Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Định Mệnh Vẫn Dõi Theo

Căn phòng trọ nhỏ vẫn ẩm thấp và ngột ngạt, nhưng giờ đây, không gian càng trở nên kịch tính. Thanh Bình hít một hơi thật sâu, cố giữ nhịp tim, cố khống chế nỗi sợ vừa tan đi từ ảo giác máu. Ánh sáng vàng yếu ớt hắt xuống bong tróc, tạo bóng uốn lượn quanh cả ba người – bóng Việt Anh, bóng Hoàng, và bóng của chính cậu.

Việt Anh đứng sát, ánh mắt lạnh như băng, nhưng trong sâu thẳm, cậu nhận ra một điều khác: sự tò mò và thách thức. Bàn tay anh siết mạnh, nhấn cậu vào góc phòng, nhưng không chỉ là bạo lực thể xác – mỗi cử chỉ đều như muốn thử lòng Thanh Bình, đo lường quyết tâm của cậu.

Thanh Bình run rẩy, nhưng lần này, cậu không muốn ngã quỵ. Mỗi hơi thở vẫn nghẹn ứ, nhưng cậu ép bản thân bình tĩnh, ngấm nhịp không gian chật hẹp và áp lực siêu thực. Cậu thấy từng sợi ánh sáng như sợi dây đỏ, dệt nên từ ảo giác của những lần chết đi, quấn quanh tay và chân, nhắc nhở rằng số phận vẫn đang giăng bẫy.

Hoàng chen vào, bàn tay nắm chặt, mắt căng ra, vừa muốn cứu Bình vừa muốn ngăn Việt Anh làm quá giới hạn. Nhưng cậu cũng cảm nhận sự ngột ngạt, như chính họ đều đang bị hút vào vòng xoáy tâm lý – bạo lực – siêu thực.

Việt Anh bất ngờ áp sát, bàn tay giữ chặt vai Thanh Bình, vừa thực vừa như bóng hình lung linh trong ánh sáng méo mó. Mỗi động tác của anh đều khiến sàn nhà và trần nhà trong mắt Bình như nghiêng, co lại, tạo cảm giác không thể thoát ra.

Bình cố chống cự, nhịp tim dồn dập. Hình ảnh máu từ ảo giác trước đó thoáng xuất hiện: từng sợi dây đỏ như mạng nhện mềm mại, nhảy múa theo ánh sáng, nhắc cậu rằng quá khứ và định mệnh vẫn quấn chặt.

Hoàng vội lao tới, kéo Bình ra khỏi áp lực trực tiếp, nhưng sự xuất hiện của cậu chỉ làm không gian thêm chật hẹp, tăng cảm giác nghẹt thở. Ánh mắt Hoàng dõi theo Việt Anh, vừa căng thẳng vừa cảnh giác, như một yếu tố cân bằng nhưng cũng là chất xúc tác cho bi kịch. động tác đều như kéo dài vĩnh cửu. Cậu nhận ra rằng, quyết định của mình lúc này sẽ thay đổi cục diện tam giác này, và cũng là bước ngoặt số phận lần này.

𓂀

---

Không gian căn phòng vẫn ngột ngạt, chật hẹp. Thanh Bình đứng thẳng người, dù tim đập loạn nhịp, cố ép giọng lạnh lùng:

– “…Đủ rồi.”

Việt Anh nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm nhưng vẫn sắc lạnh, dường như chưa ai dám nói với anh như vậy. Hắn tiến một bước, bàn tay vẫn siết mạnh vai cậu, nhưng Thanh Bình không nhúc nhích. Một luồng khí dường như ngừng trôi trong phòng: cả ba người đều bị đóng khung trong khoảnh khắc căng thẳng tột độ.

Hoàng chen vào, bước tới gần hơn, ánh mắt nghiêm nghị:

– “Việt Anh, thôi đi! Bình không đáng…”

Nhưng lời nói chưa kịp kết thúc, ánh mắt của Việt Anh đã khoá chặt Hoàng, khiến cậu ta phải dừng lại, run rẩy. Không gian chật hẹp càng làm áp lực tâm lý nặng nề: ba con người, ba ý chí, cùng nhau bị vòng xoáy siêu thực kéo vào.

Đột nhiên, một vệt máu ảo giác xuất hiện trên sàn, mờ ảo nhưng rực rỡ như lụa đỏ. Thanh Bình cảm giác như sợi dây này đang siết quanh cổ tay, nhắc cậu về quá khứ và kiếp trước, về tất cả những gì đã mất. Cậu hít sâu, ép bản thân nhìn thẳng vào Việt Anh:

– “…Lần này, tôi không sợ nữa.”

Việt Anh giật mình, lần đầu tiên, ánh mắt hắn lộ vẻ ngạc nhiên pha chút thách thức. Một bước tiến của hắn như muốn áp đảo, nhưng Thanh Bình đã chuẩn bị, co tay, sẵn sàng phản công. Không gian trong mắt Bình như méo mó, trần nhà uốn cong, tường nhấp nhô, tạo cảm giác thực và siêu thực hòa làm một.

Hoàng nắm lấy tay Bình, ánh mắt vừa lo lắng vừa quyết đoán, tạo một mạch năng lượng đối lập với áp lực từ Việt Anh. Thanh Bình dường như nhận ra: chỉ khi đối mặt trực tiếp, cậu mới có thể phá vỡ vòng xoáy định mệnh, thoát khỏi áp lực siêu thực này.

Một nhịp thở, một bước tiến, và bạo lực bắt đầu dồn dập: bàn tay Việt Anh siết chặt vai Bình, Hoàng kéo cậu ra, tất cả xảy ra trong không gian hẹp, áp lực, và ánh sáng méo mó. Mỗi nhịp tim, mỗi cái nhìn, mỗi động tác đều dồn nén cực độ, tạo ra một cao trào vừa thực vừa siêu thực, khiến trái tim người đọc cũng nghẹt thở theo.

𓂀

---

---

Thanh Bình hít một hơi thật sâu, ánh mắt đỏ hoe nhưng đầy quyết tâm. Không gian chật hẹp, ánh sáng vàng nhợt nhạt nhấp nháy, bóng ma từ ảo giác máu vẫn thoáng qua trước mắt, nhắc nhở cậu về quá khứ chết đi sống lại.

Cậu nhìn Việt Anh, cảm nhận sức mạnh áp đảo nhưng cũng nhìn thấy sự tò mò ẩn trong mắt hắn. Lần này, Thanh Bình biết mình không thể nhún nhường. Cậu hít mạnh, dồn hết sức lực vào giọng nói:

– “…Tôi quyết định… tự chọn đường sống của mình.”

Việt Anh nhướn mày, chưa ai dám thách thức anh như vậy. Ánh mắt lạnh lùng ban đầu dần chuyển sang dò xét, như đang cân nhắc năng lực và quyết tâm của Thanh Bình. Bàn tay hắn vẫn siết, nhưng áp lực như bị kéo giãn, nhường chỗ cho ý chí cứng rắn của cậu.

Hoàng nắm tay Thanh Bình, ánh mắt nghiêm túc, như tiếp thêm sức mạnh. Cậu đứng vững hơn, tim đập từng nhịp – vừa lo lắng, vừa tràn hy vọng. Không gian vẫn chật hẹp, ánh sáng méo mó, bóng đổ uốn lượn, nhưng Thanh Bình bây giờ không còn bị trói buộc bởi quá khứ.

Một nhịp thở dài, một khoảnh khắc ngừng trôi, và mọi thứ tạm lắng. Áp lực bạo lực giảm đi, nhưng không phải là kết thúc. Quyết định này mở ra một cánh cửa mới, nơi Thanh Bình có thể đối mặt Việt Anh và Hoàng trên thế trận mới, bắt đầu một giai đoạn khác của cuộc đời và của câu chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com