Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

S1:E5: Ma cà rồng cuối cùng (8)

16/3/2022
17:56
4 tiếng 22 phút sau vụ án ma cà rồng.


Jae Wook tự nhủ với lòng mình, rằng khi Yoo Jae Suk quay trở lại, anh nhất định phải đấm cậu ta một phát.

Đồng ý là anh mới là người bị lừa bởi "người quen cũ" và dẫn cả đám lên hòn đảo chết tiệt này, nhưng thằng nhóc đó...cậu ta là cái quái gì vậy chứ? Thế bất nào mà cậu ta có thể biết được Park Hae Jin sẽ tấn công một trong số họ - ở đây là Kwang Soo - bằng Potassium để chuẩn bị sẵn một lọ Calcium Gluconate cấp cứu? Còn cái thái độ đó là sao? Tôi sẽ giúp cậu? Mọi người ở đây chờ tàu đi, tôi dẫn cậu ta đi một lúc rồi quay lại? Cái mẹ gì vậy hả?! Xin lỗi, Jae Suk ah, người cậu đang đề nghị giúp đỡ vừa suýt tiễn đồng nghiệp của cậu xuống chơi với Diêm Vương đấy! Cậu ta ỷ mình cứu được thằng bé rồi muốn làm gì thì làm à?! Ai cho cậu ta cái quyền...ừ thì, đúng là họ đều đã đồng ý bầu Jae Suk làm đội trưởng, nhưng không có nghĩa là cậu ta được phép lộng hành như vậy đâu, đù má!!!

Jae Wook nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, lòng thầm tự nhủ rằng khi Yoo Jae Suk quay trở lại, anh nhất định phải đấm cậu ta ít nhất hai phát.

_ Thuyền sẽ đến vào sáu giờ đúng ạ.

Nghe giọng Se Jeong vang lên ngay bên cạnh, vị cựu đặc vụ mở mắt ra, quay sang nhìn cô. Đội trưởng của họ đang không ở đây, nên hiển nhiên anh trở thành người phụ trách chính, một cương vị mà anh chẳng muốn làm chút nào.

_ Còn bốn phút nữa đúng không?

_ Vâng ạ.

_ Thế thì chuẩn bị đi, Jae Suk tới là vừa kịp. _ Chợt, nhận ra gì đó, anh cau mày. _ Em không sao chứ?

Se Jeong ngước lên nhìn anh, đảo mắt một chút, rồi lắc đầu.

_ Em ổn mà.

_ Vẻ mặt em bây giờ giống hệt lúc Min Young gặp khủng bố đấy. _ Jae Wook trầm giọng, nhưng không phải theo kiểu đe dọa mà theo kiểu động viên. Đó là tông giọng anh ít khi dùng tới nhất, nhưng giờ thì nó đã trở thành bản năng của anh khi nói chuyện với những đồng nghiệp trẻ tuổi này. _ Em có muốn nói ra không?

Nữ thám tử trẻ cúi đầu xuống. Hai tay cô vân vê mép chiếc áo len màu đỏ, miệng khẽ mấp máy, tạo ra những âm thanh lí nhí như có như không:

_ Chúng ta trải qua cùng một tình huống mà ạ.

_ Anh biết, nhưng em có muốn nói ra không? Nói ra cảm giác sẽ đỡ hơn đấy.

Cảm giác phải động viên người khác thật sự rất lạ lẫm, tuy nhiên, Jae Wook không ghét nó. Anh thậm chí còn thấy khá thích, đặc biệt là khi hậu bối nhỏ tuổi nhất của anh gật đầu chấp nhận sau vài giây lưỡng lự.

_ Em...vô lễ một chút được không ạ?

_ Cứ tự nhiên đi.

_ Em... _ Se Jeong hít một hơi thật sâu. _ Muốn đấm Jae Suk - hyung quá.

Jae Wook chớp mắt hai cái, trước khi chạm nhẹ vào vai cô bé để ủng hộ cô nói tiếp. Được đà, Se Jeong bắt đầu xả toàn bộ bức xúc về tên đội trưởng mất não của họ ra ngoài bằng một bài diễn văn dài cả phút, mà tóm gọn lại là vì tên đó dám gạt cô cùng cả đội sang một bên để tự đi "chơi" một mình với kẻ đã suýt khiến họ mất đi một người đồng nghiệp. Vị cựu đặc vụ im lặng lắng nghe với thái độ hoàn toàn thấu hiểu, vì tất cả những gì cô nói đều khớp với những gì anh nghĩ lúc nãy.

_ Nếu không có mọi người ở đây, chắc em đã đấm anh ấy từ nãy rồi. _ Se Jeong lẩm bẩm, chốt lại đoạn "văn tế" bằng một tiếng thở dài. _ Thật sự không hiểu anh ấy đang nghĩ cái gì nữa. Anh thì sao ạ, Hyungnim?

_ Có.

_ Anh có hiểu anh ấy nghĩ gì ấy ạ?! _ Cô thảng thốt.

_ Không, anh cũng có muốn đấm nó.

Jae Wook đánh mắt ra chỗ những người đồng nghiệp khác. Kwang Soo vẫn còn bất tỉnh được đặt nằm ở chính giữa, đè lên áo khoác của Sehun và Jong Min, còn áo khoác của Jae Wook thì phủ từ ngực xuống đùi cậu (anh biết thằng nhóc đó cao, nhưng anh không nghĩ cậu ta lại cao đến thế). Theo lời Jae Suk và phản ứng của bác sĩ Park, thì hiện tại Kwang Soo đã không còn nguy hiểm nữa, tuy vậy, họ vẫn cần đưa cậu đến bệnh viện để lọc Potassium trong máu, vì Calcium Gluconate chỉ có tác dụng làm ổn định nhịp tim chứ không thể trung hòa Potassium, nghĩa là vẫn có khả năng Kwang Soo bị tái phát. Liều Calcium Gluconate của Jae Suk có thể giúp cậu cầm cự được đến khi vào phòng cấp cứu, nếu như mọi chuyện đi đúng kế hoạch.

Vị cựu đặc vụ rời khỏi vị trí của mình, tiến tới chỗ nữ thám tử còn lại, người được giao cho nhiệm vụ nói chuyện với bệnh viện để gọi xe cấp cứu. Theo những gì anh nhớ, bệnh viện gần đây nhất là Taekang, vừa hay lại là nơi có khá nhiều "kinh nghiệm" với mấy vụ cấp cứu tăng Kali máu kiểu này.

_ Họ bảo gì?

_ Đưa tới càng nhanh càng tốt ạ. _ Min Young nhún vai, thở dài. _ Sau vụ này, em phải đấm Tamjeong - ssi một phát mới được.

Qua khóe mắt, Jae Wook có thể thấy Se Jeong vừa bật cười.

_ Chừa mặt nó ra nhé.

_ Heh... _ Nữ thám tử xinh đẹp kêu lên, khuôn mặt tràn trề thất vọng. _ Tại sao ạ? Em không nhường anh đâu!

_ Không phải anh. Nếu mỗi người chúng ta đấm một phát, thì người xứng đáng được đấm vào mặt Jae Suk nhất phải là Kwang Soo. _ Jae Wook nhếch môi cười. _ Đấm đâu thì đấm, chừa mặt nó ra. Chờ Kwang Soo tỉnh rồi làm quà cho thằng bé.

Câu nói nửa đùa nửa thật đó của anh đã thành công chọc cười các thám tử trẻ hơn, bao gồm cả Sehun và Jong Min mới giây trước vẫn còn căng thẳng đến không nói được gì. Vị cựu đặc vụ cũng mỉm cười theo, cố gắng hết sức để không làm nó quá vui vẻ. Vui, tính từ này có vẻ không thích hợp lắm trong hoàn cảnh này, nhưng lại là từ miêu tả cảm xúc của anh chính xác nhất. Anh vui vì mặc dù Kwang Soo vẫn còn đang bất tỉnh còn Jae Suk thì chưa thấy tăm hơi đâu, ít nhất anh cũng có thể làm những đứa trẻ này cười trở lại.

Nếu là trước đây, không đời nào có chuyện Jae Wook nghĩ đến việc đùa giỡn để làm dịu bầu không khí, trái lại, anh lại còn là nhân tố khiến mọi chuyện căng thẳng thêm vì sự cứng rắn và kỹ năng giao tiếp kém đến không thể kém hơn của mình. Anh chưa bao giờ thực sự quan tâm đến suy nghĩ, cảm nhận của người khác mà chỉ chăm chăm hoàn thành công việc, ngay cả với những người thực sự quan tâm và muốn đến gần anh như Jang Ok Yeon. Đó là lý do anh luôn đứng đầu bảng xếp hạng thành tích ở sở, cũng như lý do anh không được nhiều người thích. Ngoại lệ duy nhất chỉ có vợ anh. Chỉ có ở trước mặt cô, Jae Wook mới có thể thả lỏng bản thân, trút xuống vẻ lạnh lùng cứng rắn để trở về với bản chất hòa nhã của mình.

Gì? Nhìn thế mà lại là thằng simp vợ á? Còn hơn những đứa không có vợ để simp nhé.

Nói chung, không tính năm năm "thất lạc", thì trong cả cuộc đời Jae Wook chỉ quan tâm đến một người duy nhất là vợ anh (thực ra thì trước đó có cả thằng bạn nối khố Ji Suk Jin, nhưng đó là chuyện của một ngày khác). Cô là thực thể duy nhất ngự trị trong vùng cảm xúc ít ỏi mà anh có, ít nhất là cho đến khi đội thám tử K xuất hiện.

Vị cựu đặc vụ thực sự không nhớ nổi lý do hay khoảnh khắc sáu con người đó đặt chân được vào vùng cảm xúc của anh, anh chỉ biết rằng khi anh nhận ra, họ đã có mặt ở đó rồi. Dường như đó là nơi họ thuộc về ngay từ đầu, vì anh hoàn toàn không có cảm giác "sai sai" như khi Jang Ok Yeon cố gắng làm thân với anh. Tất cả mọi thứ đều rất yên bình, rất dễ chịu, và Jae Wook thích nó. Anh thích những con người đó. Không phải kiểu "thích" anh dành cho vợ anh (KHÔNG ĐỜI NÀO có chuyện anh chia sẻ kiểu "thích" đó cho bất kỳ ai khác), mà nó hơi giống kiểu "thích" anh đã từng có với Suk Jin, "thích" trên tư cách là một người bạn.

Mà, nghĩ đến Suk Jin, hình như ngày đó cũng sắp tới rồi thì phải.

_ Hyung.

Tiếng gọi của Jong Min đánh thức Jae Wook khỏi dòng suy nghĩ. Nhìn theo ánh mắt cậu, anh thấy bác sĩ Park đang lững thững đi về phía họ, bộ dạng bình thản đến ngứa mắt. Anh hiểu là hắn làm thế để không gây nghi ngờ nếu có lỡ bị bắt gặp, nhưng anh vẫn không thể ngăn mình nổi lên khao khát được đấm vào cái bản mặt lạnh tanh đó của hắn.

_ Đồng nghiệp của các người nhắn. _ Trước khi bất kỳ ai trong số họ có thể mở miệng, Park Hae Jin đã nói trước. _ Nếu cậu xong trước tôi, chạy tới chỗ đồng nghiệp của tôi và bảo họ giấu cậu đi cho đến khi tôi tới.

_ Giấu cậu đi? _ Jae Wook nhíu mày, và nhận lại được cái nhún vai từ hắn.

_ Jae Suk - hyung đâu? _ Sehun hỏi bằng giọng lạnh tanh. Một tín hiệu đáng báo động, vì cậu chưa từng bỏ kính ngữ với bất kỳ ai lớn tuổi hơn mình hết, ngay cả khi đó là ông giám đốc viện bảo tàng đã suýt giết họ.

_ Đang ở chỗ bà đồng. _ Park Hae Jin trả lời, không tỏ vẻ gì là khó chịu trước sự xấc xược của cậu thám tử trẻ. _ Anh ta có nhiệm vụ câu giờ cho tôi. Bọn tôi thống nhất với nhau là bảy phút, nên vẫn còn khoảng một phút nữa.

_ Bảy phút? _ Lần này, đến lượt Min Young cất tiếng. _ Hai người đã đi được hai mươi phút rồi. Từ đây đến nhà bà đồng chỉ năm phút thôi. Tám phút còn lại để làm gì?

Bác sĩ Park nhìn cô trong vài giây, trước khi nhếch môi cười, nụ cười gợi đòn giống y hệt Yoo Jae Suk.

_ Cô nên đi hỏi anh ta thì hơn đấy.

_ ...

Jae Wook tự nhủ rằng khi Jae Suk trở về, anh phải đấm được cậu ta ít nhất ba phát.


16/3/2022
17:59
4 tiếng 25 phút sau vụ án ma cà rồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com