Chap 6
Sau khi ăn uống no nê (đúng hơn là Chuuya thôi a, Dazai có ăn gì mấy đâu), anh và cậu ngồi yên vị trên chiếc xe của anh
"Hôm nay đẹp trời thật a !" - Dazai vừa lái xe vừa mỉm cười đưa mắt nhìn khung cảnh Yokohama ngày mới nhộn nhịp.Cậu nghe anh nói, chỉ gật đầu đồng tình vì cậu cũng thích không khí mát lành hôm nay và đặc biệt cậu thích vì cậu đang được bên cạnh anh.
"Chuuya, hôm nay tôi nghỉ làm, đúng hơn là bị đá ra khỏi phải làm. Muốn đi lượn lờ đâu chơi không ?" - Dazai quay đầu sang cười với cậu. Nụ cười của anh rất đẹp. Nếu Chuuya mà có thể thấy thì chắc chắn cậu sẽ ngây ra mà nhìn anh cười mất.Lòng Chuuya bỗng nhiên như nở hoa. Cậu không ngại ngùng mà vui vẻ gật đầu đáp lại anh
-------------------------------
Chuuya ngồi trong xe ôm một bịch thức ăn và các loại gia vị đa dạng từ màu sắc đến hương vị: hoa hồi, húng quế, ớt bột,.... mà cũng nhờ thế cậu mới phát hiện ra Dazai nấu ăn rất ngon. Cậu cũng từng thưởng thức một lần rồi, lại còn nghe mấy lời lèm bèm của Elise về mong muốn ăn đồ ăn của anh nấu.Nhưng tai nghe không bằng mắt thấy, tự hỏi vẫn tốt hơn là nghe đồn thổi
"Ngươi thật sự biết nấu ăn sao ?" - Chuuya kéo nhẹ vạt áo anh rồi quay điện thoại cho anh đọc.
" Huh ? Tất nhiên.Ngươi cũng đã nếm thử tay nghề của ta rồi còn gì." - Dazai đọc dòng chữ trước mắt mà phì cười. Không phải anh đã biểu diễn nấu tô cháo cho cậu trước đó rồi sao ? Lại còn khen ngon nữa mà giờ lại sinh nghi xem anh có biết nấu ăn không nữa. Ngốc thật !
"Vậy ngươi dạy ta nấu ăn đi. Ta cũng biết nấu nhưng mà không ngon bằng ngươi" - Chuuya nhanh tay viết thêm trên màn hình điện thoại rồi nhìn anh trông chờ
"Haha, được được" - Chuuya rất thích nhìn anh cười. Và mỗi lần anh cười là anh không kìm được mà bật cười theo cậu.
-----------------------------------
"Đến nơi rồi" - Dazai nắm chặt tay cậu cho khỏi lạc đứng trước khu tập thể khá sang trọng. Chuuya thì không nhìn thấy gì hết, chỉ đơn thuần im lặng trầm mặc để anh kéo tay dẫn đi. Thi thoảng cảm nhận được quay lại nhìn cậu thì vẫn nụ cười đấy cậu đáp lại cái nhìn của anh.
"Chúng ta đi thôi" - Dazai tiếp tục kéo tay cậu, nhẹ nhàng đi cùng với cậu lên từng bậc thang gỗ sang trọng để tránh việc ai đó không thấy gì rồi bước hụt chân.
"Phòng của ta ở đây."
Cửa phòng được làm bằng gỗ nâu, sơn bóng và chạm khắc đơn giản theo phong cách châu Âu. Trên cánh cửa có một tấm biển màu bạc viết tinh xảo chữ 太宰 (Dazai). Sau vài giây lục tìm chìa khóa trong túi áo khoác, anh tra cửa, mở ra rồi mời Chuuya vào trước. Bật công tắc ngay phía cửa, đồng loạt đèn trong nhà sáng lên.Chuuya không bị choáng ngợp bởi thẩm mĩ vì cơ bản cậu khó lòng thấy được với tình trạng hiện giờ nhưng cậu thật sự say mê mùi hương đặc trưng trong căn hộ của anh. Nó là mùi quế dìu dịu và cảm giác ấm cúng, nó len lỏi vào da thịt cậu.
"Tên Dazai ấy lấy đâu ra tiền mà mua được mà sống ở nơi này nhỉ?"
(Nhà Dazai-san không nghèo đến nỗi thế đâu anh)
Căn hộ của Dazai bao gồm: một phòng bếp, một thư phòng, một phòng khách khá to kiêm quầy bar nhỏ xinh, hai nhà tắm và một phòng ngủ. Mỗi căn phòng trong nhà anh đều được chia đều và diện tích rất thoải mái cho ít nhất phải ba người chung sống. Chuuya nhanh chóng tháo giày để gọn ở bậc thềm, cậu tận hưởng mùi hương đặc trưng chỉ mình anh có ở đây. Chỉ là do Chuuya không thể nhìn thấy chứ không cậu ít nhất cũng phải thốt lên thẩm mĩ của anh thật "tốt". Mỗi căn phòng một phong cách, một màu sắc và một cá tính khác nhau nhưng đều theo phong cách châu Âu.Phòng khách thì được trang trí theo phong cách sáng, tiện nghi và hiện đại nhưng quầy bar và phòng bếp lại sáng tạo mang tính cổ điển và trầm ấm. Phòng ngủ và thư phòng thì tối đi một chút, chỉ được bày trí đơn giản với hai màu chỉ đạo là xám khói và nâu sẫm.Dazai phì cười trước tính hiếu kì của cậu. Anh thấy cậu đứng ở giữa nhà mà nghiêng đầu ngang dọc
"Ngươi đi tắm trước đi giá treo mũ. Cũng khuya rồi đấy." - Dazai treo áo khoác lên giá. Anh bước vào phòng ngủ rồi nói vọng ra.Chuuya nghe thấy anh nói chỉ khẽ gật đầu nhưng ngay khi định phản ứng thì cậu lại đứng như trời chồng đầy hoang mang
"Sao thế ?" - Anh không thấy cậu di chuyển mà vẫn đứng đó đành phải đi ra nghe ngóng tình hình. Chuuya rút điện thoại bấm bấm vài cái rồi đỏ mặt đưa cho anh coi
"Ta không nhìn thấy đường. Hơn nữa ta không có mang theo quần áo và đồ dùng cá nhân"
"À. Chuyện nhỏ mà, cần gì phải ngượng chứ" - Dazai đọc xong phì cười, một tay đặt cái điện thoại của cậu xuống bàn, một tay ấn đầu cậu xuống mà xoa khiến Chuuya cứ ngơ ngác mãi.Dazai dắt tay Chuuya vào phòng ngủ, đặt cậu ngồi lên mép giường rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu cất tiếng dỗ dành
"Chờ một lát rồi ta tắm cùng mi. Đằng nào lần đầu không nhìn thấy gì mà tắm cũng rắc rối lắm. Trong tủ ta có để dự phòng bàn chải với mấy bộ quần áo nên không cần phải lo"
Chuuya nghe anh nói mà bất giác mặt đỏ bừng, chỉ ngượng ngùng gật đầu xác nhận thông tin một cái rồi cúi đầu thật thấp để mặc ai đó vừa cười khoái chí vừa làm đầu cậu rối tinh rối bù. Dazai để cậu yên vị ngồi đó, anh nhanh tay quay ra bếp cất đống thức ăn mới mua về vào tủ lạnh, sắp xếp gia vị thoăn thoắt vào giá. Màu sắc đa dạng từ nhạt đến đậm xuất hiện trong không gian bếp khiến khung cảnh đã đẹp nay càng đẹp hơn. Dazai pha sẵn hai li cacao nóng rồi để trong lò ủ ấm để lát anh cùng sên trần tắm xong thì có đồ uống nhâm nhi. Xong xuôi trong phòng bếp thì anh quay vào phòng ngủ. Dazai bật lò sưởi rồi lấy từ trong tủ ra một bộ chăn gối ấm áp dành cho thời tiết se lạnh cuối thu mà sắp xếp lại giường. Lúc này anh mới để ý bóng người đang trầm tư chìm sâu vào suy nghĩ dưới ánh trăng xanh mà quên mất sự hiện diện của anh. Vừa nhìn cậu, anh vừa mỉm cười vừa tiếp tục chỉnh trang lại chỗ ngủ của cả hai đêm nay.
"Xong rồi, đi tắm thôi nào sên trần" - Dazai từ phía sau nhào tới vòng tay qua cổ cậu. Chuuya được một phen hú hồn, tim cậu thiếu chút nữa là ngừng đập vì trò đùa của anh. Cậu cau mày, quay sang lườm lườm hờn anh như con mèo nhỏ xù lông.
"Haha ,rồi rồi đi tắm thôi nào" - Anh cười khúc khích rồi véo nhẹ má cậu. Chuuya nghe lời gật đầu nhẹ rồi nhấc người đứng lên trước sự chỉ dẫn của anh.
------------------------
"Thoải mái chứ ?" - Anh ngồi cạnh cậu, tay cầm li cacao nóng uống được phân nửa. Chuuya quay sang anh mỉm cười gật đầu, ngón tay dài dài trắng muốt của cậu khẽ vuốt ve thành li sứ trắng.
"Chán quá đi à, ta chưa muốn ngủ" - Dazai buông mình ngồi phịch xuống ghế sofa cạnh cậu. Bây giờ đã là nửa đêm, chỉ còn vài phút nữa là được gọi là ngày mới nhưng cả anh và cậu đều không muốn đi ngủ chút nào
"Mai ngươi không đi làm sao ?" - Chuuya từ tốn gõ phím nhẹ nhàng
"Không, thống đốc đồng ý đá tôi ra một tuần để chăm sóc cậu rồi" - Anh nhếch mép ngửa cổ uống nốt phần còn lại của li ca cao ấm nóng trong tay. Cả hai đều im lặng, không nói gì cho đến 1 giờ sáng
-------------------
Chuuya vùi mình trong lớp chăn bông ấm áp nhưng không thể ngủ được. Cậu vừa kể cho anh bóng tối ở trái tim cậu nên chỉ cần lí trí rời đi là ác mộng sẽ ập đến. Cậu biết rõ và bản năng của cậu cũng chỉ cho cậu mối nguy hiểm khi cậu chìm vào giấc ngủ. Đó là lí do cậu không ngủ, vừa không muốn ngủ vừa không thể ngủ được. Chuuya nghe thấy hơi thở đều đều bên cạnh cậu. Chắc là anh ngủ rồi. Cậu cựa người nhẹ nhàng không muốn đánh thức anh và mê man nghĩ ngợi lại sự việc mấy ngày nay.Quả thực hôm nay cậu rất vui, được đi ăn cùng anh, được đi chơi vòng quanh Yokohama, được cùng anh tâm sự đêm khuya. Lâu lắm rồi cậu mới tận hưởng niềm vui nhỏ nhoi và ấm áp đến vậy.Đang mải mê chìm sâu trong suy tư định cựa mình quay người. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cậu đã bị một lực tay vững chắc vòng lại. Cậu đã gói gọn trong lòng từ một người nào đó.Bàn tay đó nhẹ nhàng xoa đầu rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu dỗ dành. Anh cất tiếng trầm ổn vỗ về cậu
"Đã thấy dễ ngủ hơn chưa ?"
Khi đã trấn tĩnh lại, bỗng giọt nước chảy dài từ khóe mắt cậu rơi xuống vải gối trắng. Cậu nghẹn ngào hạnh phúc vùi đầu vào ngực anh gật nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com