Chap 34: "Ryu là chồng tương lai của em mà~"
Đang hậm hực trợn mắt với nhóm Kouyou, điện thoại của Valassarie Kimille bỗng nhiên đổ một hồi chuông. Cô nàng nhanh chóng nghe máy, bên cạnh, Kouyou vô tình lọt tai vài chữ của người đầu dây.
Thấy bảo, là đã thất bại rồi.
Valassarie Kimille có vẻ không vui, nhưng vẫn giữ dáng vẻ tiểu thư đài các, lạnh lùng nói: "Thua keo này ta bày keo khác. Tạo thêm một hiện trường nữa đi."
Bên kia đáp, có kẻ đáng gờm ở đó.
Nàng tiểu thư hừ một tiếng: "Ngươi sợ cái gì. Còn không xem bản tiểu thư là ai?"
Đầu dây bên kia giọng điệu thập phần lo âu, run rẩy nói, 'nhưng người kia có vẻ là...', chưa nói hết câu đã bị cô nàng dập máy.
Là ai nhỉ? Kouyou tự hỏi ở trong đầu.
"Là Akutagawa-san!"
"A...?" Kouyou không kiềm được a một tiếng, và trố mắt kinh ngạc nhìn vị thành viên lạnh lùng, tàn nhẫn của Mafia Cảng đang từ từ tiến lại.
Này này, Kouyou cảm thán, thần giao cách cảm hay gì, chưa gì mà Akutagawa đã đến rồi. Không lẽ cô gái này thực sự là—
—Người yêu của cậu ta?
Nếu như vậy thì... Kouyou nhíu nhíu mày, mọi chuyện ngày càng đi xa dự tính ban đầu rồi...
"A a a a! Ryu!!!" Valassarie Kimille đúng thật rất tinh mắt, vừa nhác thấy bóng dáng người thương đã trưng ra nụ cười tươi như hoa mới nở mùa xuân, tà váy phất phơ tiến về phía hắn, bàn tay nõn nà trứng gà bóc ôm lấy cánh tay của Akutagawa kéo vào ngực mình.
Kouyou bên cạnh cảm thấy đau mắt cực, cảm giác thiếu nữ này bị thiếu hụt liêm sỉ. Cô nàng đang làm gì cậu cấp dưới đã - có - chủ của cô thế kia? Nam nữ thụ thụ bất tương thân, đặt tay của Akutagawa vào giữa khe núi đầy đặn kia làm cái quái gì?
"Không sao... Akutagawa còn từng áp mặt vào ngực nhóc hổ rồi mà... Dăm ba mấy cái này..." Kouyou tự trấn tĩnh bản thân mình.
"...." Còn Akutagawa, thân là một nhân vật chính trong mối tình lắt léo, nhưng nãy giờ, hắn chẳng nói câu nào, chỉ thấy cái nhíu mày ngày càng sâu. Sau cùng, hắn không thương hoa tiếc ngọc, thô bạo rút tay ra khổ người Valassarie Kimille, lạnh giọng: "Cút."
"Phụt!" Kouyou sặc cười, nhưng cố nén không cho ra tiếng, giữ thể diện cho vị tiểu thư kia. Akutagawa này, cũng thẳng thắng quá mức rồi ấy chứ!
Ấy vậy mà thiếu nữ kia dường như là không nghe thấy, nụ cười vẫn tươi rói, làm cho mấy người thường gần đó phải dùng tay che mắt lại, nũng nịu: "Ryu~, em nhớ anh lắm—"
"Quen biết gì nhau à?"
Akutagawa•đã từng ăn trọn bao nhiêu nụ cười chói loà chí mạng một cách trực diện đến không thể trực diện hơn của ai đó•Ryunosuke biểu tình không quan tâm, sau còn vô cảm hỏi lại một câu.
"Kouyou-san." Quay lại với Kouyou, Akutagawa giọng điệu có phần hoà ái hơn một chút, thật sự là Kouyou cảm thấy rất tự hào về vị cấp dưới này. Kouyou thiếu điều muốn hét lớn cho cả Yokohama này biết: 'Thấy không?! Thấy cấp dưới của ta không?!!! Tuyệt đối không có mới nới cũ nhé!'
"Uh huh~?" Valassarie Kimille cười ẩn ý, ngón tay vân vê cánh môi hồng: "Dĩ nhiên là có a! Ryu là chồng tương lai của em mà~"
•
•
•
Hai mươi phút trước, Trụ sở mật thám vũ trang.
"Dazai-san, anh lại trốn việc nữa phải không?" Atsushi thở dài ngao ngán nhìn vị đàn anh cấp trên đang thủng thẳng treo mình trên cánh quạt xoay vòng vòng vô cùng khoái chí: "Nãy em thấy Kunikida-san giận dữ quá trời."
"Hời..." Dazai khoanh hai tay trước ngực, mái tóc nâu bay bay hờ hững đáp: "Anh đi làm việc đại sự chứ bộ."
"Em không biết việc đại sự của anh là gì" Atsushi đáp lại, hơi nghiêng đầu sang một bên: "Nhưng mà chuông điện thoại của anh đang réo từ nãy đến giờ á."
"Ừ, biết mà." Dazai cười tươi tắn, sau lại xoa xoa cằm nhìn Atsushi hồi lâu mới nói: "Mà nè Atsushi-kun."
"Vâng?" Atsushi đang dượm bước đi, nghe gọi liền lễ phép vâng một tiếng.
"Anh nghĩ cậu đừng nên thêm mấy chữ 'á', 'nha' hay gì đại loại như kiểu dễ thương như thế nữa."
Atsushi khó hiểu chớp chớp đôi mắt tím vàng xinh đẹp.
"Cũng đừng chớp mắt luôn."
Atsushi bối rối vuốt lọn tóc dài của mình.
"Ngưng ngay việc—"
"Dazai!" Yosano lớn giọng gọi: "Cậu cấm hết mấy hành động của thằng bé rồi!"
"Thì là vậy..." Dazai bĩu môi: "Mấy hành động đó quá mức dễ... thương so với một đứa con trai. Nhưng mà nếu là con gái thì khác."
"Hờm..." Yosano ậm ừ: "Nói thế cũng đúng. Atsushi-kun muốn làm nữ nhi luôn không?" Nhìn sang Atsushi hãy còn đang ngơ ngác với nụ cười đáng sợ.
"Thôi thôi cho em xin ạ!" Atsushi sợ hãi lùi lại phía sau.
Vút một cái, trước mặt Atsushi liền xuất hiện một bóng dáng kimono đỏ rực rỡ, tư thế như đang bảo vệ làm Atsushi cười khổ.
"Kyouka, về rồi đấy à?" Atsushi ôn nhu xoa xoa quả đầu của Kyouka, nhẹ giọng hỏi. Đáp lại, Kyouka ngoan ngoãn như chú mèo con gật đầu.
"Atsushi-kun à..." Dazai lại bắt đầu than vắng thở dài: "Cậu muốn nhẹ nhẹ nhàng nhàng thì ra sân bay á!" Rồi lại bắt đầu giở chiêu trò lôi kéo nạn nhân thứ hai vào cái bẫy đã giăng sẵn.
Mà nạn nhân thứ•Nakajima Atsushi•hai so với nạn nhân thứ•Akutagawa Ryunosuke•nhất còn ngây thơ dễ dụ hơn nhiều. Nghe Dazai nói thế, Atsushi vâng vânh dạ dạ vài tiếng, nghe lơid thu dọn đồ đạc ra sân bay.
"Mà khoan, Dazai-san." Atsushi chợt khựng lại: "Anh bảo em ra đó làm gì?"
Yosano giơ tay đỡ trán: "Đáng lẽ ra cậu nên hỏi câu đó trước khi thi dọn hành lí như thể chuyển nhà thế kia chứ?"
Kyouka rất tốt bụng trả lời thay cho Atsushi của cô bé: "Yosano-sensei, Atsushi-san luôn phản ứng chậm như thế mà."
"Vậy nên mới cần có người nhạy bén bên cạnh chứ, nhỉ?" Dazai cười rõ tươi tinh nghịch nháy mắt một cái.
Và với một cựu mafia như Kyouka, dù nhỏ tuổi, nhưng cô bé vẫn nhận ra được 'người nhạy bén' mà Dazai nhắc đến là ai. Còn là ai nữa cơ chứ?!
"Dazai-san! Atsushi-san chỉ cần em thôi. Phải không Atsushi-san?"
"...Ờm..." Atsushi cười ngốc gãi gãi má: "Sao dạo này em hay đối nghịch với Dazai-san thế Kyouka?"
"...." Yosano biểu tình đã muốn lôi Atsushi vào phòng mổ lắm rồi chỉ còn nước vuốt vuốt ngực giữ bình tĩnh. Nhìn kiểu nào chẳng phải cũng ra là vì cậu hay sao!? Hả? Là vì cậu đó, Atsushi!!!
•
•
•
Đến cuối cùng, vẫn là Dazai chiến thắng khi một nhiệm vụ được đưa tới trùng hợp cũng đến sân bay. Và người nhận nhiệm vụ đó không ai khác là Atsushi, và thêm món quà tặng kèm Kyouka dễ thương nhưng mặt hầm hầm sát khí ở bên cạnh.
Trên đường đi, Kyouka không ngừng quan sát xung quanh, từng cử động của mọi người đều thu vào tầm mắt của cô bé, như thể, chỉ cần có ai dám lao lại Atsushi với ác ý, chắc chắn sẽ tử trận ngay tức khắc.
Lại nói về nhiệm vụ được giao tới, là một nhiệm vụ kì lạ, Atsushi nghĩ vậy. Nhiệm vụ gì đâu mà chỉ vỏn vẹn một dòng kêu đến sân bay, mà còn có vẻ viết rất vội, tờ giấy thì nhăn khắp nơi, như thể bị vò nát giống như người viết rất tức giận vậy.
Atsushi vừa đi vừa ngẫm nghĩ, tới sân bay lúc nào không hay.
"Ryu là chồng tương lai của em mà~"
Izumi Kyouka: Ái chà chà...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com