Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5- Cùng mưa, cùng thấu hiểu

"Mọi người tập hợp!" Kuroo vang lên, âm thanh đầy quyền lực lôi cuốn cả đội lại gần.
"Vất vả rồi, nghỉ ngơi đi, lấy lại sức nhé. Ai ở lại thì tôi để chìa khóa đây."
Shibayama, với một nụ cười bí ẩn, vỗ nhẹ lên vai Lev. "Haiba-kun, cơ hội của cậu đó, không thể để lỡ đâu."
Lev nuốt nước bọt, cảm giác như không gian xung quanh bỗng chốc trở nên nhỏ lại.
"Ya... Yaku-san..." Cậu lắp bắp, đôi tay bối rối siết chặt, mắt không dám nhìn thẳng vào anh. "Tí nữa anh... có thể luyện tập với em không ạ? Em... em biết mình đỡ chưa tốt, nên... em muốn luyện tập thêm."
Yaku nhướng mày, một chút ngạc nhiên lướt qua ánh mắt anh. "Oh? Bình thường mày hay trốn tập với anh cơ mà, hôm nay sao lại chủ động thế? Được rồi, anh sẽ luyện với mày." Anh quay sang Kuroo, giọng trêu chọc. "Kuroo, để chìa khóa lại cho tao."
"Okay, babe. Tụi tao về trước đây."
Shibayama lặng lẽ gật đầu, ánh mắt dành cho Lev như một lời động viên, rồi bước ra ngoài, để lại không gian tĩnh lặng chỉ còn lại hai con người.
Căn phòng rộng rãi, tràn ngập hơi ấm của sự cố gắng và hy vọng, bỗng trở nên quá chật chội với Lev.
"Đứng đó làm gì, vào vị trí đi! Mày là người đề xuất mà." Yaku lên tiếng, không gắt gỏng nhưng lại như một lời thôi thúc.
"Dạ!!!" Lev vội vàng di chuyển, mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại anh và Yaku, như thể không gian chỉ có hai người họ.

Lev đứng vào vị trí, đôi chân hơi run rẩy, nhưng quyết tâm trong lòng lại ngày càng mạnh mẽ. Cảm giác tim đập thình thịch không ngừng, như thể tất cả sự chú ý của anh chỉ tập trung vào người đàn anh đứng trước mặt. Yaku không nói gì thêm, chỉ đơn giản là quan sát Lev với ánh mắt sắc bén, rồi anh bắt đầu di chuyển.

"Thử lại đi, đừng để bóng bay qua như vậy nữa," Yaku nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng có gì đó không thể chối cãi, buộc Lev phải tuân theo.

Lev hít một hơi sâu, cố gắng quên đi sự ngượng ngùng, tập trung vào từng động tác. Những cú đỡ bóng của anh ngày càng tự tin hơn, mặc dù đôi lúc vẫn chưa hoàn hảo, nhưng mỗi lần sai lầm lại là một cơ hội để anh học hỏi. Cảm giác đó, được Yaku sửa sai một cách nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, dường như đã khiến mọi lo âu trong lòng Lev tan biến.

Yaku vẫn im lặng, thi thoảng chỉ nói một câu ngắn gọn, nhưng mỗi lời anh nói đều khiến Lev cảm thấy như có một nguồn năng lượng mới trỗi dậy. Cứ thế, cả hai người chìm trong không gian của buổi tập, nơi chỉ có bóng chuyền, tiếng bước chân, và tiếng thở hổn hển của Lev.

Giờ đây, Lev không còn cảm thấy sự ngại ngùng ban đầu. Anh không còn nhìn Yaku như một người xa lạ hay là đàn anh không thể tiếp cận được. Mỗi động tác, mỗi lời nói của Yaku như một nhịp điệu, làm cho Lev dần nhận ra rằng, mối quan hệ này có thể phát triển, không chỉ là học hỏi, mà còn là sự kết nối sâu sắc hơn.

"Không tồi," Yaku nói, ngừng lại sau khi Lev vừa hoàn thành một cú đỡ bóng tốt. "Cố gắng giữ vững như vậy."

Lev mỉm cười, dù không nói ra nhưng trong lòng anh, lời khen ấy như một phần thưởng lớn lao. Cảm giác đó, thật sự quý giá.

"Tập đến đây đủ rồi, chúng ta dọn dẹp rồi về thôi."
"Dạ."

Hai người làm việc trong im lặng, bàn tay di chuyển nhanh chóng, lau sàn, xếp lại dụng cụ, mọi thứ dần trở về vị trí ban đầu. Sau khi đóng cửa phòng thể chất, họ bước ra ngoài, chỉ để nhận ra rằng trời đã bất ngờ đổ mưa.

"Ái chà, hồi sáng bảo không mưa cơ mà! Sao lại thế này?" Yaku lẩm bẩm, vẻ khó chịu hiện lên khi nhìn lên bầu trời đầy mây đen. Rồi anh quay sang Lev, đôi mắt nheo lại, "Lev, chú mày có mang dù theo không?"
"Dạ không ạ."
"Chết tiệt, vậy là chỉ còn cách đợi mưa tạnh hoặc... chạy thụt mạng đến nhà ga thôi." Anh cười khẩy, dù trong giọng nói có chút bất lực.

Lev nhìn quanh, cảm nhận từng giọt mưa lạnh lẽo đập vào người, không thể không thở dài. Anh nhớ đến chuyến tàu và ánh sáng mờ ảo của nhà ga phía xa.

"Nhà ga anh đi là nhà ga XXX phải không?" Lev hỏi, trong lòng có chút hy vọng.
"Đúng rồi nhóc." Yaku đáp lại, ánh mắt sáng lên một cách bất ngờ.
"Em cũng vậy! Thế là chúng ta có cùng chuyến tàu rồi." Lev mỉm cười, một chút phấn khích thoáng qua trong giọng nói.

Họ vội vàng tìm một mái hiên để trú, cuối cùng dừng lại dưới một mái chòi nhỏ trong công viên. Những bước chân đều đặn dừng lại, và không gian trở nên tĩnh lặng lạ thường.

Dưới mái chòi, mưa vẫn rơi, từng giọt nước lăn trên mái hiên, vỡ ra thành từng vệt dài. Cả hai người ngồi im lặng, không ai nói gì. Mỗi tiếng mưa rơi như một nốt nhạc trong không gian ấy, làm mọi thứ trở nên nhẹ nhàng và xa vời.

Bầu trời đã bắt đầu mờ sương, những đám mây đen kéo đến dày đặc, che phủ cả không gian rộng lớn, mang theo một làn mưa dày hạt hơn, như thể thế giới xung quanh đang dần chìm vào một không gian khác. Cả Lev và Yaku đều im lặng, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau, nhưng không ai vội vã phá vỡ sự tĩnh lặng đó.

Trong khoảnh khắc ấy, chẳng ai cần phải nói gì. Mưa ngoài kia và không gian yên tĩnh chỉ có hai người họ. Mọi thứ như thể được khắc sâu trong tim, một điều gì đó mà cả hai đều hiểu mà không cần phải diễn đạt.

"Người em ướt hết rồi này! Lại đây, anh lau cho!"
Lev nghe thế, hơi xấu hổ, mặt đỏ bừng. Cậu rón rén bước lại gần Yaku, cảm nhận khoảng cách giữa hai người đang thu hẹp dần.

(Quá gần rồi! Gần quá! Yaku-san đang ở ngay sát mình!! Anh ấy sắp chạm vào mình!)

"Ồ, tóc chú mày mềm quá! Dùng dầu gội gì vậy?" Yaku hỏi, sự ngạc nhiên nhẹ nhàng trong giọng nói.
"Tóc em... là tóc tự nhiên ạ... em có dưỡng tóc chút thôi." Lev lí nhí trả lời, mặt lại đỏ hơn nữa.

Một chú mèo to lớn ngượng ngùng đứng trước mặt Yaku, chẳng khác gì một đứa trẻ không biết làm sao. Lev cắn môi, tránh nhìn vào đôi mắt của Yaku. Cậu cảm thấy một chút ích kỷ, cảm giác mơ hồ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, có lẽ mình sẽ mãi không dám hỏi điều gì sâu sắc.

Một lúc im lặng trôi qua, rồi Lev lúng túng mở lời, đôi mắt nhìn xuống đất:

"Ya-Yaku-san... Đôi khi em ước mình đủ giỏi để được anh chú ý."

Yaku nhìn Lev, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc, nhưng không lạnh lùng, chỉ là có chút tò mò.

"Ý chú mày là sao?"

Lev cảm thấy tim mình đập mạnh, như thể mọi lời nói sắp tuôn ra mà không thể ngừng lại. Cậu vội vã giơ tay lên, mặt lại đỏ bừng.

"Em xin lỗi... em lỡ thốt ra câu linh tinh rồi..."

Không khí im lặng một lần nữa, nhưng lần này lại nặng trĩu cảm xúc, như thể có một sự hiểu lầm, một ngăn cách nào đó chưa thể vỡ ra. Lev chỉ biết đứng đó, cảm giác ngượng ngùng xâm chiếm cả cơ thể, không dám nhìn thẳng vào Yaku, nhưng cũng chẳng thể rời mắt.

"Chú mày biết không, Lev," Yaku bắt đầu, giọng anh ấm áp hơn thường lệ, nhưng có gì đó thật dịu dàng, gần gũi. "Anh không phải là kiểu người để người khác chú ý. Anh cũng chỉ là người bình thường, mờ nhạt thôi."

Lev ngạc nhiên nhìn Yaku, đầu óc như muốn nổ tung. Anh ấy... người mà cậu đã luôn ngưỡng mộ, luôn coi là hình mẫu, lại nói mình là người "mờ nhạt"? Lev không hiểu, nhưng cảm giác này lại làm cậu thấy một chút gì đó xót xa. Yaku nhìn thấy sự ngạc nhiên trên mặt Lev, nhưng thay vì rút lại lời nói, anh vẫn kiên nhẫn nhìn vào mắt cậu.

"Anh không phải người mà mọi người luôn mong muốn chú ý đến. Cũng giống như mày thôi, Lev," Yaku tiếp tục, đôi mắt sâu thẳm dường như đang nhìn vào những suy nghĩ ẩn giấu trong lòng Lev. "Anh chỉ muốn làm những gì mình thích. Đôi khi, cái mà mày cảm thấy thiếu thốn lại chính là thứ mà anh cũng từng thiếu. Chỉ là anh đã học cách chấp nhận bản thân mình như thế."

Lev cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cậu không thể tin nổi Yaku lại nói những lời này, những lời thật sự mang ý nghĩa sâu sắc, như thể anh đang chia sẻ một phần nội tâm của mình. Lev cúi đầu, xấu hổ vì những suy nghĩ trước đây, khi cậu luôn lo lắng rằng mình không đủ giỏi để được chú ý đến. Nhưng giờ đây, những lời của Yaku như một nguồn động viên mạnh mẽ, khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm, như thể những gánh nặng trước đây không còn tồn tại.

"Em... em không nghĩ như vậy đâu," Lev thì thào, giọng hơi nghẹn lại. "Em... em đã luôn nghĩ anh là người hoàn hảo. Làm sao anh có thể không biết điều đó?"

Yaku mỉm cười, một nụ cười không còn chút gì nghiêm túc như thường ngày, mà là một nụ cười nhẹ nhàng, ân cần. "Chính vì anh là người bình thường như vậy, nên anh mới có thể hiểu cảm giác của mày. Mày không phải là người duy nhất có những suy nghĩ này đâu. Và mày biết không, Lev?" Yaku bước một bước gần hơn, để Lev cảm nhận được sự ấm áp từ anh. "Cái mà mày nghĩ là thiếu thốn, anh lại nhìn thấy sự cố gắng trong đó. Đó là điều anh chú ý đến."

Lev nuốt nước bọt, cảm giác như cả không gian này đang thu nhỏ lại, chỉ còn lại hai người họ. Cậu cảm nhận được hơi thở của Yaku gần gũi đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập. Một nỗi xao xuyến, bối rối, và nhẹ nhàng dâng lên trong lòng.

"Em... em sẽ cố gắng, Yaku-san. Em sẽ không còn sợ hãi nữa," Lev thì thào, không dám nhìn vào mắt anh.

Yaku khẽ cười, lần này là một nụ cười chân thành, đầy ấm áp. "Đó mới là Lev mà anh muốn thấy. Mày sẽ làm được, cứ tin vào chính mình đi."

Lev cảm thấy một làn sóng ấm áp chạy dọc từ ngực lên cổ họng, như thể mọi lo lắng trước đây đều bị cuốn trôi. Cậu ngẩng đầu lên, gặp ánh mắt Yaku, và bất ngờ cảm thấy mình không còn lẻ loi trong cuộc hành trình này nữa.

Nhưng mà

Lev cảm thấy một chút căng thẳng trong lòng khi đứng gần Yaku. Cậu muốn nói ra rất nhiều điều, nhưng những lời nói cứ lắng lại trong cổ họng. Không biết phải bắt đầu từ đâu, Lev chỉ đứng im lặng, tay vân vê góc áo, cảm giác ngượng ngùng như đang có một bức tường vô hình ngăn cách hai người.

"Yaku-san..." Lev khẽ mở lời, giọng cậu không lớn nhưng cũng đủ để Yaku nghe thấy. Cậu liếc nhìn Yaku rồi lại nhanh chóng quay mặt đi, tránh ánh mắt ấy. Cảm giác này thật kỳ lạ, như thể những lời cậu muốn nói không thể thoát ra khỏi miệng được.

"Em... em chỉ muốn nói cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã luôn ở đó giúp em, không chỉ là trong các buổi tập hay trận đấu mà còn khi em cảm thấy không tự tin, không thể làm tốt mọi thứ. Anh giúp em nhận ra rằng mình có thể làm được nhiều điều hơn, ngay cả khi em nghĩ mình không đủ giỏi." Lev cúi đầu, cảm thấy có chút xấu hổ khi nói ra những điều này.

Cậu ngừng lại một chút, lúng túng, rồi lại tiếp tục. "Anh biết không, đôi khi, em cảm thấy như mình là một chú mèo con yếu ớt, luôn phải nhìn theo anh, mong anh chú ý tới mình. Nhưng em không dám nói gì, chỉ âm thầm cảm thấy vui khi được anh giúp đỡ."

Lev liếc nhìn Yaku từ góc mắt, cảm nhận một sự lặng yên đến kỳ lạ từ người đối diện. Nhưng Yaku không có vẻ gì là khó chịu hay buồn bã, chỉ là im lặng, khiến Lev cảm thấy hơi thở của mình nặng trĩu.

"Em không biết liệu em có thể nói ra hết những gì trong lòng không... Chỉ là, đôi khi em muốn anh biết rằng em rất trân trọng những gì anh đã làm cho em. Em không phải là kiểu người hay nói ra cảm xúc của mình, nhưng... em nghĩ anh xứng đáng được biết."

Cậu ngừng lại, nhắm mắt lại một chút, cảm giác trong lòng như trào dâng. Lev không biết mình đang tìm kiếm gì từ Yaku, nhưng cậu cảm thấy, ít nhất, mình đã có thể nói ra một phần trong những cảm xúc chất chứa bao lâu nay. Chỉ là một chút thôi, đủ để Yaku hiểu rằng cậu thật sự rất trân trọng anh, dù không thể bày tỏ hết ra.

Yaku vẫn không nói gì ngay, chỉ nhìn Lev một lúc lâu. Anh biết Lev rất khó để mở lời, và những gì cậu nói ra thực sự chân thành. Nhưng thay vì đáp lại ngay, Yaku chỉ nở một nụ cười nhẹ, không quá rõ ràng, nhưng đủ để Lev cảm nhận được.

"Cảm ơn, Lev." Yaku nói, giọng anh nhẹ nhàng hơn thường lệ. "Em không cần phải lo lắng về chuyện này đâu. Anh luôn ở đây nếu em cần." Anh nhìn Lev, một ánh nhìn dịu dàng nhưng cũng đầy kiên định. "Cứ tiếp tục cố gắng, và nếu có gì, cứ nói với anh. Anh sẽ giúp em như đã làm."

Lev cảm thấy một phần trong mình như được nhẹ nhõm, dù chưa nói hết tất cả nhưng ít nhất, Yaku đã nghe và hiểu. Cậu vẫn còn lúng túng, nhưng trong lòng đã không còn cảm giác nặng nề nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com