MỘT
Một nỗi buồn lạ lùng thấm nhập vào tôi, nỗi buồn mà tôi ngại ngùng đặt cho nó một cái tên nghiêm chỉnh và xinh đẹp là muộn phiền. Ý tưởng về muộn phiền từ nào tới giờ luôn luôn hấp dẫn tôi, nhưng giờ đây dường như tôi phải hổ thẹn vì tích cách vị kỉ vô cùng của nó. Tôi đã biết thế nào là buồn chán, hối tiếc, và một đôi khi hối hận, nhưng chưa bao giờ tôi quen với nỗi muộn phiền. Hôm nay, nó bao trùm tôi như một cái kén tơ,, mềm mại và làm tôi yếu ớt, và tách biệt tôi khỏi những ngừời khác.
Mùa hè năm đó, tôi mười bảy tuổi và hoàn toàn hạnh phúc. Lúc ấy, "những người khác" là cha tôi và người tình của ông, Elsa. Tôi phải giải thích chuyện này tức thì, nếu không sẽ gây hiểu lầm. Cha tôi bốn mươi tuổi và góa vợ đã mười lăm năm. Cha tôi trẻ so với tuổi, đầy nhựa sống và sôi nổi. Khi tôi rời khỏi trường nội trú của các bà sơ hai năm trước và đến Paris ở với ông, tôi sớm biết rằng ông sống chung với một người đàn bà. Nhưng tôi không chấp nhận ngay việc ông thay đổi người tình xoành xoạch mỗi sáu tháng! nhưng rồi dần dà sự quyến rũ của ông. Ông là một nguwofi phù phiếm, giỏi việc thương mãi, luôn tò mò, mau chán, và rất hấp dẫn phụ nữ. Tôi dễ dàng yêu ông, vì ông tử tế, rộng lượng, vui vẻ và cưng chiều tôi. Tôi không thể nào tưởng tượng ra có người bạn nào tốt hơn hay thú vị hơn ông. Vào đầu mùa hè mà tôi đang kể, ông còn hỏi nếu tôi có phản đối việc ông đem Elsa theo kì nghỉ mát của chúng tôi hay không. Chị ấy là bồ của ông thở đó, cao,tóc đỏ, gợi cảm và dễ thương, có đầu óc tầm thường, hiền lành hầu như đơn giản, và không giả vờ khoe mẻ. Ai cũng có thể gặp chị ấy ở phòng tranh và quán rượu ở đại lộ Champs-Elysees bất kì ngày nào. Tôi chấp thuận vì tôi hiểu ông cần có một người đàn bà, và tôi, cũng hiểu rằng, Elsa sẽ không là một chướng ngại giữa chúng tôi. Ngoài ra, cha tôi và tôi quá hân hoan trước viễn cảnh của chuyến đi nên tôi không ở trong một tâm trạng chống đối điều gì. Ông thuê một căn biệt thự lớn ở vùng Mediterranean, nơi chúng tôi áo ước mãi từ mùa xuân. Nó ở một chỗ vắng và đẹp, trên một doi đất vươn ra biển, che khuất khỏi đường lộ bằng một rừng thùy dương. Một lối mòn dễ chạy dẫn xuống một vịnh nhỏ, nơi song biển mơn man vỗ vào những gành đá màu sét gỉ.
Những ngày đầu thật huy hoàng, chúng tôi ở lì ngoài bãi, phơi thân dưới mặt trời nóng gắt, dần dần có được một làn da nâu hồng khoẻ mạnh- ngoại trừ Elsa, da của chị ấy đỏ lừ và bong tróc, làm chị ấy đau đớn vô ngần. Cha tôi tập đủ các bài thể dục phức tạp để mong làm phẳng lại cái bụng phệ không thích hộ với một chàng Don Juan. Từ sáng tinh mơ tôi đã ngâm mình dươi nước. Nước lạnh và trong suốt và tôi vẫy vùng tung toé trong cố gắng vứt bỏ bóng tou và bụi bặm của Paris. Tôi nằm soải tay trên cát, hốt lên một nắm rồi để tuôn những dòng mềm, vàng qua khẽ tay. Tôi nói với tôi là cát trôi như thời gian. Đó là một ý nghĩ vu vơ, và thật vui khi có những ý nghĩ vu vơ vì đang mùa hè.
Đếm ngày thứ sáu, tôi nhìn thấy Cyrill lần đầu. Anh lái một chiếc thuyền buồm nhỏ gần bờ và thuyền lật ngay trước cái vịnh con của tôi. Tôi đã có một thời gian tuyệt vời giúp anh thu lượm đồ vật, trong thời gian ấy anh nói cho tôi biết tên anh, rằng anh học luật và đang nghỉ hè với mẹ ở một biệt thự gần đó. Anh có gương mặt rất tiêu biểu của người Latin - da rât sậm và rất cởi mở. Ở anh có một thứ gù đó toát ra trách nhiệm và che chở, khiến tôi lập tức yêu thích anh. Tôi thường tránh bọn sinh Viên,tôi thấy họ tàn bạo, chỉ chú trọng đến bản thân, nhất là ở thời niên thiếu mà họ lấy chất liệu cho những lúc lên cơn, hoặc biện minh cho nỗi chán chường của họ. Tôi không quan tâm đến những người trẻ; tôi thích bạn của cha tôi hơn nhiều, những người đàn ông trạc tứ tuần, trò chuyện với tôi một cách lịch sự và dịu dàng - đối xử với tôi bằng sự trìu mến của một người cha - hay một người tình. Nhưng Cyrill thì khác. Anh cao và hầu như đẹp, một vẻ đẹp dễ khơi gợi tức thì lòng tin nơi người khác. Mặc dù tôi không giống cha tôi ở tật ghét bỏ cái xấu - mà ta thường liên kết với những người ngu độn - tôi vẫn có một cảm giác mơ hồ thiếu thoải mái trước sự hiện diện của những người không hấp dẫn. Đối với tôi, sự cam chịu xấu xí của họ dường như là khiếm nhã. Bởi chúng ta tìm kiếm điều gì nếu không phải là làm người khác vui lòng? Tôi không biết dục vọng quyến rũ người khác đến từ sự dư thừa sức sống, lòng chiếm hữ. Hay từ một nhu cầu sâu lắng là cần được xác định.
Khi Cyril ra về anh đề nghị sẽ dạy tôi lái thuyền buồm. Tôi lên nhà ăn tối bận rộn với những suy nghĩ của mình về anh, và nói rất ít và không để ý đến nỗi bồn chồn của cha tôi. Sau bữa tối, chúng tôi ra sân thượng hóng mát theo lệ thường. Trời đầy những nụ sao. Tôi chăm chú nhìn lên, thoảng một chút hy vọng,sẽ bắt gặp một tia sáng bất thần xoẹt ngang đỉnh trời, nhưng mới đầu tháng bảy và hãy còn quá sớm cho những vì sao lạc. Ở sân thượng, lũ dế đang gáy rền rĩ. Hẳn phảu có đến hàng ngàn chú, say tình và say trăng, hát hỏng suốt đêm. Người ta nói với tôi là chúng phát ra âm thanh bằng cách cọ chân vào nhau, nhưng tôi vẫn thích tin rằng tiếng dế gáy xuất phát từ cổ họng, sâu lắng, bản năng như tiếng gào rú của lũ mèo động cỡn.
Chúng tôi cảm thấy rất thoải mái. Vài hạt cát bé tí sót lại trên da dưới lớp Áo làm tôi không thể nào ngủ gật. Cha tôi bỗng ho khan như xin lỗi và ngồi thẳng lên.
" Có một người sẽ đến đây với chúng ta" ông nói.
Tôi nhắm mắt lại bất bình. Chẳng tôi hạnh phúc làm sao; thế mà chẳng được bao lâu!
" Mau nói cho tụi này biết là ai!"Elsa kêu lên, lúc nào cũg sốt sắng với chuyện gẫu.
"Anne Larsen" cha tôi đáp, và ông quay sang tôi.
" cha mời cô ấy đến chơi khi nào cô ấy mệt vì những bộ sưu tập và cô ấy.... Cô ấy sắp đến. "
Anne là người cuối cùng mà tôi nghĩ rằng cha tôi có thể mời đến hơi. Cô ấy là bạn của mẹ tôi, và ít có quan hệ với cha tôi. Mặc dù vậy, khi tôi bỏ trường bà sơ hai năm trước đây và cha tôi phát điên lên vì tôi, ông đã nhờ cậy cô. Trong một tuần, cô giúp tôi ăn mặc chỉnh tề và dạy tôi một ít điều về cuộc sống. Tôi nhớ là tôi cho rằng cô là người Pu nữ tuyệt vời nhất và tôi bên lẻn yêu thích cô. Nhưng cô đã sớm chuyển hướng tình cảm của tôi sang một chàng trai mà cô quen biết. Cô đã cho tôi một óc thẩm mĩ về thời trang và một cuộc tình phất phơ đầu đời, và tôi rất biết ơn cô. Bốn mươi hai tuổi, cô là người quyến rũ nhất mà người ta có thể than phiền ở cô. Nhưng cô cũng tử tế bằng như là xa cách. Ở cô toát ra một ý chí cứng rắn, một nội tâm thanh thản - một điều đáng nể. Mặc dù đã ly dị, dường như cô không có người yêu; nhưng chúng tôi không quen với bạn bè của cô. Bạn của cô, lanh lợi, khôn ngoan và kín đáo. Bạn của chúng tôi, những người mà cha tôi chỉ cần đẹp hay thú vị, thì ồn ào và đòi hỏi không thôi. Tôi nghĩ rằng cô coi thường chúng tôi vì thói yêu chuộng những thứ linh tinh phù phiếm của chúng tôi, bởi lẽ cô khi dễ mọi điều cực quan. Chúng tôi rất ít có việc tiếp xúc với cô, trừ khi trong việc làm và qua kỉ niệm của mẹ tôi. Cô làm trong ngành thời trang, cha tôi ngành qảng cáo, nên thỉnh thoảng họ gặp nhau trong các bữa tiệc chuyên môn. thêm vào đó là các nổ lực của tôi để giữu liên lạc với cô, bởi vì, mặc dù cô làm tôi e sợ, nhưng tôi sâu sắc ngưỡng mộ cô. Vì thế sự có mặt của cô nơi đây làm tôi lo ngại vì Elsa cũng hiện diện và vì quan điểm của cô về cách nuôi dạy tôi.
Elsa lên lầu đi ngủ sau khi đã gặng hỏi về địa vị của cô. Còn lại một mình tôi với cha tôi dời qua nhưng bậc thềm, ngồi dưới chân ông. Ông nghiêng người tới trước và đặt 2 tay lên vai tôi.
"Sao mà gầy rọc vậy, hở cưng? Con giống một con mèo hoang nhỏ. Cha muốn có môt đứa con gái tóc vàng, đầy đặn, đáng yêu với cặp mắt xanh màu men sứ và..."
"Chẳng phải là điều con muốn bàn", tôi đáp." Tại sao cha lại mời Anne, và tại sao cô ấy nhận lời?"
" Có lẽ cô ấy muốn gặp ông già của con, ai mà biết được"
" Cha không phải là loại người mà Anne thích," tôi nói. " Cô ấy quá thông minh và quá tự trọng. Còn Elsa thì sao? Cha có nghĩ đến chị ấy không? Cha có thể tưởng tượng Elsa và Anne sẽ nói chuyện gì với nhau không? Con không thể!"
" Phải nói cha chưa hề nghĩ đến chuyện đó," ông thú nhận." Nhưng con nói đúng, thật là một ý tưởng đáng sợ. Cecile, con yêu quý của cha, hay là mình nên trở lại Paris?"
Ông cười nhẹ và xoa xoa lên gáy của tôi. Tôi ngoái cổ lại để nhìn ông. Đôi mắt sẫm màu của ông long lanh, những vết nhăng li ti ngộ nghĩnh viền quanh, môi ông hơi cong lên. Ông trông như một vị thần dê. Tôi cười to với ông như tôi vẫn luôn luôn cười mỗi khi ông tạo ra một tình huống phức tạp cho chính mình.
"Con nhãi ranh tòng phạm của cha, " ông nói. "Nếu không có con cha biết làm sao bây giờ? "
Giọng nói của ông quá nghiệm trang nhưng cũng quá đỗi ngọt ngào đến độ tôi không biết ông sẽ thật sự khổ sở nếu không có tôi. Chúng tôi trò truyện đến khuya về tình yêu, về sự phức tạp của nó. Trong mắt cha tôi, chúng đều là sản phẩm tượng tượng. Ông chối bỏ tất cả các ý niệm về lòng chung thủy hay cam kết nghiêm chỉnh. Ông giải thích rằng chúng chỉ tùy tiện và khô cằn. Nếu xuất phát từ người khác, những quan điểm như thế sẽ làm tôi chới với, nhưng tôi biết trong trường hợp của ông chúng không loại trừ sự dịu dàng và tận hiến - những cảm xúc càng dễ đến với ông một khi ông quyết định rằng chúng chỉ là tạm bợ. Tôi thấy nhận thức về những mối tình mau đến, mau đi, đầy sóng gió kiểu này rất quyến rủ. Tôi không ở lứa tuổi mà sự chung tình là hấp dẫn. Và dĩ nhiên, tôi chẳng biết một tí gì về tình yêu: những hẹn hò, những nụ hôn, sự mệt mỏi rã rời sau đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com