Chương 18:
Sau khi đi qua những con đường lát gạch từ nhà Randou, cây dâu tằm dại ra quả thành bụi mọc lởm chởm trong góc vườn có lẽ là sắc đỏ duy nhất của khu vườn. Kết hợp với với vài loài cây bụi phủ xanh khu vườn, một số cây thông trơ trơ thân mình cao thẳng chọc lên trời nhưng cô đơn và trơ trọi giữa mảnh đất chiến tranh. Bất chấp ý định phủ xanh hoa viên của chủ nhân biệt thự, thuốc súng và chiến tranh làm mảnh đất chỉ tổ thêm cằn cỗi. Và chẳng bao lâu nữa, mảnh đất còn chút ít hoa lá này cũng chìm trong biển lửa, bị cuốn vào tranh đấu của các tổ chức, thành một bãi phế liệu không người hỏi thăm.
Về phần mình, tôi đi qua mảnh đất giao tranh của những tổ chức ngầm tại Yokohama, qua những hàng rào thiếc, bức tường bê tông đổ rạp bên đường hay những mảng gạch lớn có lẽ từng là nền móng của một nhà dân nào đó trước khi vụ nổ Suribachi diễn ra.
Một cảm giác tiêng tiếc trong tôi như thứ rượu men ngấm vào người và thứ cảm giác như thể tôi đang chăm bẵm mầm cây của một loại tội ác nào đó. Đến tận đây rồi, tôi còn có thể được coi như một người vô tội, không tiền án nữa hay không? Khi làm lơ những sự việc diễn ra quanh mình mà chỉ trục lợi cho bản thân?
Một mùi hoa thoảng qua, mang theo múi gió biển và phớt nhẹ lông mi tôi, bụi bay vào mắt và tôi đưa tay lên dụi. Tôi không còn nhìn rõ được nữa... rốt cuộc thứ tôi không nhìn rõ là gì? bản chất của tôi hay của thứ gì, tôi cảm giác mình còn cách mục tiêu của mình rất xa.
Mùa hè dường như là bất tận và không có điểm dừng, thành phố ven biển tội ác này làm tôi không thở nổi, thật tiếc khi không còn những người dẫn dắt tôi và nắm tay tôi trên chặng đường trưởng thành nữa. Có lẽ tôi sẽ lớn lên tựa như cỏ dại và xương rồng, chúng cũng mang vẻ đẹp riêng của chúng, chúng ta không thể so sánh vẻ đẹp đó với hoa nuôi trong nhà kính được, tại sao không cứ thử bước tiếp. Tôi bỗng thấy mê mang giữa mùa hè bất tận, nhớ quê nhà và mảnh đất an toàn của gia đình dữ dội. Thấy cô đơn giữa những người xa lạ và thấy nghẹt thở, cái cảm giác cô đơn ấy như có bàn tay bóp cổ tôi và tôi không thể hít thở một cách bình thường được. Bàn tay lạnh ngắt và dường như tôi cảm nhận được cái lạnh vì thiếu tình người ở nơi xa lạ như này, có lẽ đó cũng là cảm giác của Randou, cái lạnh tinh thần khó có thể ngăn cản, xâm chiếm từng bó cơ, từng cọng dây thần kinh, len lỏi qua cả lỗ chân lông, chạy khắp người tôi.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai tôi làm tôi giật nảy mình, phát ra một âm thanh như một tiếng hét nhỏ nhưng bị bóp trong cổ họng và chen chúc trong dây thanh quản. Tôi lùi lại phía sau và hơi giật giật.
- Xin lỗi, nhưng mà tôi thấy cậu bần thần giữa đường và gây cản trở đường đi của phương tiện giao thông. Nếu cậu muốn tự sát cậu có muốn đi tìm nơi nào đó vắng vẻ hơn được không?
Đó là một giọng nam trầm, bình tĩnh. Tôi ngước lên nhìn người đàn ông hay thiếu niên? Có lẽ là một cậu thanh niên già trước tuổi với mái tóc đỏ đậm như thứ màu đỏ đậm và trầm, cằm có chút râu thế nên anh ta mới trông hơi già trước tuổi. Đặc biệt đôi mắt xanh dương tựa như biển lúc trời có bão, sậm màu đi mà đưa đẩy những con thuyền xấu số chưa kịp về bờ. Hai màu chủ đạo nổi bật như vậy cùng hiện diện trên người Odasaku lại tạo ra một cảm giác thật bình thản và bình thường đến kì lạ. Có lẽ đó cũng có thể được coi là một loại tài năng thiên bẩm?
- Xin lỗi nhé nhưng tôi đã đứng đây suy nghĩ và thật tình tôi chưa nghĩ đến việc tự sát.
- Vậy à?
Sau đó là một khoảng không tĩnh lặng giữa hai chúng tôi, nhân tiện để không gây cản trở giao thông, tôi đã đứng vào chỗ ven đường để nói chuyện với Odasaku rồi.
- Thật là... có lẽ cuộc gặp gỡ này là một định mệnh, anh quả thật không bắt bẻ tí gì câu nói của tôi cả...
- Tôi phải bắt bẻ cậu à?
- Ừ, nếu là người khác chắc họ sẽ bắt bẻ tôi dữ lắm, có khi họ còn lấy búa gõ vào gáy tôi để chấn chỉnh cái đầu của tôi.(*)
Tôi dùng ngón tay chạm vào chỗ thái dương trong khi nói, vừa nói tôi vừa nhớ lại chủ nhân của câu nói này - quý ngài gián điệp ba mang mang họ Sakaguchi nào đó.
- Nếu thế thì cậu định đánh trả hả? Vì bị gõ búa vào gáy thì đau đấy nhưng tiếc là tôi không có búa.
Tôi nghe thấy tiếng bản thân cười khúc khích. Cuộc trò chuyện của chúng tôi thật chả đi đến đâu cả nhưng nó làm tôi thư giãn và đánh tan những ý nghĩ tiêu cực vừa thoáng qua trong đầu. Sự mệt mỏi cũng vơi đi phần nào. Quả thật là... "nói năng không bao giờ có ẩn ý. Hơi vất vả để quen, nhưng quen rồi thì như được chữa lành ấy..."(*).
- Quả thật... "Murder cannot be hid long, a man'son may, but at the length truth will out". Câu nói này phù hợp với Dazai-kun ở tuổi 22 hơn. Còn chúng ta thì... hãy để cho những việc tốt nhỏ và âm mưu lương thiện phủ lên những tội ác đó, anh có muốn đi với tôi không? (**)
Odasaku có lẽ đã ngẩn tò te ra, hơi đáng yêu đó chứ. Anh ấy nghiêng đầu và phông nền đằng sau của anh ấy, tôi có thể tưởng tượng ra nếu nó được vẽ trong manga hoặc lên anime, đó sẽ là những dấu hỏi trên nền phông màu sáng với một Odasaku chibi ngẩn ngơ, khá đáng yêu. Tôi quả thực... rất chờ đợi câu trả lời chắc chắn sẽ ngoài ý muốn của anh ấy.
- Tôi không thể đi với cậu vì tôi còn phải đi ăn cơm và kiếm chỗ để ngủ qua đêm, tôi mới mãn hạn tù.
Tôi phải cố nén cười để không cười thành tiếng nhưng tôi chắc chắn cái suy nghĩ "Odasaku siêu siêu thú vị, sao anh lại nghĩ theo cách như này được chứ?" đang ăn sâu vào tiềm thức tôi. Không thể kìm được nụ cười mỉm nở ra trên mặt mình.
- Ý tôi là, tôi muốn mời anh nhận một công việc tại tổ chức của tôi, tôi không cần anh giết người đâu tuy nhiên công việc hiện tại rất nhiều nên một người sẽ phải đảm nhận nhiều việc cùng lúc. Mức lương thì... 1012¥/một giờ được chứ? Theo tôi được biết đó là mức lương cơ bản ở tỉnh Kanagawa hiện tại.
Đó là thông tin tôi từng đọc trên báo hay ở đâu đó, tôi đã quên lâu rồi nhưng có vẻ là như vậy không sai. Nói chung thì, sau khi nghe tôi nói cây ăng ten cọng tóc trên đầu Odasaku dựng thẳng lên rồi anh ấy trả lời rất dứt khoát.
- Được, tôi đồng ý nhưng tôi nói trước là tôi không có bằng cấp nào đâu, cũng không có học thức đầy đủ.
Tôi mỉm cười như một nhà tư bản ác độc, đang chuẩn bị vắt kiệt sức lao động trước mắt.
- Không thành vấn đề, vì hiện tại tổ chức của chúng ta cũng chỉ có bốn người, tính cả tôi và anh thôi! Và hiện tại tôi cũng chưa thể chi trả tiền lương cho anh được, phải đợi đến hết tuần này tôi mới trả được cho anh, còn nếu anh muốn thì có thể đợi đến cuối tháng nhận lương một thể. Yên tâm, nếu tôi quỵt lương tôi sẽ nằm ra sàn cho anh đấm đá tùy thích luôn.
- Tôi hiểu rồi.
Chúng tôi cần Ango, thật sự. Có lẽ anh ta sẽ bắt bẻ là "Cái gì? Một tổ chức bốn người cũng có thể gọi là tổ chức được sao? Các cậu định chơi bán đồ hàng hay gì?" và cầm búa gõ vào gáy tôi vì cái tội quỵt lương của Odasaku trong một tuần. Tôi cảm thấy hưng phấn đến lạ, thật là... cảm xúc của tôi luôn thay đổi nhanh như một chuyến tàu lượn siêu tốc.
- Nhưng mà nhưng mà! Đừng bi quan Odasaku, vì chúng tôi sẽ cung cấp miễn phí chỗ ở và đồ ăn trong tuần đầu!
- Có cà ri chứ, loại phải cay cay nhiều ấy.
- Tất nhiên rồi!
Lúc này, mặt Odasaku có một loại cảm giác như là chợt nhớ ra cái gì đó và chủ động quay ra nói chuyện với tôi, chứ nãy giờ toàn là tôi nói chuyện, anh ấy trả lời không thôi đấy.
- Nhân tiện, tên tôi là Oda Sakunosuke, không phải Odasaku.
- Đó là nickname tôi gọi anh mà, nghe Odasaku có phải siêu đặc biệt không, Odasaku? À tên tôi là Jinja Hyuga, dù đó không phải tên thật hì hì... Nên cứ gọi tôi là Hyuga, tôi không phiền đâu.
Người Nhật thường chú trọng việc gọi tên, ví dụ như việc gọi thẳng tên thường chỉ có những người thân thiết mới gọi thẳng tên, còn bình thường họ thường gọi họ nhưng Ranpo-san hay gọi tôi là Hyuga, thành ra tôi cũng quen rồi. Việc gọi họ hay tên cũng không có quá nhiều ý nghĩa với tôi vì đó cũng chỉ là một cách gọi mà không phải tên thật, kể cả "Yatagarasu" hay "jinja Hyuga" cũng thế, đều chẳng phải tên thật.
- Ra vậy.
Odasaku với một cái nhìn bỉnh thản, làm cho tôi thấy thoải mái và buông lỏng cảnh giác.
- Sẽ có một người tiền bối để anh học hỏi và giải thích với anh về mọi việc, tất nhiên anh có thể suy nghĩ lại về vấn đề có thực sự chấp nhận công việc này hay không nhưng nói thật nếu cuối cùng anh từ chối thì tôi sẽ buồn lắm, thật đấy.
Mất đi một sát thủ hoàng kim cũng gọi là xót đấy chứ, dù bây giờ bỏ nghề đó rồi thì cũng là một siêu bảo an ấy chứ. Với lại với tính cách và phong cách làm việc của Odasaku cũng phù hợp với tiêu chí trong tương lai của tổ chức.
- Tôi sẽ xem xét thật kĩ.
Sau một câu cụt ngủn đó, cả hai chúng tôi tay trong tay về tới cửa hàng bán hoa của Fujiwara-san. Tôi nghĩ căn cứ này có lẽ sẽ phải chuyển đi sớm thôi vì tôi quen ghé qua đây rồi nên cứ quen đường là về đây trước, điều đó cũng có thể tạo ra suy nghĩ cho kẻ thù của tôi rằng "Có lẽ nên chôn bom ở đây và để cho bọn chúng hóa kiếp một cách nhạt toẹt" cũng nên, sẽ rất đáng tiếc nếu nơi gắn bó đầu tiên khi tôi đến thế giới này trở thành tro bụi, tôi thường luyến cũ và yêu các giá trị thời gian của đồ cổ nên khó mà bỏ được.
Thật may mắn khi tôi gặp Fujiwara-san ở đây, cùng với kẻ lang thang đang tự băng bó vết thương ở một góc mà nếu không ai chú ý, có lẽ anh ta sẽ vô hình luôn ấy chứ. Một phát hiện thú vị vô dụng của tôi đó là, cả bốn người chúng tôi đều tập hợp đủ các loại tuổi, có trung niên, có thanh niên, thật giống một gia đình đa thế hệ? Nghe cứ kì quặc kiểu gì ấy...
- Fujiwara-san! Mau nhìn nè, nhìn nè.
Tôi vươn hai bàn tay ra về phía Odasaku giống như khoe khoang thành tích của mình.
- Đây là nhân viên mới của chúng ta!
Fujiwara-san chỉ mỉm cười. Tôi thấy chút bất lực giãy giụa trong đôi mắt lão thị vì tuổi già của ông.
- Một nhân viên mới? Lại một người không rõ danh tính, nguồn gốc nữa sao Yata-kun?
- No no, ông không hiểu rồi. Đây sẽ tạo nên sự bí ẩn cho tổ chức của chúng ta sau này, mọi thành viên đều là những người có xuất thân đáng ngờ, thông tin của chúng ta cũng khó để tra hơn. Tất nhiên tôi cũng thích việc có một cấp dưới là người có bằng cấp cao nhưng mà khó để tin quá à nên việc đó cứ để sau. Nói chung thì ông phải tin vào con mắt nhìn người của tôi chứ, đúng không nào?
- Con mắt của cậu chỉ nhìn thấy đồ ăn và kế hoạch thôi. Tôi cũng chẳng biết phải nói gì hơn nữa vì tôi không phải cha cậu. Dù sao, hoan nghênh cậu gia nhập, cậu..?
- Anh ấy tên là Oda Sakunosuke!
- Cậu Oda, chào mừng đến với tổ chức, hiện tại chưa có tên chính thức nhưng mà danh hiệu của người đứng đầu, cũng là người đứng cạnh cậu là... Yatagarasu.
_Đôi lời của tác giả_
(*): trích trong light novel bungou stray dogs 2.
(**): "Giết người là tội ác không thể che giấu mãi, cây kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra."-Shakespeare. Trích trong phần "kẻ rình rập trên gác mái" của tuyển tập những câu chuyện bí ẩn và li kì nhất Edogawa Ranpo.
Má thiệt, viết trên máy tính bố cục nhìn rõ ổn xong cái chuyển qua điện thoại bố cục nhìn dài ngoẵng hẳn ra ;v;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com