày rất đỗi bình thường, nhưng Atsushi không cảm thấy vậy. Có lẽ là vì giấc mơ tối qua.

Trong giấc chiêm bao mơ hồ, khung cảnh tối đen như mực, Atsushi lạc lõng ở thế giới toàn màu tối đen, bước chân vô định đi lang thang. Hồi sau, có một ánh sáng xuất hiện trước mặt Atsushi. Chói loá. Khi ánh sáng tan, thân ảnh người hiện ra trong tối với ánh sáng nhàn nhạt, được khắc hoạ rõ như nét khắc nét chạm.

Tư thế ấy, dáng người ấy, là người đã tạo nên những cơn ác mộng với Atsushi, viện trưởng viện mồ côi. Đã bao lâu rồi mình không gặp lại ông ta nhì? Atsushi tự hỏi, đã được vài tháng rồi, không ngờ lần gặp nhau đầu tiên sau mất tháng trời lại là trong một giấc mộng nửa tỉnh nửa mơ.

"Mày đã làm được vài việc có ích cho đời đấy nhỉ?"

Vẫn là chất giọng mỉa mai châm biếm như khi trước, viện trưởng cất giọng. Atsushi muốn nói gì đó, rất nhiều, muốn cho ông ta biết cậu đã làm được những gì, muốn nói mình đã không còn vô dụng như xưa nhưng từng câu chữ đều mắc kẹt lại ở cuống họng, không thốt nên lời.

Nakajima Atsushi, đối với kẻ thù chưa bao giờ cúi đầu, nhưng khi đứng trước viện trưởng, nỗi sợ mơ hồ mỗi lúc ngày một tăng, cảm thấy như đôi chân có thể trụ vững đến giờ chính là kì tích. Atsushi cười thầm, viện trưởng vẫn là có uy lực như vậy, từ giọng nói đến ánh mắt đều khiến cho cậu rét run.

"Mày làm sao thế? Lại sợ hãi đến chết cứng à?" Ông ta cười cợt hỏi.

"...Tại sao tôi phải sợ?" Atsushi cảm thấy cổ họng mình khô khốc, sau cùng mới có một câu hoàn chỉnh ra khỏi cửa miệng.

"Không phải mày sợ đến nỗi không thể nói nãy giờ à? Mày đã bớt vô dụng rồi đấy, nhưng vẫn hèn nhát như vậy. Mày mặc tất cả mà làm theo cảm tính, mày không quan tâm hậu quả ra sao, mày nghĩ như thế là dũng cảm à? Mày chỉ đang chạy trốn sự thật rằng mày vẫn đang vô - dụng—"

"Không có! Không phải!" Atsushi vội hét lên với ông ta: "Tôi không vô dụng, tôi—"

"Thế à?" Viện trưởng đột nhiên thở dài: "Vậy thì mày chứng minh xem? Nếu mày có thể chạm vào tao, thì mày sẽ không còn vô dụng nữa."

Nói rồi, khung cảnh liền thay đổi. Viện trưởng và cậu bây giờ đang đứng ở một con phố, nhìn lạ như quen, xe cộ qua lại đông đúc. Ông ta đột nhiên không báo trước lùi một bước. Một chiếc xa tải bóp còi chuẩn bị lao đến. Atsushi kinh ngạc, hai chân như bị dính chặt, cố gắng nhấc thân người lao về phía viện trưởng. Ngay khoảnh khắc ngón tay của cậu sắp chạm vào và có thể kéo ông ta thoát khỏi chiếc xe tải, ông ta làm một hành động khiến cho cậu giật mình.

Viện trưởng nở nụ cười. Nụ cười hiếm hoi mà ông ta dành cho cậu, sau đó, tầm mắt Atsushi nhoè dần, bàn tay quơ quào trong không khí cố chạm đến ông ta, ánh sáng chói lại xuất hiện, Atsushi nghe văng vẳng bên tai tiếng thắng gấp của chiếc xe tải, cả tiếng hét của vài người xung quanh nhưng không thể trông thấy viện trưởng.

Nhưng Atsushi biết, chuyện gì mới vừa xảy ra.

Cả người Atsushi vô lực khuỵ xuống, hai mắt mở to, bàn tay run run ôm lấy đầu.

"Không thể nào, viện trưởng, ông ta... Không! Không thể nào!" Atsushi tựa như mất trí, liên tục phủ nhận những gì vừa xảy ra.

Mày là đồ vô dụng.

Không, không phải mà.

Mày không thể chạm đến tao. Mãi mãi.

Vì sao phải làm như thế chứ? Rõ ràng là tôi sắp chạm đến rồi.

Nụ cười của ông ta lại hiện lên. Một nụ cười mãn nguyện như nụ cười của người cha chứng kiến con mình trưởng thành, nụ cười mãn nguyện chẳng còn gì nuối tiếc ở trên đời.

Atsushi bật dậy nửa đêm trong trạng thái bất ổn, mơ mơ màng màng. Tất cả diễn ra cứ như là thật vậy khiến cho cậu muốn tin nó là giấc mơ cũng không được.

Đôi mắt tím vàng hạ tầm mắt xuống đôi bàn tay của mình, cảm thấy bất lực.

Mình đã không thể chạm đến ông ta, dù chỉ là một khoảng cách rất ngắn...

"A, ngài viện trưởng, ngài định đi đâu thế ạ?" Nhác thấy vị viện trưởng đang khoác lên mình chiếc áo khoác dượm bước ra ngoài, nữ bảo mẫu liền hỏi.

"Tôi đến khu cảng Yokohama một tí." Viện trưởng trả lời, bàn tay nắm chặt một bài báo được cắt ra cách đây ít hôm.

"Ngài đến thăm ai ạ?"

"Chỉ là có việc thôi."

Thật ra là đến thăm đứa trẻ ngu ngốc ngày nào giờ đã lớn khôn, viện trưởng âm thầm bổ sung.

"Ngài có về kịp giờ cơm tối không ạ?" Người đó hỏi.

"Hừm." Viện trưởng xoa xoa cằm: "Không cần nấu cho tôi đâu, có thể tôi sẽ về trễ." Nói rồi ông ta đẩy cổng bước ra ngoài.

Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi ngang qua, tiếng lá rơi xào xạc trên nền đất, những chú chim trên tán cây gần đó bỗng nhiên ríu rít hơn mọi ngày.

Như thể... đang ngăn bước chân của vị viện trưởng kia vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com