hai;
Kết thúc ngày học đầu tiên, Thanh Bảo chào tạm biệt mấy đứa bạn rồi ngồi ghế đá đợi Hoàng Khoa tan lớp thì hai anh em cùng về.
"Anh hai ơi!"
Thanh Bảo hét lớn, tay quơ quơ lên cao gọi Hoàng Khoa. Hoàng Khoa đang cười nói cùng mấy đứa bạn thì nghe tiếng Thanh Bảo gọi, anh hí hửng chạy lại chỗ em trai nhỏ của mình.
"Bảo theo anh lại đây! "
Thanh Bảo bị kéo đi trong sự ngơ ngác. Hoàng Khoa kéo em lại đứng trước mặt bạn của mình rồi giới thiệu em cho mấy đứa bạn.
"Trông thằng bé dễ thương quá! Mặt búng ra sữa được luôn này! "
Trang Anh lên tiếng cảm thán. Cô thích thú nhéo má Thanh Bảo, nhìn bạn trắng trắng, sờ vào mềm mềm đúng là cưng thật!
"Em thằng Khoa đẹp trai đấy chứ! "
"Ừ đúng thật, nhìn thế này thì biết bao nhiêu em đổ!"
Tất Vũ và Thanh Tuấn nhìn lên nhìn xuống Thanh Bảo. Hoàng Khoa thấy em trai được khen nên mũi nở bự bằng bánh xe bò luôn.
Thấy chưa? Em trai cưng của tui đó, xinh trai, dễ thương, cưng chết đi được. Một tay tui chăm nó lớn đấy!
"Dạ, em cảm ơn... "
Thanh Bảo ngại gần chết, hai má đỏ lên như cà chua, cậu gãi đầu. Aaa, bé xí hỗ quá đi à, anh chị khen bé vậy bé ngại nhắm nuôn.
"Anh còn thằng bạn nữa nhưng mà nó về trước rồi, mốt có cơ hội tao giới thiệu nó cho mày! "
Hoàng Khoa vỗ vỗ vai Thanh Bảo. Xong lại chào tạm biệt mấy đứa bạn rồi ra dẫn Thanh Bảo ra về.
 ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄
Thanh Bảo ngồi vào bàn ăn, nhìn thức ăn Hoàng Khoa chuẩn bị mà chảy nước miếng. Thầm cảm thán anh trai nấu ăn quá xuất sắc rồi.
"Anh hai mười điểm hong có nhưng! "
"Khéo nịnh quá đấy! Sao, nay ngày đầu đi học có gì vui nào?"
Hoàng Khoa kéo ghế ngồi đối diện Thanh Bảo, bới cơm rồi đưa chén cho em trai. Thanh Bảo ngoan ngoãn lấy chén từ tay Hoàng Khoa.
"Anh hai biết sao hong? Hôm nay á, em được cô sắp chỗ cho ngồi chung với bạn hồi nhỏ của em á, thằng Long ấy. Xong rồi tụi em còn..."
Thế đấy một ngày như mọi ngày của Hoàng Khoa và Thanh Bảo. Một người kể, một người nghe. Bàn tán sôi nổi lắm cơ.
Ba mẹ cả hai chuyển sang Mỹ sinh sống, để hai anh em lại Việt Nam. Bởi hai đứa đâu chịu sang đấy, tuy không nỡ nhưng không còn cách nào, ba mẹ hai đứa mới quyết định hàng tháng sẽ gửi tiền về.
Cho nên 3 năm nay đều là một tay Hoàng Khoa chăm Thanh Bảo. Khoa từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết ba mẹ luôn bận rộn nên đã tự lập từ hồi lên 8 rồi.
Mà nhé, Hoàng Khoa nhìn vậy thôi chứ thương Thanh Bảo cực kì đấy, em trai nhỏ dễ thương thế sao mà không cưng cho được.
Hoàng Khoa nghĩ nếu sau này mà có ai đó làm em Bảo khóc thì chắc chắn anh sẽ chét mắc mèo lên ghế của tên đó, để hắn gãi đỏ đýt rồi biết thành khỉ đýt đỏ luôn=))
 ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄
Xong bữa cơm thì hai anh em phòng ai náy ở. Thanh Bảo chán nản lướt lướt instagram thì tiếng ting ting vang lên.
Đức Duy
Đại ca của lòng em ơi!
Thanh Bảo
Sủa đi cưng
Đức Duy
=)))
Làm người ai làm thế?
Thanh Bảo
Muốn gì nói lẹ chứ tao
buồn ngủ rồi đó.
Đức Duy
Đại ca nhớ thằng hồi sáng
mình gặp ở cantin không??
Thanh Bảo
Nhớ chứ, thằng nào tên
quan tài học 10A2 chứ gì
Đức Duy
vcl nó add ins em xong
nhắn tin xin lỗi, còn hỏi
em thứ 7 này rảnh kh
đi cafe nói chuyện nữa.
Thanh Bảo
Đù ghê bây
Đức Duy đã trả lời bạn
=)) ngta tên Quang Anh cha ơi
seen 22h15p
Thanh Bảo úp điện thoại xuống bàn. Nằm xuống rồi khéo chăn qua đầu. Kệ, ngủ đi rồi nào dậy mình trả lời nó sau cũng được.
Bên kia Đức Duy đợi mãi không thấy Thanh Bảo trả lời. Vcl chắc chắn là Thanh Bảo bỏ đi ngủ rồi luôn, anh em với nhau tâm sự xíu mà bỏ mình đi ngủ, Đức Duy buồn mà Đức Duy hỏng nói.
 ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄
Thanh Bảo vừa uống sữa vừa nhảy chân sáo đến lớp. Hôm nay anh hai mua sữa cho bạn, hẳn hai hộp cơ, sợ bạn đói nên anh mua nhiều đấy.
Chuẩn bị bước vào cửa lớp thì bạn bị chặn cửa. Khỏi nói cũng biết, Tuấn Anh với Tấn Đạt chứ đâu. Hai đứa trông giận lắm kìa.
"Mày thì hay rồi Bảo ơi! Có bạn mới cái quên tụi tao liền. "
"Tui thất vọng về bạn huhuhu. "
Tuấn Anh rồi Tấn Đạt thi nhau trách mắng Thanh Bảo. À, bạn Bảo nhớ ra là hôm qua mình quên cái gì rồi, quên hai thằng bạn. Hỏi sao cứ thấy thiếu thiếu.
Không nói nhiều Bảo lôi hai thằng bạn vô lớp làm quen với mấy đứa bạn của Bảo luôn, càng đông càng vui mà.
...
Giờ ra tiết, Đức Duy xoay xuống nói tiếp chuyện hôm qua với Thanh Bảo. Hai đứa chụm đầu lại nói chuyện nhìn cực kì mờ ám.
"Rồi mày tính sao Duy?"
"Em tính bữa đó đi nhưng mà em sợ em bị gì quá! Anh đi theo, theo dõi em đi!"
"Nghe giống đi bắt ngoại tình vậy? Mà không sao anh mày thích mấy vụ giống dị."
"Vậy chốt nha!"
"Ok."
Mấy đứa bạn nhìn một loạt hành động kì quái của Duy và Bảo. Đứa nào cũng một ánh mắt phán xét.
"Ê mày có nghĩ hai đứa nó đang lên kế hoạch gì không? "
Đức Trí lên tiếng hỏi Công Hiếu ngồi cùng bàn. Hai đứa này ngồi sau lưng Bảo và Long, học chung thằng Bảo hồi lớp 9 tới giờ.
"Phắn."
Công Hiếu đáp lại câu trả lời của Đức Trí một cách ngắn gọn. Đức Trí tức lắm mà không làm được gì, được rồi đợi đó. Tao sẽ méc bạn gái mày rằng mày nói chuyện với gái.
"Ê Duy ơi! Có bạn nam lớp kế bên kiếm mày kìa."
Uyển My vỗ vai người bạn cùng bàn của mình, nói cho bạn biết rằng có người đang tìm cậu. Đức Duy đang ngồi tám chuyện với Xuân Trường thì nghe có người tìm mình.
Bạn Duy chạy thẳng ra cửa lớp ngó nghiêng ngó dọc, xem coi ai lại kiếm mình vào giờ chuyển tiết thế này.
"Nhìn đi đấy? Ở đây này! "
Quang Anh lên tiếng, thấy Đức Duy cứ tìm ngang dọc trông cứ buồn cười sao ấy, mà cũng có chút dễ thương nữa.
"Ủa bạn kiếm tuii có gì hong zạ? "
"Nè, mình tặng Duy đó. "
Bạn Quang Anh dúi bịch bánh vào lòng bạn Duy. Rồi quay trở lại lớp, trước lúc đi còn không quên vẫy tay chào tạm biệt.
Đức Duy ngây cả người ra luôn. Bạn nhìn Quang Anh rồi lại hình bịch bánh. Này là ý gì đây? Tự nhiên tặng mình bịch bánh.
Mấy đứa trong lớp cũng túm lại hóng chuyện của Đức Duy và Quang Anh. Thanh Bảo đưa tay lên cằm suy nghĩ. Kiểu này là đang cua con người ta rồi.
Ngọc Chương khoác vai Thanh Bảo nhìn bạn mình đang vắt óc phân tích rồi lại hình Đức Duy đứng ngơ ra như thằng ngốc.
"Ủa? Sao thằng Duy đứng im vậy?"
Xuân Trường chóp chóp mắt chỉ tay vào bạn Duy rồi lại nhìn Minh Long. Chỉ thấy người nọ cười cười rồi bảo.
"Lần đầu được zai cua nên bỡ ngỡ ấy mà."
"My ơi! Bạn có thích được tặng bánh như vậy hong?"
Đức Trí quay sang hỏi Uyển My đứng bên cạnh. Gì nữa đây cha nội? Định bắt chước người ta hay gì? Uyển My nghĩ.
"Ủa bây làm gì mà tụm năm tụm bảy thế?"
Đức Duy thắc mắc nhìn mấy đứa bạn cứ nhìn mình rồi cười cười nói nói. Ngọc Chương cùng Minh Long không hẹn mà khoác vai Đức Duy.
"Gì đây? Gì đây? Mới vào trường được vài ngày mà có người yêu rồi ta ơi!"
"Được trai đẹp tặng bánh đồ nữa cơ."
Hai đứa cứ chọc Duy mãi, đứa này vừa nói xong là tới đứa kia nói. Đức Duy hận không thể nhét bịch bánh vào họng tụi nó.
 ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄
"12A2 ở đâu thế nhỉ?"
Thanh Bảo nhìn ngang nhìn dọc tìm lớp của Hoàng Khoa. Bởi hồi sáng anh hai có dặn giờ ra chơi lên tìm anh có việc.
Nhưng ngoặt nỗi Thanh Bảo mới vào trường làm sao mà biết hết ngóc ngách của trường được.
Hết cách Thanh Bảo đành cầu cứu đại người nào đó. Bạn chọt chọt lưng người đang đứng ở hành lang. Không hiểu sao khi người đó xoay qua nhìn bạn thì lại trúng ngay cái anh hôm ở cantin tặng sữa cho bạn.
"Ơ, hai mình lại gặp nhau nữa nè."
Thanh Bảo cười ngượng, ai biết lại gặp ông này nữa đâu. Mà lỡ trúng rồi nên hoi nhờ luôn vậy, hổm cho hộp sữa chắc cũng không phải người xấu gì đâu.
"Ngại quá nhưng mà anh ơi, anh biết lớp 12A2 ở đâu hong ạ?"
"Anh biết, anh học lớp đấy mà."
"Thế thì may quá, anh chỉ giúp em với, em cần tìm người ạ!"
"Ừ, đi theo anh này!"
Thế Anh đi trước còn Thanh Bảo thì lẽo đẽo theo sau. Đến lớp thì Thanh Bảo thấy Hoàng Khoa đang đứng dựa vào cửa lớp.
"Em cảm ơn anh nhiều lắm ạ!"
Thanh Bảo cúi đầu, lễ phép cảm ơn người đã dẫn mình đến lớp một tiếng. Thế Anh chỉ xua tay bảo không có gì.
"Bảo! Trùng hợp dữ bây, để anh giới thiệu."
Hoàng Khoa khoác vai Thanh Bảo rồi giới thiệu bạn với Thế Anh. Xong lại khoác vai Thế Anh giới thiệu cho Bảo.
"Ừ đúng như lời Tất Vũ nói! "
"Cái gì đúng? "
"Nó bảo em trai mày trông dễ thương lắm."
Hoàng Khoa cười khà khà, không cần phải nói! Thanh Bảo nhà anh là dễ thương num bờ quoan nuôn.
"Anh và Bảo có gặp nhau rồi, Bảo nhớ không?"
"Nhớ chứ ạ, anh còn tặng em hộp sữa nữa mà!"
Hoàng Khoa đầu đầy chấm hỏi, ủa hai đứa này gặp nhau hồi nào sao anh không biết??
Thế Anh đưa tay xoa đầu Thanh Bảo, miệng nở môi cười. Tuy là nụ cười bình thường thôi nhưng không biết sao bạn Bảo lại thấy nó rạng rỡ đến lạ lùng.
Mặt bạn đỏ chót khi thấy nụ cười đó của Thế Anh, ngại ngùng cúi đầu. Ấy vậy mà Thế Anh lại thấy tim mình trật nhẹ một nhịp khi thấy vẻ ngại ngùng của Thanh Bảo.
Biết nói gì nữa, hai đứa này kiểu ... vậy đó!
Hoàng Khoa nhìn một loạt hành động của đôi bạn trẻ. Linh cảm mách bảo là có cái gì không ổn rồi. Gỡ tay Thế Anh ra khỏi tóc Thanh Bảo.
"Anh em tao xuống cantin xíu."
Sau đó kéo Thanh Bảo đi trong sự hoang mang của Thế Anh. Nhìn bóng hai anh em Khoa đi xa dần, Thế Anh cũng bước vào lớp.
...
"Anh nói mày nghe, mày làm bạn thì được chứ đừng yêu đương gì thằng Thế Anh hết!"
"Hai nói gì kì vậy? Tụi em mới gặp, thích gì ở đây?"
"Anh cảnh cáo mày thôi, nó có bồ rồi mà nhé nó hong có chung tình đâu, redflag di động đấy!"
 ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄ ̄
#Ocius_mty
À thì, mấy đoạn tin nhắn với cả mấy đăng trong fic ấy mình xin phép dùng tên thật cho đỡ rối nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com