Tôi nhận ra bản thân mình quá cố chấp, cố chấp để chờ đợi nhận về bằng với những gì tôi đã cho đi trong tình yêu, nhưng tôi không thể ngờ tất cả sự cố chấp đó của tôi chưa từng và có lẽ cũng sẽ không bao giờ được đền đáp... Chỉ làm cho trái tim mỗi lúc mỗi đau hơn, chỉ làm cho những đêm tối hơn... Tôi cố chấp để được gì! Sự gào thét để nhận lại được gì! Sự im lặng để đổi lấy điều gì! Tất cả chỉ cộng lại bằng đúng những thương tổn trong lòng mình.
Tôi tự hỏi mình tại sao những vết thương sau lại luôn làm bản thân đau hơn vết thương trước?
Người có thể cảm nhận đôi tay tôi mềm, nhưng liệu có cảm nhận được những chai sần trong tim tôi, có cảm nhận được hết những mắt tôi, có cảm nhận được tất cả những sóng gió trong im lặng của tôi, có cảm nhận được tôi đang sợ hãi và run rẩy trước cuộc đời đến như thế nào... Tôi không còn một kẻ mộng mơ thêm nữa... vì tôi nhận ra cuộc đời không có thời gian để hiểu và thương xót cho những thương tổn của mình.. Tôi tỏ ra tội nghiệp ích gì chứ, mơ mộng và chờ đợi điều gì chứ?!
Có những điều tôi cứ nghĩ mình giỏi cất giấu nó, giỏi giữ nó phẳng lặng như mặt hồ. Nhưng tôi lại quá kém cỏi không thể ngăn những lúc vỡ oà. Một mình tôi thu mình trong căn phòng, sự cô đơn đó mấy ai cảm nhận được ngoài bản thân tôi. Tôi nhận ra chẳng có ai buộc phải có trách nhiệm cho sự bình yên của bất kì ai; và nếu tôi có cuộn mình trong sợ hãi, trong nước mắt thì cũng chẳng có ai là người có lỗi... Có trách là trách chính tôi không tập cho mình những bước tự lập từ đầu, cứ cho rằng mình yếu đuổi và xứng đáng cho sự bảo vệ, cho sự ẩn mình dưới vòng tay che chở... Tôi, vẫn luôn nghĩ tôi giỏi giang lắm, bản lĩnh lắm; nhưng đến cuối cùng tôi nhìn thấy sự gục ngã nơi tôi.
Tôi tự hỏi rốt cuộc điều tôi cần là người tôi yêu hay chỉ cần một vòng tay luôn ở bên cạnh tôi... Tôi tự hỏi sao cuộc đời nghiệt ngã không thể cho tôi cả hai là một! Tôi hỏi cuộc đời, người làm cho những giấc ngủ của tôi chẳng thể tròn, cho mắt tôi sưng vào mỗi sáng thức giấc, người có ngon giấc?! Là tôi quá tệ với người nên người hà khắc với tôi hay người đang bỡn cợt tôi trước khi cho tôi một kết cuộc của sự hạnh phúc?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com